Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 60




Qua hết nguyên tiêu, học sinh ngoại tỉnh cũng bắt đầu lục tục trở về trường học. Ngày hai mươi lăm thì khai giảng, học sinh nơi khác muộn nhất cũng sẽ về đến ký túc xá vào buổi tối hai mươi bốn, cũng không phải không có học sinh về trường học trước tết nguyên tiêu. tại ngày hai mươi ba toàn bộ ba người phòng ngủ Quý Trạch An liền tập hợp, mấy người đều là người yêu vệ sinh, vừa tới túc xá ý nghĩ đầu tiên đại khái đều là quét tước vệ sinh.

Tới trước hết là lão đại Liễu Nguyên, còn chưa tới Cảnh Thành liền sớm gọi điện thoại cho Quý Trạch An, buổi sáng hai mươi ba Quý Trạch An nhờ Du tiên sinh nhà cậu lái xe đi phi trường đón hắn, sau khi ba người cùng nhau ăn điểm tâm tại trong tứ hợp viện của Du Dịch, Du Dịch lại lái xe đưa hai người bọn họ đến ký túc xá.

Quý Trạch An để Du Dịch đi về trước, mình thì về ký túc xá cùng Liễu Nguyên. Sau khi nghe nói Liễu Nguyên muốn quét vệ sinh, Quý Trạch An cũng lập tức quyết định cùng nhau làm, còn ý nghĩ phải giúp một tay của Du tiên sinh Quý Trạch An uyển cự. Trong túc xá có một phần là đồ vật của cậu, so với ba người kia đồ vật của cậu cũng không ít, thời điểm đi học đại đa số cậu đều nghỉ trưa tại ký túc xá, không nói cái khác chỉ tính bộ tiểu tủ lạnh kia của cậu tại ký túc xá cũng là có “Một phương chi địa” (lãnh thổ một phương).

Tiểu tủ lạnh vừa nhìn thấy hai người trở lại ký túc xá trong nháy mắt đôi mắt liền sáng: ( ‘? w??) mau tới mở điện cho ta, tiểu nhị vừa đi liền rút phích cắm, ta cảm thấy cả người đều không tốt.

Quý Trạch An nhìn tủ lạnh cười cười, cũng không lập tức như ý của nó. Vừa bắt đầu tự nhiên là quét sàn kí túc xá một lần, chung quanh bàn học, tủ sách còn có tủ quần áo một lần, lại quét sàn nhà thêm ba lần. Quét dọn sạch sẽ gian phòng, sau đó là tủ lạnh, làm sạch tiểu tủ lạnh xong rồi, Quý Trạch An mới có thể có “Lòng từ bi” mở điện cho nó.

Với tiểu tủ lạnh có thể có chút “Hà khắc”, bất quá Quý Trạch An chính là nhiễm phải “Tật xấu này”.

“Tam nhi, ngươi lau sàn lau lắm rồi đấy…” Liễu Nguyên thả khăn lau xuống, nhìn Quý Trạch An còn đang tiếp tục lau, rốt cục không nhịn được lên tiếng, “Ta trước đây đều không chú ý, Tam nhi ngươi có phải khiết phích nhẹ hay không? Thời điểm ngươi và lão… Bạn trai các ngươi vừa vào phòng cũng liền rửa tay thay quần áo, thời điểm đi ra liền thay đổi một bộ quần áo…”

Làm ban nhiếp ảnh, năng lực quan sát của Liễu Nguyên vẫn rất không sai, nhưng thời điểm tại túc xá hắn luôn cảm thấy Quý Trạch An không có khuếch đại như vậy, tuy rằng cậu vẫn luôn rất thích sạch sẽ, nhưng là… Nói thế nào nhỉ? Có thể là phần lớn thời gian chỉ có nghỉ ngơi buổi trưa tại ký túc xá, thời điểm quân huấn lại mệt không quan sát tỉ mỉ như vậy, cho nên mới không có chú ý tới?

“Ngạch, ta hẳn là không…” Sau khi Quý Trạch An nói xong lại cảm thấy không xác định.

Từ góc độ tâm lý, Quý Trạch An cảm thấy chính mình tuyệt đối không có tâm lý khiết phích, dù sao nhìn thấy đồ vật bẩn cậu cũng không tới nỗi khó chịu không chịu được, mà là theo thói quen quét tước, mỗi lần xem thấy văn tự không thoải mái trên người mọi thứ trong nhà cậu luôn nhịn không được động thủ, còn hành động sau khi về nhà này là đã thành thói quen sau khi sinh hoạt cùng Du Dịch. Nếu nói là khiết phích còn không bằng nói đó là thói quen. Một nửa là bởi vì nguyên nhân Du Dịch có chứng khiết phích mà nhiễm phải thói quen, một nửa là cậu có thể nhìn thấy văn tự.

“Ngươi chắc chắn chứ?” Liễu Nguyên một bộ dáng dấp không tin.

Quý Trạch An nhìn vẻ mặt của hắn có chút bất đắc dĩ.

“Đương nhiên.”

Liễu Nguyên như trước bảo trì thái độ hoài nghi.

“Ta chỉ là thói quen, ở cùng vị kia nhà ta đã thành thói quen, hắn có chứng khiết phích.” Quý Trạch An buồn cười nhìn biểu tình Liễu Nguyên, vẻ mặt của hắn cũng quá mức sinh động, cho dù không có văn tự trên mặt, Quý Trạch An cũng có thể đoán ý nghĩ ban đầu lúc này của hắn.

‘(¬¬) ngươi vậy cũng là nửa khiết phích đi!!!’

Nhìn thấy văn tự trên mặt Liễu Nguyên chuyển biến thật nhanh, Quý Trạch An cũng chỉ nhíu mày.

Cầm đồ lau sàn nhà tới phòng vệ sinh, Quý Trạch An đem giặt năm, sáu lần, mãi đến tận thời điểm nước triệt để trong suốt, lúc này Quý Trạch An mới đặt đồ lau sàn nhà ở bên trong thùng xoay tròn inox bên trái để làm khô nước, rồi treo ở trên dây. Sau đó, Quý Trạch An lại trở về phòng vệ sinh tẩy thùng ba lần, cũng đặt thùng ở trên ban công phơi khô.

Đồ lau sàn nhà: (? ′w`?) cảm giác mùa đông tắm nước lạnh cũng không tệ lắm.

Thùng tử: Hoàn hảo là inox sẽ không gỉ, mát và vân vân tuy rằng lạnh lẽo chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn một thân bẩn thỉu! (·?? ·?)?

