Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 59




Quý Trạch An càng thêm không khách khí: “Chỉ là từng bái cùng một sư phụ mà thôi, ngày thường các ngươi cũng không có bất kỳ lui tới nào. Hiện tại ngươi có khó khăn dựa vào cái gì lại muốn cầu A Dịch giúp ngươi chớ? Dựa vào cái gì cảm thấy A Dịch sẽ giúp ngươi? Có phải là nghĩ nhiều quá rồi không?”

Cậu cảm thấy Hoắc Tiệp đến, làm cho tâm tình của cậu rất tồi tệ.

Khẩu khí bây giờ của Quý Trạch An thật không tốt.

Vừa mới bắt đầu chỉ là bởi vì ấn tượng đầu tiên đối với người này không tốt, sau đó chính là thái độ người này cầu người. Cho dù có người chờ cứu mạng, Quý Trạch An cũng không quan tâm. Đối với cậu mà nói, so với mạng của người khác cậu càng quan tâm mệnh Du Dịch hơn, sinh tử của người khác cùng cậu có quan hệ gì đâu? Ở vào thời điểm này, Quý Trạch An càng ích kỷ. Cậu không hi vọng Du Dịch gặp nguy hiểm.

Đối với Hoắc Tiệp muốn đưa Du Dịch vào nguy hiểm thì càng trở nên không thích.

Đại môn: (.. ·?? ·..) ta biết người này không có lòng tốt mà!

Hoắc Tiệp bị Quý Trạch An nói đến á khẩu không trả lời được, loại biểu tình vui cười kia lúc trước liền biến mất,

Ánh mắt Du Dịch nhìn Quý Trạch An nhu hòa xuống, thời điểm nhìn về phía Hoắc Tiệp trong đôi mắt liền không còn loại nhu hòa này, hắn rất là lạnh nhạt nói: “Ngươi đi đi.”

“Sư huynh ngươi không thể xem ở phương diện sư phó mà giúp ta một chút sao!” Hoắc Tiệp cuống lên, này còn gai góc hơn so với trong tưởng tượng của hắn, hắn hoàn toàn chưa hề nghĩ tới sẽ xuất hiện loại biến số như Quý Trạch An này, hắn từng nghĩ trên thế giới này ngoại trừ Du Dịch không có bất kỳ người nào có thể ảnh hưởng đến Du Dịch, xem ra hắn sai rồi. Thái độ mới vừa rồi cùng thái độ đối với Quý Trạch An sau khi vào cửa cũng là một trong những nguyên nhân tạo thành cục diện này, ấn tượng hắn cho Quý Trạch An thật không tốt. Nhưng hắn không hối hận, Hoắc Tiệp thấy hối hận không có một chút tác dụng nào.

Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch, cậu không hi vọng Du Dịch đồng ý, bất kỳ sự tình nào sẽ có thương tổn tới hắn cậu đều không hy vọng hắn tham gia. Du Dịch hiện tại có thể chỉ cần tiếp một ít công tác xem phong thủy đơn giản, khoản để dành cũng đủ hắn sử dụng, vậy thì có cái gì đáng giá mạo hiểm? Vì Hoắc Tiệp? Như vậy Quý Trạch An liền không thể không xem kỹ sự quan hệ giữa hai người một lần nữa.

“Ta không nợ hắn.” Du Dịch nhìn Hoắc Tiệp nói.

Hắn không nợ người kia cái gì, nên trả cũng đã trả, vậy người kia tại nơi hắn còn có tình cảm gì để mà đàm luận?

Chỉ là một người xa lạ đã từng có thời gian chung đụng khá dài, có quan hệ thầy trò mà thôi. Người kia nuôi hắn, dạy hắn đều có mục đích, nếu như không có tầng mục đích này, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không bị thu làm đồ đệ. Du Dịch rất rõ ràng người kia tuyệt đối sẽ không thu một cái đồ đệ có thể khắc chết hắn.

Sau khi hắn giúp hắn hoàn thành chuyện kia, người kia liền nói: “Du Dịch, duyên phận thầy trò của chúng ta đến đây chấm dứt.”

Du Dịch không cảm thấy người kia có mặt mũi lớn như vậy, mà cái gọi là sư huynh đệ kỳ thực cũng chỉ thường thôi, không thể nói là quen thuộc.

Tay Hoắc Tiệp không nhịn được gắt gao bám chặt tầng thảm len trên ghế salông, “Sư huynh, ta không đi.”

Hắn không đáp ứng hắn sẽ không đi, Hoắc Tiệp đã quyết định từ sớm rồi.

Thảm: (┳◇┳) buông tay! Ngươi nhéo đau ta!

Quý Trạch An thấy tình huống như thế có chút bốc lửa với Hoắc Tiệp, “Ngươi cần ta báo cảnh sát không?”

‘Cảnh sát mời hắn đi, hắn chắc chắn phải đi!

Cảm giác Hoắc Tiệp cho Quý Trạch An bây giờ chính là muốn buộc Du Dịch đi chết, Quý Trạch An không nhịn được phẫn nộ, khẩu khí càng ngày càng không tốt. Thời điểm che chở Du Dịch, Quý Trạch An cũng không muốn dùng loại dáng dấp ôn hòa dễ lừa gạt ngày xưa kia, cậu có vảy ngược của cậu, cậu cũng sẽ cất giấu đi không để bị đâm trúng.

