"Ngươi nghe nói gì chưa, Trần phu nhân vừa mới hạ sinh Trần tiểu thư, cứ tưởng mẹ tròn con vuông thì bất ngờ bỏ mình, nghe nói Trần gia chủ phát điên rồi!!!"
"Thật sao? Haizz thật tiếc cho nàng ấy, dù sao cũng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, còn chưa tận hưởng được hết thì đã đi rồi."
"Ngươi nói xem, Trần gia chủ yêu phu nhân hắn như vậy, có vì chuyện này mà ghét bỏ hài nữ của mình không?"
"Nhắc đến ta mới thắc mắc, tại sao trước giờ thân thể nàng tốt như vậy, sao khi sinh lại không qua khỏi chứ, có khi nào đứa trẻ đó khắc nàng không?"
"Có thật vậy chăng?"
"Này các ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy? Đứa trẻ thì có tội gì chứ, bỏ cái suy nghĩ đó của các ngươi đi.
cẩn thận rước họa vào thân đấy!"
Trong trà lâu, rất nhiều người đang ngồi bàn tán về việc Trần gia, thảo luận hết sức sôi nổi.
Bọn họ là người ngoài, thực hư mọi chuyện chưa chắc đã biết hết, vậy mà ngồi xuống là nói như mình biết hết tất cả trên đời.
Thậm chí còn có người ác ý đổ lỗi cho một đứa trẻ vừa mới sinh ra.
Mà Trần phủ trong miệng bọn họ giờ đang chìm trong bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Trần gia chủ không trách, không than, chỉ ngồi thẫn thờ ôm lấy đứa trẻ nhỏ bé, yếu ớt vào trong lòng.
Không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng không ai dám đoán, vì người nam nhân nhìn như ôn hòa dễ gần này lại có mặt cực kì tàn nhẫn độc ác.
Trần Dụng ôm đứa bé như ôm trân bảo tốt nhất thế gian, mặt mày anh tuấn lại không có một tia dao động, chỉ khi đứa bé hơi cựa quậy, co vào lòng hắn, hắn mới nhìn xuống, trong mắt ánh lên chút dịu dàng.
"Lan nhi, con của chúng ta rất giống nàng, thật sự rất giống, nàng yên tâm, ta sẽ cố hết sức bảo vệ nó, đảm bảo nó một đời không lo không nghĩ, rồi tới tìm nàng nhé? Nhanh thôi, Lan nhi, chờ ta..."
Vừa lẩm bẩm, nam nhân vừa đưa tay dịu dàng xoa gương mặt khả ái của đứa nhỏ, ánh mắt càng dịu dàng như nước.
"Phụ thân, người mau dùng cơm đi, ta đã lấy sữa từ chỗ vú nuôi rồi, phụ thân để ta bón cho muội muội."
Người đến là nhi tử của hắn, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng đạm bạc, chỉ mới thiếu niên đã có bộ dáng trưởng thành trầm ổn, đã làm không biết bao nhiêu cô nương trong thành vì hắn mà điên đảo.
Trần Dụng ngước mắt nhìn nhi tử trước mặt, lại nhìn nữ nhi trong lòng, trong mắt ánh lên cảm xúc không rõ nhưng nhanh chóng trở lại như thường, hắn hơi mỉm cười với nhi tử, nói được, đem nữ nhi cho thiếu niên ôm, bản thân lại gọi người đem đồ ăn lên rồi cùng nhau dùng bữa.
Trần Cảnh Dương nhìn đứa bé trắng trắng mềm mềm, miệng nhỏ đang tu sữa thì trong lòng mềm mại, dịu dàng lại ôn nhu vuốt v e hai má phúng phính của nàng.
Dường như đứa trẻ này cũng rất thích hắn, lấy cái tay múp míp, ngắn củn cầm lấy bàn tay hắn, cầm rất chặt, nhưng tiếc rằng tay nàng quá bé bỏng, cả một bàn tay của nàng chỉ cầm được đầu ngón trỏ của hắn.
Trần Cảnh Dương thấy vậy, càng cười nhiều hơn, hắn cũng không nhận ra lúc này hắn nhìn nàng sủng ái thế nào.