Đã sớm xoay người, đóng kỹ cửa Quý Trạch An không biết đồ lau sàn nhà cùng thùng đang đầy mặt thích ý trên ban công phòng ngủ, chỉ nhìn thấy Liễu Nguyên mới vừa đi ra từ phòng vệ sinh cầm khăn lau bộ dáng không tín nhiệm nhìn Quý Trạch An.

“Làm sao vậy?” Quý Trạch An tiếp nhận khăn lau trong tay hắn, liền bắt đầu lau bàn học, ghế tựa các loại thay mấy người.

Liễu Nguyên nhìn Quý Trạch An khóe miệng co rút một chút, “Ta đều chà hai lần, ngươi còn chà… Ngươi còn nói ngươi không khiết phích! Ta là lần đầu tiên biết khiết phích còn có thể truyền nhiễm, Tam nhi ngươi tuyệt đối đừng truyền cho ta, ta cũng không muốn mệt chết.”

“Không chết.” Chỉ là quét tước nhiều mấy lần làm sao có khả năng mệt chết?

“Sẽ chết!” Nhìn cậu thôi hắn đã cảm thấy mệt!

“…”

Kết thúc vệ sinh phòng ngủ, Diệp Đồng kéo một cái thùng to lớn đựng hành lý đi tới ký túc xá. Diệp Đồng vừa xách thùng đựng hành lý vừa bò, hiện tại còn có chút suyễn khí ngồi ở trên ghế. Quý Trạch An rót cho hắn một ly nước nóng, để hắn uống sau khi hít thở xong, còn giờ thì cầm trong tay để giữ ấm trước Thời điểm hai người bọn họ quét tước vệ sinh không có mở điều hòa, nhiệt độ trong túc xá mặc dù không thể so với bên ngoài, nhưng vẫn có chút thấp.

Hai người bọn họ quét dọn lâu như vậy nên không lạnh, sau khi Diệp Đồng leo lầu thì cũng không lãnh, nhưng Quý Trạch An chú ý tới cái tay cầm valy của hắn không có mang găng tay, bị đông cứng đến có chút đỏ chót.

‘(?? v??)? Cảm tạ Tam ca, thật tri kỷ.’

Diệp Đồng cầm cái ly nước nóng kia, nhìn Quý Trạch An như là xấu hổ cười cười.

Liễu Nguyên lúc này đã mở thùng đựng hành lý ra bắt đầu thanh lý đồ ăn chính mình mang tới, đều là đặc sản bọn hắn bên kia, lần này cố ý mang tới, nhét vào mấy bao cho Quý Trạch An cùng Diệp Đồng, “Tiểu Tứ ngươi tới thật đúng lúc, hai ta đều quét tước vệ sinh xong, ngươi tới hưởng hưởng phúc là tốt rồi.”

Tháy hắn một bộ ngữ khí làm đại sự, Quý Trạch An nhìn Liễu Nguyên một cái rồi cũng không nói ra, chỉ là cầm lấy một bao đồ ăn vặt trong tay hắn mở ra, bắt đầu ăn. Mùi vị cá mực ti cũng không tệ lắm, Quý Trạch An đối đồ ăn kỳ thực cũng không chú trọng, trên căn bản ăn ngon cậu đều ăn, còn ăn không ngon thời điểm đói bụng cậu cũng sẽ ăn.

‘(/? Д?)/ ta đã tới chậm!!!’

Quý Trạch An nhìn vẻ mặt Diệp Đồng một bộ kinh ngạc, tiếp tục ăn cá mực ti, cậu biết Liễu Nguyên chỉ là không thú vị, thông thường đều là chọc Diệp Đồng thôi.

“Nói, làm sao bồi thường chúng ta!” Liễu Nguyên đột nhiên bày ra một bộ dáng dấp hưng binh vấn tội, nếu như không nhìn cá mực ti hắn ngậm trong miệng…

Diệp Đồng quay đầu xem biểu tình Quý Trạch An, nhìn cậu một bộ dáng dấp tự tiếu phi tiếu, lúc này cũng phản ứng lại, hắn không nói hai lời, móc toàn bộ đồ ăn vặt mụ mụ của hắn chuẩn bị cho hắn ra cho hai người bọn họ, “Buổi tối ta mời cơm.”

‘Tiểu Tứ tuy nhỏ, ở ngoài lại thành thật, chưa bao giờ dựa vào mình tuổi còn nhỏ mà chơi xấu.’

“Ha ha ha!” Liễu Nguyên đột nhiên liền mãnh liệt cười, chỉ từ bên trong một bao đồ ăn vặt lớn Diệp Đồng đưa tới cầm một gói nhỏ, vỗ vỗ bờ vai hắn, “Tạ ơn Tiểu Tứ, bất quá sự tình cơm tối đương nhiên phải rơi xuống trên người lão nhị, hắn nhưng đến bây giờ còn chưa tới nha! Ngươi a thực sự là thành thật, cẩn thận sau này bị người khác bắt nạt, ca ta chỉ đùa với ngươi, ngươi liền bán mình.”

Diệp Đồng: o(////////)q

Bốn người trong phòng ngủ, Diệp Đồng nhỏ nhất, ba người kia đều là rất chăm sóc người này. Nếu gặp chuyện gì phải lấy tiền bạc ra cũng sẽ không rơi xuống trên người Diệp Đồng, dù sao điều kiện gia đình bốn người trong phòng ngủ đều khá giả.

Cảnh Hưng Tư đến vào lúc ăn cơm tối, hắn đã sớm đói bụng không nhịn được, nghe Liễu Nguyên nói không chút do dự mời mọi người ăn cơm tối. Còn Du Dịch cô linh linh, hắn đã sớm ngờ tới sẽ là cái tình huống như thế, chỉ gửi một cái tin nhắn “Sớm trở về” cho Quý Trạch An Kỳ thực Du Dịch càng muốn tự mình đi đón Quý Trạch An về nhà, nhưng mà hắn cũng không làm như thế.

Du Dịch muốn trói người thật chặt, nhưng hắn cũng biết quá chặt cũng không tốt.

Vật cực tất phản.

Thời điểm năm thứ hai đại học khẩn trương vượt qua, thời điểm năm thứ ba đại học bọn họ liền bắt đầu trải qua cuộc sống dưỡng lão. Bốn người vào lúc này đang tiến đến phòng ngủ bắt đầu thương lượng đối sách tương lai.

“Giáo sư nói hiện tại có thể đi thực tập, các ngươi có tính toán gì?”

