Tôi là Trần Hy, 17 tuổi, hiện đang theo học tại trường Cẩm Lăng.
Hôm nay là ngày khai giảng, tôi cũng như bao học sinh khác, cùng cha mẹ Trần tới trường nhận lớp.
Nhân duyên của tôi ở trường khá tốt.
Vậy nên thỉnh thoảng sẽ có bạn học chào hỏi tôi.
Tôi vừa khoác tay cha mẹ, vừa nở nụ cười tươi chào hỏi các bạn.
Mẹ thấy tôi như vậy, cũng cười cười, nhéo lấy má của tôi nói: “Tới trường vui như vậy sao? Còn cười nhiều hơn ở nhà nữa.”
Tôi ngay lập tức bỏ bàn tay đang khoác tay cha ra, dùng cả hai tay ôm lấy mẹ, làm nũng: “Làm sao như vậy được? Đối với con, ở bên mẹ là vui nhất!”
Chọc cho cha mẹ cười vui vẻ rồi, tôi mới chào tạm biệt họ, đi đến lớp học.
Vừa đi, tôi vừa không nhịn được ngâm nga giai điệu:
“Dường như nắng đã làm má em thêm hồng
Làn mây bay đã yêu tóc em
Trộm nhìn anh khẽ cười khiến em thẹn thùng
Áo trắng em bây giờ tan trường…”
(Bài hát “Xe đạp” của M4U và Thuỳ Chi)
Chỉ là vì quá mãi hát, tôi không chú ý mà va phải một bức tường thịt.
“Ui da…”.
Sờ lên mũi của mình, tôi thấy ươn ướt, đưa tay lên sờ, lúc nhìn xuống toàn là máu!
Tôi: “…”.
Không ngờ tới mà!!!
“Cậu… không sao chứ?”
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngẩn không biết đây là đâu, tôi là ai thì bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp từ tính trên đỉnh đầu.
Răng rắc, tôi có thể cảm nhận được cổ của mình như rô bốt mà từng chút từng chút ngửa lên.
Tôi… là một thanh khống, trước đây đã nghe qua rất nhiều giọng nói hay.
Nhưng lần này không giống, cụ thể là trái tim chưa từng rung động của tôi vậy mà lại đập nhanh đến mức khiến tôi hoảng hốt.
Chờ đến khi nhìn rõ chủ nhân giọng nói, tim của tôi gần như ngừng đập.
Đẹp… đẹp quá!!! Tại sao trên đời này lại có người đẹp như vậy chứ!?!
Tôi mơ hồ nghe người khác gọi cậu ba chữ: “Trần Cảnh Dương”
Cậu đưa vội cho tôi một chiếc khăn, sau đó đi mất.
Trời xanh, mây trắng, gió nhẹ, hoa thơm…
Vào một ngày đẹp như vậy, tôi gặp cậu.
——
Kể từ sự cố ngày hôm đó, tôi như người ở trên mây.
Người ở trong lớp nhưng hồn đã theo gió tới tận đâu rồi.
Cậu ấy sau khi đưa khăn tay cho tôi, nói tôi sau này cẩn thận thì đi mất.
Đã hai ngày rồi nhưng tôi vẫn không dám đi tìm cậu.
Tôi… hơi ngại ngùng, trước nay cũng là người khác theo đuổi tôi, việc theo đuổi người khác quả thật tôi chưa làm bao giờ.
Tôi vừa nghĩ ngợi, vừa vuốt nhẹ chiếc khăn tay được thêu tay hình hoa hải đường này.
Đoá hoa được thêu rất khéo léo, hẳn là được nghệ nhân làm nên.
Mẹ tôi là nghệ nhân thêu, từ nhỏ tôi cũng chịu ảnh hưởng của bà, tới nay tuy không đến mức là nghệ nhân nhưng cũng không kém hơn là bao.
Tôi cũng từng suy nghĩ, tại sao một người con trai như cậu ấy lại đem theo một chiếc khăn thêu truyền thống như vậy bên người?
Đáp án chỉ có hai, một là người thân quan trong tặng cho, hai là người quan trọng tặng cho.
Tôi loại bỏ đi đáp án thứ ba là cậu ấy thêu, ừm, không hiểu sao tôi có thể chắc chắn rằng cậu ấy không thêu được nữa.
Là do cậu ấy là con trai sao? Cũng không đúng… nhưng chắc chắn không phải cậu ấy thêu!!!
Tôi nghĩ đến đáp án thứ hai kia, lập tức cảm thấy chua xót.
Nhưng nhớ lại cảnh tượng cậu ấy dứt khoát đưa nó cho tôi.
Tôi lại ẩn ẩn hy vọng…
Tôi cứ ở trong trạng thái giằng co như vậy cho đến ngày thứ ba.
Chiếc khăn đã được tôi giặt sạch sẽ, tôi không biết cậu có ghét mùi khát lạ trên đồ của mình hay không nên cố gắng giặt rất nhiều lần nước, đến khi không còn ngửi được mùi gì nữa mới thôi.
Ngày hôm đó, tôi đã nghe được tên của cậu, sau hai ngày nghe ngóng, rốt cuộc cũng được xem là có chút hiểu biết về cậu.
Trần Cảnh Dương, lớp 10A1, là con nhà người ta chính hiệu.
Cậu đẹp trai, học giỏi, chơi thể thao cừ, gia thế thì vẫn là một ẩn số.
Cậu như xé truyện bước ra vậy!.