Quân Mộc vừa mới bị dẹp yên, lúc này lại hừng hực nổi dậy, khí thế kia dường như đã được chuẩn bị từ rất lâu.
Bọn chúng tiến quân thần tốc, một đường thuận lợi đánh đánh chém giết mà đến nước ta! Rõ ràng, trước đây chúng ta đã bị lừa.
Niềm vui chiến thắng còn chưa qua lâu, rất nhanh đã bị thay thế bởi tiếng oán than thê lương ngập trời.
Sự việc vô cùng cấp bách, nhiều võ tướng xung phong ra trận giết địch, bảo vệ an toàn cho đất nước, trong đó có Trần Cảnh Dương.
Một tuần sau, ta tỉnh dậy thì nghe được tin này.
Lúc tỉnh lại, cơ thể của ta không nặng nề như trước, mà ngược lại nhẹ nhõm, sảng khoái hơn nhiều.
Ta không cần suy nghĩ cũng biết được tất cả là nhờ vào thứ thuốc huynh ấy đút cho ta vào tối hôm đó.
Khi đó, hẳn là huynh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, cho ta thuốc, sau đó ra chiến trường, rời khỏi cuộc sống của ta.
Huynh ấy dùng cách nguy hiểm nhất để chữa khỏi tâm bệnh của ta...
Mà ta cũng không phụ sự quan tâm của ca ca, sức khỏe ngày càng được cải thiện rõ rệt.
Ta thầm nghĩ, chắc chắn tâm bệnh của mình đã được chữa khỏi rồi.
Vậy nên ngày nào, cũng chờ tin từ chiến trường, mong ca ca sớm trở về để nói với huynh ấy.
Chỉ là ta chờ lâu như vậy, cuối cùng chờ được tin mình phải vào cung.
- ----
Vì trận chiến lần này lâu hơn những lần trước, Hoàng thượng vô cùng lo lắng, bèn mời quốc sư xem cho một quẻ, muốn gặp dữ hóa lành.
Sau đó, quốc sư thật sự tìm ra cách.
Ông ấy nói, Long khí của Hoàng tộc ngày sau yếu hơn ngày trước, cần tìm người có mệnh Phượng Hoàng để kết hợp, như vậy Long khí mới đạt mức cân bằng, giang sơn xã tắc giữ chắc trong tay.
Vị quốc sư này tiên đoán chưa bao giờ sai, vậy nên Hoàng thượng vừa nghe đã tin, vội cho tìm người có mệnh Phượng Hoàng.
Ta sinh ngày 28 tháng 8 âm lịch.
Chuyện này không thể giấu được, cho nên rất nhanh, ta bị tìm ra, nhận được thông báo lập tức vào cung.
Phụ thân biết được chuyện, lâm bệnh nặng không dậy nổi, ca ca ở trên chiến trường xa xôi, không còn ai có thể giúp ta được nữa.
A Hoa muốn đi theo ta, nhưng ta biết trong cung là bẫy rập khắp nơi, có vào mà không có ra, bèn nhân lúc tỷ ấy không chú ý, thêm chút thuốc vào chén trà, để tỷ ấy uống rồi một mình vào cung.
Nói ra, hành động chuốc thuốc người khác này, ta và ca ca thật sự giống nhau nhỉ?
Công công dẫn đường khi nhìn thấy một mình ta đi ra, trong mắt không giấu được có chút thương xót.
Ta cũng không biết hắn đang thương xót ta một mình vào cùng hay thương xót cho số phận của ta sau này nữa.
Ta cười cười với hắn, chuẩn bị bước lên kiệu thì một đoàn người lao đến, ta thấy Hàn Từ bước xuống từ kiệu có ký hiệu hoàng gia kia.
Ân nhân của ta sao lại đến đây nhỉ? Nhưng ta chưa kịp lên tiếng thì công công bên cạnh đã thất thanh hô lên: "Thái tử! Nô tài bái kiến Thái tử!".
Nghe giọng của hắn thì có thể cảm nhận được hắn kính trọng và kiêng dè người này đến mức nào.
Ta giật mình trong lòng, hắn là Thái tử? Hàn Từ, ân nhân cứu ta một mạng, đêm Trung thu ngồi chung một vòng tròn với ta là Thái tử? Khi nhìn thấy hắn bước xuống, ta đã mơ hồ đoán ra nhưng khi chính tai nghe thấy, ta vẫn không tránh khỏi kinh hoàng.
Biết được việc này, ta không cảm thấy vui mừng, ngược lại, nỗi bất an trong lòng ta càng ngày càng lớn.
Nhớ đến hành động trước đây của phụ thân, còn có lời nói bảo ta tránh xa hắn ra, ta liền biết phụ thân đã nhận ra thân phận của hắn từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ, tất cả đã không quan trọng nữa, điều quan trọng là tại sao hắn lại xuất hiện vào thời điểm này, hắn muốn cứu ta sao? Trực giác nói cho ta biết, không phải!
Trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, bên ngoài ta lại làm như lần đầu tiên được gặp thái tử, lo sợ bất an hành lễ: "Tiểu nữ bái kiến Thái tử!"
Hàn Từ, à không, Thái tử trầm mặc nhìn ta, một hồi lâu sau hắn mới cất tiếng nói: "Miễn lễ!"
Ta thấy y phục thêu rồng của hắn, nhìn ngọc bội đại diện cho thân phận trên hông hắn, ta biết hắn không muốn giấu thân phận nữa, lần này, hắn thật sự muốn cho ta biết được thân phận thật sự của mình.
Hàn Từ thôi không nhìn ta nữa, phất tay nói: "Cô cũng đang chuẩn bị vào cung, thuận đường đưa Trần Hy cô nương đi ra mắt phụ hoàng."
Ta đáp một tiếng, sau đó, hai chiếc xe ngựa cùng một đoàn người cùng nhau lên đường.
Dọc đường đi, ta có thể nghe thấy tiếng hô vang của người dân xung quanh:
"Đó là xe ngựa của Thái tử kìa, mau mau, dập đầu đi!"
"Bái kiến Thái tử!"
"..."
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, dập đầu với chiếc xe ngựa đi phía trước, hình như Hàn Từ mở tấm rèm lên, vẫy tay ra hiệu mọi người đứng lên.
Bọn họ tạ ơn, sau đó bắt đầu chú ý đến chiếc xe ngựa thứ hai của ta.
"Đằng sau có một chiếc xe ngựa nữa kìa!"
"Ngươi không biết gì sao? Nghe nói Hoàng thượng tìm được người mang mệnh Phượng Hoàng rồi, là Trần Hy tiểu thư nhà Trần lão gia đó!"
"Thật sao? Hóa ra là nàng ấy sao? Nghe nói dung mạo nàng ấy đến giờ vẫn là một bí ẩn đấy, bây giờ được đưa vào cung, không phải là một bước lên mây sao?"
"...".