Bốn người đều không có ngồi trên bàn học, mà là chuyển bốn cái ghế tựa tới trung gian, bốn người làm thành một cái vòng, mấy người mặt đối mặt bắt đầu thảo luận. Dù sao cũng là thỏa luận một vấn đề nhân sinh đại sự trong phòng ngủ, cửa phòng ngủ cũng khóa kỹ không cho ai vào, tuy rằng ngoài phòng ngủ cũng có mấy người quan hệ không tệ, nhưng tốt nhất vẫn là mấy người trong phòng ngủ này.

Có thể nói là sớm chiều ở chung…

Tiểu tủ lạnh: (??? vev???) làm gì đều nghiêm túc như vậy…

Liễu Nguyên mở miệng trước, Quý Trạch An liền nói tiếp: “Ta chuẩn bị thỉnh thực tập cùng trường học, năm thứ ba đại học đều là một ít môn học tự chọn, nếu như đi thực tập thì có thể theo bên người đạo diễn rồi thỉnh một tờ đánh giá, có thể dùng thành tích thực tập thay thế thành tích đó, lão sư những môn học kia cũng không cứng nhắc như vậy, sẽ cho chúng ta điểm số đủ để sáng đèn xanh, dù sao trường học của chúng ta cũng vô cùng văn minh.”

“Ta cũng có ý tứ như vậy, đồ vật ngươi học được trên sách vở có hạn, kỳ thực cũng không dùng được nhiều.” Liễu Nguyên ở trường mấy năm qua tuy rằng tham gia không ít giải thi đấu nhiếp ảnh, cầm mấy cái thứ tự, nhưng như thế này còn chưa đủ. Một cái thợ chụp ảnh vô danh thật ra rất không ổn định, hắn không muốn tốt nghiệp xong còn ăn cơm dựa vào trong nhà, trong nhà đã mua cho hắn không ít thiết bị đắt giá, hắn vẫn muốn có thể kiếm được tiền tự nuôi sống mình.

Nếu không thi nghiên cứu sinh, ra trường, tiền thuê nhà, chi phí điện nước các loại liền hao phí càng nhiều, huống chi tiền thuê nhà ở Cảnh Thành cũng không rẻ, cũng coi như là cao nhất toàn quốc. Tuy rằng diện tích Cảnh Thành tại quốc gia cũng chiếm mười vị trí đầu, nhưng vẫn không chịu được sự phát triển ngày càng tốt của nơi này, người cũng càng yêu thích tụ tập nơi này a!

‘(′-i-`) Điện ảnh của Tam ca phải tốt nghiệp năm tư mới bắt đầu, khoảng thời gian này ta phải làm gì? Tất cả mọi người đi ra ngoài thực tập, lẽ nào muốn một mình ta lưu lại trong túc xá tiếp tục lên lớp? Chỉ có một mình ta? Không được, vẫn là đi ra ngoài thực tập đi, nhưng ta phải đi đâu đây…’

Diệp Đồng bắt đầu xoắn xuýt, trên mặt viết đầy chữ rậm rạp chằng chịt, đều thấy không rõ lắm vẻ mặt của hắn.

Cảnh Hưng Tư do dự một hồi, nói: “Ta chuẩn bị làm kẻ chạy cờ, ta không muốn đi làm luyện tập sinh, chỉ có thể đi làm quần diễn, kẻ chạy cờ các loại.”

“Nhị ca, ngươi xác định muốn đi bước này sao?” Quý Trạch An dời tầm mắt từ trên người Diệp Đồng đến trên người Cảnh Hưng Tư. Diệp Đồng kỳ thực không cần cậu lo lắng, hắn đi ra ngoài thực tập cùng cậu là được rồi, còn có thể chăm sóc hắn một phen, chỉ cần hắn không sợ khổ không sợ mệt liền không thành vấn đề.

Cảnh Hưng Tư gật đầu, “Ta không phải học biểu diễn để vui đùa, ta là muốn lấy cái này làm bát cơm, ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta không ngu xuẩn như các ngươi tưởng tượng, ta là đối với các ngươi cho nên không cần dùng những tâm tư đó a.”

“Trong trường học có thử vai ngươi có thể thử xem.” Quý Trạch An đề nghị.

“A, ta cũng có chú ý này, bất quá đại thể đều là tìm nữ sinh, hiện tại trên màn hình cũng không thiếu tiểu thịt tươi a.” Cảnh Hưng Tư không phải là không có chú ý này, bất quá hắn rõ ràng cho dù là muốn nam diễn viên đại đa số thời điểm vẫn là phải dựa vào quan hệ, giáo sư đề cử các loại, không danh không phận thật có điểm khó, muốn đạo diễn nào đó đột nhiên coi trọng ngươi không phải chuyện dễ dàng như vậy, tuyển công khai không có nghĩa là không có quy tắc ngầm.

Cảnh Hưng Tư biết mặt của hắn quả thật không tệ, nhưng Cảnh ảnh không thiếu người đẹp, coi như kỹ xảo của hắn cũng không kém, nhưng Cảnh ảnh cũng không thiếu người mặt không sai, kỹ năng diễn xuất không lầm. Trọng yếu nhất vẫn là giao thiệp, nhà hắn không phải tại Cảnh Thành, muốn phát triển tại Cảnh Thành bên này tạm thời chỉ có thể dựa vào chính mình, trọng tâm phát triển trong nhà đều đặt ở nước ngoài.

Quý Trạch An vẫn muốn giúp Cảnh Hưng Tư một cái, suy nghĩ một chút liền gửi cái tin nhắn cho Ninh Văn Ngạn, hỏi một chút sự tình cái công ty giải trí dưới tay hắn kia, dù sao công ty giải trí cũng có thói quen bồi dưỡng người mới, bất quá bồi dưỡng người nào chính là cấp trên quyết định, thời điểm như thế này không phải để thể hiện tầm quan trọng của người thân ra sao?

Ninh Văn Ngạn hiện tại xem như là “Người không phận sự”, trả lời tin nhắn rất nhanh: Có thể, ta sẽ sớm liên hệ bên kia, xuất thân chính quy không làm luyện tập sinh cũng không sao, ta gọi phía dưới an bài cho hắn người môi giới tốt một chút, còn hiệp ước cũng sẽ không bạc đãi hắn, mà cũng sẽ không quá tốt, hắn dù sao cũng là người mới, có ký hay không chính là ở hắn.

Quý Trạch An trả lời một câu “Cảm tạ đại ba” liền nói một lần tình huống cùng Cảnh Hưng Tư, “Ngươi nguyện ý đi không?”