Những lời đàm tiếu bên ngoài qua một thời gian cũng lắng xuống.
Thoắt cái đã năm năm sau.
Trong Trần phủ lúc này, sớm vì sự xuất hiện của Trần Hy mà có thêm sức sống, bừng sáng lại ấm áp.
Trần Hy năm nay đã 5 tuổi, một thân hồng y phấn nộm, gương mặt phấn điêu ngọc trác.
Đôi mắt nàng to tròn, long lanh ánh nước, hàng mi dày cong cong như cánh quạt, đường cong khuôn mặt phúng phính lại mơ hồ thấy nét phong tình.
Dù sao cha mẹ nàng cũng đẹp như vậy, nàng sinh ra đương nhiên càng phải đẹp mắt hơn rồi.
Ta năm nay đã 5 tuổi rồi, cả nhà ta có rất nhiều người, ta có cha, có ca ca, có các thúc thúc tỷ tỷ nhưng lại không có mẫu thân, ca ca ta nói, mẫu thân ta vẫn ở bên cạnh ta, chỉ có điều cách ở chung của nàng hơi khác, mọi người thì ta đều nhìn thấy được, chỉ có nàng là ta phải nhìn lên bầu trời đêm đen, xuyên qua những vì sao để ngắm.
Cha ta cũng nói, nàng rất yêu ta, cái tên Trần Hy này của ta là do nàng đặt, nàng hy vọng ta bình bình an an, vui vẻ cả đời.
Ta cũng đúng như nàng mong muốn, vui vẻ nhảy nhót hằng ngày.
Ta đặc biệt thích bám lấy ca ca của ta, vì từ lúc ta có nhận thức, ca ta là người ở bên ta nhiều nhất, cha ta thì khỏi nói rồi, bận tối mắt tối mũi, nhưng vào mỗi khi cha ta rảnh, ông đều bế ta lên đặt trên vai, đưa ta chạy khắp cả Trần phủ to lớn này.
Nói chung ta yêu thích hai người nhiều lắm.
À ta cũng yêu thích bánh bao, hồ lô, hoánh thánh,...!nữa.
Ta yêu mọi thứ trên đời.
Trong bụi hoa, ta tru mông mình ra sau, chúi người về phía trước, chuẩn bị sẵn sàng vồ con bướm vàng đang đậu trên cành hoa để chơi.
Ngay tại lúc ta sắp thành công thì bị một cánh tay rắn chắc vòng lấy ngang qua bụng, vớt lên.
Ta sốc, rõ ràng ta sắp bắt được em bướm rồi, sắp được rồi kia mà!!!! Ta quay mặt lại, nước mắt lưng tròng nhìn người sau lưng, ngay lập tức ánh mắt sáng bừng, giơ hai tay đòi hắn bế ra trước, ta quay mặt đối diện hắn, miệng cười khanh khách, hô to: "Ca ca, ca ca, ca ca!!!!!"
Trần Cảnh Dương hơi buồn cười, đưa tay nhéo nhéo mặt mày của ta, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Ca có đi mới 3 ngày, làm sao Hy nhi lại từ công chúa nhỏ biến thành ăn mày nhỏ rồi? Hửm?", như nhớ lại cái gì đó, hắn không nhịn được lại cười rộ lên, cúi xuống thơm vào má ta mấy cái.
Lúc này, ta mặc kệ hắn trêu chọc mình là ăn mày, chỉ vừa nhìn hắn cười, cùng cười cùng hắn luôn, tiếng nói non nớt phát ra: "Ca ca về rồi, ca ca hứa dẫn muội đi thả diều, ca ca dẫn muội đi thả diều đi."
Hắn cười, ôm ta chặt hơn một chút rồi bước đi, hắn nói: "Được, nhưng mà muội phải đi thay đồ đi thôi, bẩn muốn chết."
"Được được, ca ca dẫn muỗi đi thả diều, ca ca, ca ca, ca ca!!!", ta ở trong lòng hắn, hô ca ca rất lâu.
Ta thật sự rất thích gọi hắn là ca ca.
Năm đó, ta 5 tuổi..