Trước hết vẫn là suy tính bản thân Cảnh Hưng Tư, không phải cậu nói cái gì chính là cái đó, Quý Trạch An vẫn rất rõ ràng cái gì là đã cái gì là chưa (chém), cậu muốn giúp bằng hữu, lẫn lộn đầu đuôi sẽ không tốt.

“Lặp lại lần nữa, công ty gì?”

Quý Trạch An nhìn Cảnh Hưng Tư đột nhiên đứng lên, ngẩng đầu lên, ” Công ty trách nhiệm hữu hạn truyền thông Nghe Sách Cảnh Thành…”

“Nghe Sách?!”

Quý Trạch An dưới ngữ khí của Cảnh Hưng Tư chần chờ gật gật đầu.

“Tam nhi ta yêu ngươi! Ngươi thật sự là quá tốt! Đi đi đi! Ta khẳng định đi a!” Cảnh Hưng Tư luôn mãi xác định liền kích động. Nghe Sách mặc dù không tính là công ty bá chủ giới giải trí Cảnh Thành, nhưng cũng là một trong ba bá chủ, bao nhiêu đồng học xé rách đầu cũng chưa chắc chen lấn vào được a, đi vào nói không chừng vẫn phải bắt đầu từ luyện tập sinh. Không nghĩ tới Quý Trạch An sẽ có tầng quan hệ này.

Cảnh Hưng Tư: (●ゝw)ノ

“Tốt lắm, ta chuyển số điện thoại cho ngươi, chính các ngươi hẹn thời gian.” Cảnh Hưng Tư vỗ bàn một cái, Quý Trạch An lại xác định ý nguyện của Diệp Đồng, còn dư lại cũng chỉ có Liễu Nguyên. Nhiếp ảnh kỳ thực có rất nhiều phương diện, tuy rằng lúc trước nói nếu Liễu Nguyên nguyện ý thì có thể tiến vào học cùng sư phụ đoàn kịch của cậu, nhưng chuyện này cũng không phải là lối ra tốt nhất, Quý Trạch An muốn nhìn Liễu Nguyên quyết định cái gì, cậu vẫn hi vọng Liễu Nguyên có thể lựa chọn con đường thích hợp hắn nhất, “Lão đại ngươi nghĩ như thế nào?”

Liễu Nguyên sau khi nhìn ba người đều đã có lối ra liền an tâm không ít, “Ta kỳ thực cũng muốn tìm một chỗ thực tập, nhưng nhà ta hi vọng ta xuất ngoại du học, bọn họ cảm thấy được nghề này của ta ở nước ngoài càng có nhiều cơ hội hơn, có thể phát triển càng tốt hơn, đồ vật học được càng nhiều, nhưng ta…”

Hắn muốn tự mình kiếm tiền, không muốn dựa vào trong nhà.

Diệp Đồng: щ(゜ロ゜щ) đại ca có thể phải đi du học?! Ta thiệt không nỡ ôi chao, sau đó không thể thường gặp…

Nghe Liễu Nguyên nói văn tự trên mặt mấy người đều giống Diệp Đồng, mọi người ở chung ba năm, lập tức muốn tách ra xác thực không nỡ. Quý Trạch An liếc mắt nhìn mấy người một cái, vẫn là phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo cứng rắn, “Lão đại, trong nhà của ngươi nói rất đúng, nếu có lối ra tốt hơn tại sao không chọn? Không nên nghĩ liên lụy trong nhà, chờ thời điểm ngươi thành công lại về báo ân bọn họ không phải càng tốt hơn? Mà hiện tại, ngươi kỳ thực cũng không cho bọn họ được cái gì, tuy rằng bọn họ không muốn ngươi cho cái gì… Lão đại, ta nghĩ người trong nhà của ngươi kì thực càng muốn nhìn thấy ngày ngươi thành công.”

Ra ngoại quốc học nhiếp ảnh xác thực càng có thể phát triển! Quý Trạch An cho là nếu nhà Liễu Nguyên có thể cho hắn điều kiện như thế, hắn cần gì phải theo cơn giận nhất thời này đi nhiều đường vòng như vậy? Tại một đoàn kịch làm một thợ chụp ảnh chỉ sợ cả đời yên lặng vô danh, Liễu Nguyên rất có tài, hình của hắn đáng giá treo ở trong buổi họp triển lãm dành riêng cho hắn, mà không phải vắng lặng tại dưới áp lực xã hội.

Liễu Nguyên: “…”

Cuối cùng, Liễu Nguyên vẫn là nghe ý kiến Quý Trạch An, tiếp nhận an bài trong nhà đi C quốc du học, mà mấy người Quý Trạch An cũng nộp giấy xin thực tập. Quý Trạch An cùng Diệp Đồng tiến vào một cái đoàn kịch làm đạo diễn thực tập, Cảnh Hưng Tư ký hợp đồng với Nghe Sách được an bài bắt đầu các loại thử vai, đi một ít đoàn kịch diễn một ít tiểu nhân vật

Hai năm cuối Đại học, thời gian rỗi rãnh không nhiều, tương phản thời gian lại trải qua nhanh hơn. Sau khi nộp luận văn, đảo mắt liền tới tốt nghiệp. Liễu Nguyên đã xuất ngoại du học, hành trình Cảnh Hưng Tư cũng bị người môi giới an bài đầy, hắn cũng vui mừng, tình cờ lúc nghỉ ngơi sẽ âm thầm trò chuyện tán gẫu vài câu bát quái với bốn người bọn hắn, bận rộn đến bằng tốt nghiệp cũng không phải bản thân tới lấy. Mà Quý Trạch An cùng Diệp Đồng cũng đã kết thúc lữ trình thực tập, thời điểm lấy được bằng tốt nghiệp hai người liền bắt đầu chọn vai.

Là một cái đạo diễn mới lên cấp, Quý Trạch An không thể nghi ngờ là phi thường hạnh phúc.

Cậu không bị quản lý tài chính bản thân, cơ hồ là muốn dùng người nào liền có thể đi dùng người đó, không cần phải cân nhắc phía đầu tư quơ tay múa chân, trong đoàn kịch lại càng không có người được “Đại gia” mang tiến tổ, Ninh Văn Ngạn cũng buông lời, nghệ nhân Nghe Sách tùy tiện cậu tuyển, nếu cậu coi trọng nghệ sĩ của công ty khác bọn họ cũng có thể giúp cậu đi đọ sức.

Lòng người vốn là thiên về thân nhân, Quý Trạch An tự nhiên là ưu tiên suy tính nghệ nhân Nghe Sách, đương nhiên cũng không phải chỉ cần là Nghe Sách là tốt, cậu cũng tượng mô tượng dạng tổ chức hội thử vai.

Tửu đ**m hội thử vai là Sầm Ân Thư cung cấp, là nhà mình, cho nên liền bớt đi một bút phí dụng.

Về phần quan phỏng vấn chính là bản thân đạo diễn Quý Trạch An, chủ nhiệm công việc của đoàn kịch Du Dịch, biên kịch thêm nguyên tác giả Diệp Đồng, người đầu tư số một Sầm Ân Thư, người đầu tư số hai Ninh Văn Ngạn. Cứ như vậy, hai người đã sinh hoạt về hưu cũng dấn thân vào đoàn kịch Quý Trạch An, ánh mắt hai người cũng không bình thường, cũng trợ giúp Quý Trạch An rất nhiều.

Một nhóm năm người, bàn về xem người Diệp Đồng là newbie, Quý Trạch An là có thể nhìn thấy văn tự, ba người kia đều là lão đạo, đặc biệt Du Dịch, hắn nhìn người thông qua tướng mạo, phẩm tính một người hắn cũng có thể nhìn ra thất thất bát bát.

Gian phòng cho người phỏng vấn chờ bên ngoài rất là phù hợp, một loạt chỗ ngồi chỉnh tề, mà gian phòng phỏng vấn lại rất không giống nhau. Trước cửa sổ sát đất ngay chính giữa đặt một cái ghế sa lon hình cung bằng da thật cực kỳ lớn, năm cái đệm dựa nhìn như tùy ý bày ở bên trên. Phía trước thì lại là một cái bàn trà hình tròn bên trên bày một mô hình, khay trà trên mặt là một bộ dụng cụ uống trà tinh xảo.

Ngay phía trước bàn trà lưu lại một khối lớn đất trống là không gian để cho người thử vai biểu diễn, bốn góc trong phòng đều cài đặt máy thu hình, tuyệt đối không lưu lại bất kỳ góc chết nào, có thể thu lại toàn bộ phương vị 360 độ không góc chết của người biểu diễn, cũng không cố ý đi mời nhân viên chuyên môn quay phim cùng tham gia thử chọn nhưng bất kỳ động tác nhỏ nào diễn viên thử kính diễn ra đều có thể bị thu lại.

Trước cửa sổ sát đất kéo một tầng rèm the chống muỗi thật mỏng, tia sáng như trước chiếu cả phòng sáng trưng. Mấy người Quý Trạch An đi vào, tùy ý chọn chỗ ngồi xuống, Ninh Văn Ngạn ở một bên bày bộ dụng cụ uống trà kia ra. Diệp Đồng bởi vì có trưởng bối ở đây có vẻ hơi câu nệ, trong mắt tràn đầy hưng phấn không che giấu được.

Diệp Đồng: o·(????????????)? o·? Ta khẩn trương quá làm sao giờ! Chút nữa có thể làm mọi người mất mặt hay không!

“Uống một ngụm trà hóa giải một chút, ngươi là người phỏng vấn không phải là người bị phỏng vấn, không cần sốt sắng như vậy.” Ninh Văn Ngạn đưa một chén trà đến trước mặt Diệp Đồng rồi nói như thế, hiển nhiên cho dù không có năng lực nhìn thấy văn tự, điểm tâm tình này của nhóc con như Diệp Đồng cũng không che giấu nổi mấy kẻ già đời này.

Diệp Đồng vừa nghe cũng không nghĩ nhiều, nâng chung trà lên liền trực tiếp rót vào trong miệng, tim hắn hiện đang rầm rầm nhảy không ngừng, hắn hận không thể lập tức tỉnh táo lại. Nhưng là trà là vừa pha, bỏng miệng là cần thiết, cho nên kết cục Diệp Đồng cũng là bi thảm…

Sau đó, mấy người liền thấy Diệp Đồng để ly xuống, che miệng lại không ngừng mà chảy nước mắt…

Dù là Quý Trạch An, đối với người trong phòng này cũng có chút hết chỗ nói rồi, “Còn ngậm lấy làm gì? Nhanh phun ra a!”

Quý Trạch An đưa ly trà tới nói với Diệp Đồng, nhìn dáng dấp ngu ngốc của hắn thật không biết nói cái gì cho phải. Bất quá Diệp Đồng làm như thế ngược lại là làm cho cậu hóa giải không ít căng thẳng, tâm tình trở nên hơi dở khóc dở cười.

Cốc trà: (`??? ′) hài tử này ngu như vậy thử kính không phải quan trọng lắm à?

Quý Trạch An chú ý tới chén trà trước người Diệp Đồng vô cùng lo lắng nhìn chăm chú vào Diệp Đồng, gợi lên một vệt cười, đi máy nước uống rót cho hắn một cốc trà lạnh, đầu lưỡi Diệp Đồng bị nóng không dám nói, cho tới bây giờ cũng chỉ hơi nhếch miệng giải nhiệt quá chọc người đau lòng. Quý Trạch An lập tức lại nghĩ, Diệp Đồng như vậy sau này chỉ sợ là phải tìm một người chăm sóc hắn, hiểu hắn.

Sau khi trò khôi hài kết thúc, hết thảy đều trở nên ngay ngắn rõ ràng, nhân viên công tác phía ngoài đã bắt đầu kiểm kê nhân viên thử vai, đồng thời phát cho mỗi người một bình nước khoáng. Quý Trạch An đã từng tham gia hội thử vai, bởi vì nhìn thấy văn tự mà phát hiện chuyện như vậy, cậu không hy vọng chuyện giống vậy phát sinh tại trong buổi họp thử vai của cậu, cho nên bọn họ sẽ cung cấp nước uống. Nếu có người vẫn bởi vậy xảy ra vấn đề đó cũng là quá không bảo vệ mình, Quý Trạch An cũng rất bất đắc dĩ.

Trên thực tế bên trong phòng nghỉ ngơi cũng có máy thu hình dự bị, Quý Trạch An cùng mấy người nhất trí cho rằng đoàn kịch bọn họ không cần loại cả ngày chỉ biết hãm hại người khác kia, muốn đạp người khác trèo lên trên, thời điểm tuyển người cũng sẽ suy xét biểu hiện bọn họ ở bên ngoài. Quý Trạch An cảm thấy muốn trèo lên trên là chuyện tốt, nhưng là đạp thi thể của người khác trèo lên trên chuyện này cậu không muốn thấy, nói cậu non cũng tốt, thánh nhân cũng được, đây là một điểm nhỏ chấp nhất của cậu, lớn hơn cậu không xen vào, ít nhất tại bên trong nơi thuộc về cậu cậu không muốn nhìn thấy, huống chi quyền chủ động hiện đang nắm tại lòng bàn tay của hắcậun.

‘(???) nắm như thế ta sẽ đau.’

Quý Trạch An cúi đầu xuống liền thấy trên sách xuất hiện văn tự, sau đó liền lỏng tay ra. Quyển sách này là tư liệu toàn bộ nhân viên báo danh tới tham gia hội thử vai, mấy người bọn họ mỗi người một quyển. Không biết là sức hấp dẫn nguyên tác của Diệp Đồng, hay là sức hấp dẫn của hai ngọn núi lớn Ninh Văn Ngạn cùng Sầm Ân Thư, hoặc là cả hai đều có, nhân ý tới tham gia thử vai ở ngoài khá nhiều, vô danh không nói, có chút danh tiếng cũng không thiếu.

Bất quá Quý Trạch An rất rõ ràng, hiện nay tất cả những thứ này cũng không phải hướng về phía đạo diễn là cậu này, tại trong cái vòng này cậu vẫn là vô danh tiểu tốt… Cậu sẽ không bởi vậy mà chản nản, chỉ là tìm được một cái mục tiêu mà thôi. Nếu không có một cái mục tiêu như vậy dựng ở phía trước, dùng tính tình của cậu cũng chính là tùy ngộ nhi an (xuôi theo chiều gió), một thân sẽ không có thành tựu gì.

“Tùng tùng tùng” ba tiếng gõ cửa vừa vang, nhân viên công tác mang theo nhãn hiệu đã mở cửa mà vào, nhìn thấy mấy người ngồi ở trên ghế sa lon còn đang uống trà vô cùng cung kính nói, “Số một đã chuẩn bị xong.”

Sầm Ân Thư gật đầu, ra hiệu cho người kia, người kia lập tức liền nhẹ nhàng đi ra.

Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên, người thứ nhất thử vai liền đi vào.



Quý Trạch An thật ra đã sắp xếp hội thử vai xong xuôi, nhưng không phải căn cứ thứ tự ghi danh trước sau để tiến vào, bọn họ tại phiếu báo danh thêm một cột nhân vật ngươi muốn đóng vai, dùng cái này làm căn cứ phân chia tốt đẹp thời gian bọn họ thử vai. Giống như cả ngày hôm nay đều là buổi biểu diễn dành riêng cho Cù Chu Dịch, tương đương vai nam chính nên không ít người, người muốn phỏng vấn ngày hôm nay đều là muốn diễn cái Cù Chu Dịch này.

Cù Chu Dịch là có đại tài nên trưởng thành muộn, tại trước khi muội muội bị bắt đi vẫn là cái nam nhân rất bình thường, có thể nói hắn là bị hiện thực bức bách không thể không trưởng thành thành về dáng dấp sau này. Mà tình cảm của người này cũng có rất nhiều biến hóa, vừa bắt đầu là tình nguyện bình thản, sau là bi thương thương tổn, cừu hận làm cho hắn phẫn nộ, mà phẫn nộ làm cho hắn phát điên. Nhưng mới vào Tiên môn không thể không ẩn giấu tâm tình của mình, trở nên khéo đưa đẩy, tại trước khi tiến đến đại đạo Cù Chu Dịch vẫn luôn ẩn nhẫn…

Quý Trạch An cần một cái diễn viên đem Cù Chu Dịch diễn đến linh hoạt, mà không phải một người xinh đẹp dáng dấp mặt than.

Thời điểm Nghiêm Cẩm đẩy cửa vào liền choáng váng nhìn mấy người ngồi ở trên ghế sa lon, cũng không kịp cảm thán trường thi này có chút “Không ra ngô ra khoai”. Hắn đã lăn lộn gần bốn năm tại vòng giải trí, nhận thức không ít người có thân phận, lần này nghe nói là điện ảnh hai cái người có quyền thế đầu tư, kịch bản vốn là một quyển tiểu thuyết vô cùng hot trên internet, mà xu thế hiện tại chính là chuyển tiểu thuyết lên màn ảnh.

Chỉ là không có nghĩ tới giám khảo cái đoàn kịch này cư nhiên sẽ là… Quý Trạch An?! Còn có cái bạn cùng phòng kia của cậu, gọi là Diệp gì đó. nam nhân bên cạnh Quý Trạch An kia hắn cũng nhận thức, hắn gặp qua nhiều lần, thường thường cùng với cậu. Chỉ là ba người này liền tàn nhẫn kích thích Nghiêm Cẩm, hắn đến giờ đều không có đem tầm mắt phân cho hai người có quyền thế hắn nghe nói lúc trước

Biểu tình Nghiêm Cẩm như trong nháy mắt vặn vẹo, hắn nhọc nhằn khổ sở lăn lộn bốn năm còn không sánh được một người sinh hoạt an nhàn ở trường học bốn năm, quả nhiên có người cha có tiền chính là không giống, trước đây người này rõ ràng một phần cũng không sánh nổi hắn, Nghiêm Cẩm không cam lòng, nhưng không thể không cúi đầu trước cậu.

Quý Trạch An thấy Nghiêm Cẩm thu sạch văn tự bạo lộ ra trên mặt chỉ chừa lại nghiêm trọng, bây giờ cậu lại bình tĩnh bất ngờ.

Hận sao?

Hận! Quý Trạch An xác định chính mình chắc chắn hận, nhưng là tâm tình cậu đã không có nhiều phập phồng như vậy nữa.

Báo thù đã thành một cái nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành bên trong cuộc đời cậu, nhưng bất quá cũng chỉ là một tiểu chi nhánh thôi. Trọng sinh nhiều năm như vậy, cậu chiếm được rất nhiều thứ, cậu cũng dùng góc độ bất đồng đối đãi sự tình đời trước. Nghiêm Cẩm đương nhiên đáng giá căm hận, đáng giá cậu đi trả thù, nhưng cậu cũng không vô tội như vậy, vấn đề căn bản là xuất hiện ở trên người mình.

Người bị lừa gạt quả thật có sai!

Tuy có thể thương, nhưng cũng có chỗ đáng giận!

Nếu cậu không luôn sống bên trong tiểu thế giới của chính mình kia, không luôn cách ly mình cùng ngoại giới, không luôn tự cho là đúng, cậu làm sao nếm thử cảm giác rơi vào cái kết cục kia?

Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch, đưa tay nắm chặt cái tay khoát lên trên mu bàn tay mình của hắn, thoải mái cười cười với hắn.

Cậu biết mình làm nam nhân này lo lắng.

Đối lập, Du Dịch càng ngày càng hiểu cậu, cậu cũng càng ngày càng hiểu Du Dịch.

Chắc chắn Du Dịch sớm nhìn thấy có người này trên tờ danh sách báo danh, nhưng hắn không đánh rớt người này, mà là cho hắn một cơ hội. Còn cơ hội này dùng làm sao là Quý Trạch An chọn, Du Dịch chỉ là ở bên cạnh bồi tiếp cậu, vô luận cậu tuyển ra sao hắn đều sẽ vẫn luôn làm chỗ dựa cho cậu.

“Không cần làm lỡ thời gian.” Ninh Văn Ngạn chú ý tới động tác nhỏ của Quý Trạch An cùng Du Dịch, cũng nhìn thấu kinh ngạc của số năm mươi ba này, trong lòng hắn rõ ràng giữa mấy người có thể là có cái ma sát gì, nhưng là không tới phá, chỉ là yên lặng đưa người này vào danh sách đen.

“Ta là số năm mươi ba Nghiêm Cẩm, tới thử vai Cù Chu Dịch…”

Nghiêm Cẩm rốt cục khôi phục như cũ lập tức điều chỉnh biểu tình bắt đầu tự giới thiệu mình, nhưng trong lòng đã biết không tốt, người môi giới chờ ở bên ngoài hắn không thể lập tức bỏ gánh đi, huống chi chỗ dựa phía sau đoàn kịch này hắn cũng không trêu chọc nổi, chỉ có thể kiên trì tiếp tục. Nghiêm Cẩm hận tốc độ phản ứng của chính mình quá chậm, không thì liền không phải là cục diện này, có lẽ còn có thể cùng mấy người Quý Trạch An làm thân.

Quý Trạch An mắt lạnh nhìn Nghiêm Cẩm, sau đó liền cúi đầu xem tài liệu trong tay.

Cậu không chút khách khí lật trang xem tư liệu người kế tiếp, dù cho Nghiêm Cẩm có danh tiếng, có năng lực đi nữa, cậu không thích chính là không cần, Quý Trạch An đời này không muốn làm cho chính mình không dễ chịu, mà cơn giận này cậu cũng không muốn nuốt xuống. Huống chi Quý Trạch An cũng biết Nghiêm Cẩm có bao nhiêu cân lượng, phim truyền hình trên ti vi cậu cũng không phải không thấy, bây giờ bất quá cũng chỉ phim truyền hình tốt nhất như vậy mới có thể duy trì danh tiếng tiểu thịt tươi của hắn mà thôi.

Như vậy có thể thấy được, cũng không chỉ có mặt mày Quý Trạch An giống Sầm Ân Thư, tính cách cũng không phải không giống.

Thời điểm Quý Trạch An tùy hứng lên rất có mùi vị của Sầm Ân Thư…

Sầm Ân Thư càng không khách khí đối với Nghiêm Cẩm, đánh gãy hắn, để cho hắn trực tiếp diễn một màn liền kêu hắn đi ra ngoài, cũng không hỏi gì nhiều, chỉ một câu “Chờ thông báo đi”, sau đó liền vẽ một cái gạch to lớn tại bên trong cột lời bình phía sau.

Không có ai biết Nghiêm Cẩm ngược lại là không lo, sau khi ra cửa liền bắt đầu nghĩ cơ hội bù đắp, hắn nghĩ âm thầm đi tìm Quý Trạch An nhờ vả quan hệ, hi vọng cậu nể tình mặt mũi đồng học cho hắn một vai, cho dù không phải Cù Chu Dịch cũng tốt, chỉ cần cho hắn lộ diện trên truyền hình là được.

Bất quá Quý Trạch An nhất định sẽ không để cho hắn như vậy.

Mấy người rất ngầm hiểu, không cần thảo luận, Nghiêm Cẩm trực tiếp out.

Quý Trạch An không hề cân nhắc, không muốn một người chính mình chán ghét tới làm chính mình buồn nôn, mà Du Dịch là ủng hộ, Ninh Văn Ngạn cùng Sầm Ân Thư lại rất biết xem sắc mặt, còn Diệp Đồng chính là đơn thuần cảm thấy không thích hợp.

Mỗi ngày Kkết thúc thử vai, mấy người chỉ là ngồi ở chỗ đó uống chút trà, xem xem biểu diễn, lại thảo luận một phen, cũng làm cho bọn họ cảm thấy uể oải.

Chỉ có một người không mệt mỏi là Diệp Đồng, hắn tựa hồ còn trong sự hưng phấn chưa có hồi thần.

Diệp Đồng: o((&gtw&lt))o

“Nhanh lên đi.” Tốt nghiệp năm thứ tư đại học, Diệp Đồng không thi nghiên cứu sinh là không có tư cách ở tại phòng ngủ, hắn sớm lại mướn một gian nhà tại phụ cận làm nơi cư trú lâm thời, chờ đoàn kịch bọn hắn mở liền đi, cũng ở không được mấy ngày. Du Dịch lái xe đưa người đến dưới lầu, Quý Trạch An hướng về hắn phất tay một cái, nhìn hắn đi vào trong lầu lúc này mới npos Du Dịch lái xe đi.

Xe vừa khởi động, Quý Trạch An liền trở nên lười nhác, tuy rằng Diệp Đồng cũng thân, nhưng chỉ có thời điểm chỉ có cậu và Du Dịch hai người cậu mới có thể buông thả. Đối với Du Dịch, Quý Trạch An không có bất kỳ ý tứ giữ bí mật nào, luôn thẳng thắn nói.

“Đối với Nghiêm Cẩm, ngươi có tính toán gì?” Tuy rằng Du Dịch không muốn cái đề tài này làm Quý Trạch An sốt ruột, nhưng ban ngày nhìn thấy người này, cái đề tài này là không thể tránh. Nhiều năm như vậy Quý Trạch An luôn thu thập các loại tin tức của người này nhưng không có bất kỳ cử động nào, Du Dịch kỳ thực không biết rõ cậu làm như thế, trên thực tế đối xử kẻ thù Du Dịch càng yêu thích đơn giản thô bạo.

Kỳ thực khoảng thời gian này vội vàng, Quý Trạch An đã sớm quên sạch sành sanh người này, nếu như không phải ngày hôm nay nhìn thấy hắn thì liền không nhớ tới, tư liệu trinh thám xã bên kia thu thập được cũng tích trữ lại không có xem, còn phí dụng là thiết lập ngân hàng tự động gửi đi.

Tính toán gì?

Quý Trạch An chỉ là muốn làm Nghiêm Cẩm người này ngã xuống từ chỗ cao, cho hắn biết đau, làm cho hắn vĩnh viễn không ngóc đầu lên được…

Mà Quý Trạch An cũng rõ ràng nếu như chỉ dựa vào chính mình, cậu hiện tại cái gì cũng không làm được. Muốn động Nghiêm Cẩm, mang ý nghĩa sẽ đối kháng với công ty môi giới sau lưng Nghiêm Cẩm, khả năng còn có kim chủ của hắn, đối công ty người mẫu mà nói Nghiêm Cẩm hiện tại cũng là cây rụng tiền, mặc dù có không ít cây rụng tiền, nhưng bọn họ có thể mò mỡ từ giữa, tự nhiên sẽ che chở hắn, còn kim chủ của hắn, Quý Trạch An cảm thấy nếu là một sủng vật mình nuôi bị người bắt nạt cậu cũng cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Quý Trạch An biết Du Dịch sẽ giúp cậu, thậm chí không cần cậu nói, chỉ cần một cái ánh mắt của cậu. Nhưng khi cậu nghĩ đến để cho Du Dịch giúp cậu thu thập sự tình đời trước thì lại có một loại mùi vị không nói ra được. Cậu cảm thấy là một cái nam nhân không thể mọi việc đều phải dựa vào người khác, cậu cũng tưởng trở thành một người có thể được dựa vào, loại vấn đề phương diện tình cảm này cậu muốn tự mình xử lý.

Ô tô: (. ≖ˇェˇ≖。) ta không thích áp suất thấp, vừa rồi còn rất tốt…

Đột nhiên, Quý Trạch An liền nhìn Du Dịch nở nụ cười, cậu cảm thấy chính mình như vậy tựa hồ có hơi khách khí. Có lẽ Du Dịch càng hi vọng cậu giải quyết xong chuyện này, triệt để cắt đứt sạch sẽ, mà không phải luôn bởi vì tình cờ xuất hiện một vài thứ gì đó kéo về trí nhớ đã quên.

“A Dịch, là ta nghĩ sai.”

Du Dịch nghiêng đầu qua chỗ khác liếc mắt nhìn Quý Trạch An một cái, liền mắt nhìn phía trước lái xe, nhưng dư quang vẫn rơi vào trên người Quý Trạch An.

“Ta khởi đầu cảm thấy chính mình phải giống như nam nhân, vấn đề tình cảm phương diện liền chính mình tự tay giải quyết, muốn đợi đến sau khi ta có năng lực như vậy, nhưng hôm nay mới phát giác vẫn luôn kéo dài đối với ngươi cũng rất là không công bình.”

Lúc này, Du Dịch dừng xe ở trên bãi đỗ xe phác họa lâm thời ven đường.

Cởi đai an toàn, tay thăm dò qua, xoa xoa đầu cậu.

“Xin lỗi, vẫn luôn làm ngươi lo lắng thay ta.” Quý Trạch An ngửa đầu nhìn hắn.

Tay Du Dịch dừng một chút, thu lại, “Ngươi không cần xin lỗi ta, ta sẽ ủng hộ sự lựa chọn của ngươi.”

“Ừm.” Quý Trạch An cười cười, cũng buông dây an toàn ra, nửa quỳ đứng dậy từ chỗ ngồi, sau đó vồ tới ôm lấy cái cổ Du Dịch, hôn một cái trên trán hắn. Cảm giác được người hiểu rất là mỹ diệu, hoặc là nói hắn không nhất định hiểu, nhưng lại vô điều kiện chống đỡ cậu, đối với Quý Trạch An đây chính là hạnh phúc, bởi vì có một người Du như Dịch.

Du Dịch cũng thuận thế hôn lên môi người này.

Hắn vẫn luôn lo lắng nếu quấn lấy Quý Trạch An cậu sẽ phản nghịch muốn tránh thoát, giữ lỏng ra liền làm cho cậu cho là không thèm để ý thẳng thắn đi thẳng một mạch. Kỳ thực hắn rất muốn đem người này nắm ở lòng bàn tay, không buông ra, vững vàng mà không làm cho người này giãy giụa muốn thoát đi, phải là cam tâm tình nguyện không muốn tránh thoát.

Định mệnh? Du Dịch tin mệnh, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ phục tùng mệnh.

Vừa bắt đầu là cô quạnh, mà không phải ai cũng có thể bổ khuyết nửa tịch mịch kia.

Miệng cùng miệng, hàm răng cũng bắt đầu hôn nhẹ gặm nuốt, hai người cũng bắt đầu chủ động, nam nhân đều yêu thích tranh một cái vị trí chủ đạo, dù là người lãnh đạm như Quý Trạch An có lúc cũng sẽ có chút ý nghĩ “Không thiết thực”, không phải là muốn phản kháng, mà là gien nam nhân đang tác quái. Hiểu Quý Trạch An như Du Dịch, hắn như thế nào không nhìn ra? Chỉ là đè lên người này làm cho cậu trong nháy mắt quên loại ý nghĩ này thôi.

Quý Trạch An ngoan ngoãn rất là đáng yêu, nhưng là quá ngoan cũng không phải Du Dịch mong muốn.

Hắn muốn Quý Trạch An sống động, sẽ có ý nghĩ của chính mình, mà không phải con rối có thể bị hắn thao túng, nhưng hắn cũng hy vọng cậu ngoan ngoãn…

Du Dịch rất mâu thuẫn, rèn luyện bên trong mâu thuẫn, tìm chính xác giữa điều thích hợp với bọn họ bên trong mâu thuẫn.

Quý Trạch An làm sao không phải như vậy?

Du Dịch quá tốt rồi, xuất hiện lúc thời gian cậu cần nhất (chém), kỳ thực tình cờ vẫn là lo lắng mình đang nằm mơ.

Không phải sinh hoạt không có cảm giác chân thực, chỉ là bởi vì có so sánh, tất cả những thứ này đều quá mức quá mức tốt đẹp.

Ô tô: (つ﹏&# 8834) uy, chủ nhân chủ nhân, đây là bên lề đường đó, phải thận trọng, ân, thận trọng một chút…