“Giúp ta một chút, sư huynh, ta cầu ngươi!” Hoắc Tiệp nhìn Du Dịch không động dung, mà dáng dấp Quý Trạch An cũng là chặt chẽ chèn ép, cũng không thể không thả xuống thân phận đi cầu Du Dịch. Nghề nghiệp của bọn họ tại trong cái xã hội này tương đối phức tạp, đặc biệt người sở cảnh sát căn bản luôn coi bọn họ là tên lừa đảo, tiến vào đó mà nói nhất định sẽ làm lỡ thời gian, mà vào lúc này Du Dịch nhất định sẽ biến mất không thấy hình bóng, lại bói toán một lần cũng không dễ dàng như vậy.

Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch, cậu không hy vọng hắn động dung.

Du Dịch xác thực không thỏa hiệp, hắn không muốn bởi vì bất cứ chuyện gì mà trở về cuộc sống một thân một mình: “Ta không giúp được ngươi.”

“Kia tại sao ngươi không đuổi ta đi từ lúc đầu, còn muốn để ta tiến vào!” Hoắc Tiệp càng tức giận hơn. Hắn cho là lấy tính cách Du Dịch tại thì sẽ ngay lập tức cự tuyệt hắn ở ngoài cửa, nhưng hắn không có, Hoắc Tiệp cho là hắn xem ở trên mặt mũi sư huynh đệ mà ôn hòa chút, mà sự thực giống như cũng không phải như vậy. Du Dịch chỉ là để cho hắn đi vào rồi mới cự tuyệt hắn, điều này làm cho Hoắc Tiệp có một loại cảm giác bị đùa bỡn.

Cốc trà: (? ·?? ·?) người này cả lễ phép căn bản nhất cũng không hiểu, so với Du tiên sinh nhà chúng nó còn kém xa, còn không biết ngại nói là sư huynh đệ đồng môn, sách sách sách.

Quý Trạch An nhìn Hoắc Tiệp, tận lực không nghĩ tới nỗi khổ tâm trong lòng, cậu sẽ không bởi vì lòng thông cảm nhất thời tràn lan mà để mất đi người trọng yếu nhất của chính mình. Cậu đem tầm mắt dời đến Du Dịch, cậu vẫn lo lắng Du Dịch bị cái gọi là sư đệ này mài đến thái độ mềm dần, kết quả như vậy không phải Quý Trạch An muốn thấy. Nếu như cậu phát hiện một chút dấu hiệu như vậy, cậu sẽ lập tức đánh gãy hắn.

Cậu chính là người ích kỷ như thế, Quý Trạch An vẫn hiểu rất rõ chính mình.

Chờ Hoắc Tiệp nói xong, Du Dịch lúc này mới nhàn nhạt nói một câu: “Sẽ ảnh hưởng hàng xóm.”

Quý Trạch An cùng Hoắc Tiệp nghe xong đều sửng sốt một chút, sau đó, tâm tình Quý Trạch An bắt đầu ấm lên, mà tâm tình Hoắc Tiệp đã đạt tới cực điểm.

“Ngươi…” Lẽ nào tại trong lòng Du Dịch, hắn người sư đệ này cư nhiên còn không đáng hơn so với những người xa lạ kia sao? Hoắc Tiệp trợn to mắt, bộ dáng nhìn Du Dịch có chút khủng bố, “Ngươi quyết định? Sẽ không thay đổi?!”

Lúc này, tầm mắt Quý Trạch An cũng dời tới trên người Du Dịch.

“Ân, ngươi đi đi.” Du Dịch nói.

“Ngươi thật sự không giúp ta?” Hoắc Tiệp nắm chặt nắm đấm, gân xanh tựa muốn tuôn ra, thanh âm này cũng giống như chen ra từ trong hàm răng, nghe rất là âm u. Hoắc Tiệp mới vừa vào cửa cùng Hoắc Tiệp bây giờ tại trong mắt Quý Trạch An hoàn toàn là hai người, bất quá dưới cái nhìn của cậu hai người đều chán ghét như nhau.

“Đúng.” Du Dịch nói vô cùng xác định.

“Ngươi đừng hối hận!” Hoắc Tiệp đột nhiên đứng lên, động tác đột nhiên này làm cốc trà trên khay trà đổ xuống. Ánh mắt của hắn hung ác nhìn hai người Du Dịch cùng Quý Trạch An, đặc biệt là thời điểm nhìn về phía Quý Trạch An, hàn ý trong mắt giống như muốn thực chất hóa, hận không thể nuốt cậu vào bụng.

Quý Trạch An cũng không có sợ hãi, liền ngồi thẳng tắp đối diện cùng hắn. Tại thời điểm có người chân chánh cần bảo vệ, Quý Trạch An vẫn là Quý Trạch An, nhưng cũng không phải cái Quý Trạch An kia, cậu đẩy lên lá chắn bảo vệ cứng rắn, cho dù nam nhân được bảo vệ kia còn cường đại hơn so với cậu, dù cho đối thủ của bọn họ càng thêm hung tàn. Kỳ thực cũng là một loại tâm thái không thèm đến xỉa, đại não Quý Trạch An chỉ nguyện ý chấp hành bảo vệ Du Dịch, còn ý nghĩ của cậu đều bị vứt bỏ, kể cả sợ sệt.

Tiểu cốc trà thê thảm ngã vào trên khay trà, không có ai dựng lại, trà nóng trong bụng ngã ra bàn trà: ( ‘-w??) này không phải lỗi của ta.

Quý Trạch An nhìn Hoắc Tiệp đẩy cửa mà đi, nói: “Không phải lỗi của ngươi.”

Lời này cậu là nói với tiểu cốc trà, cũng là nói với Du Dịch. Nếu như từ chối hôm nay tạo thành cái kết quả gì không tốt, cho dù là mất đi một cái mạng, Quý Trạch An cũng sẽ không hối hận. Coi như Hoắc Tiệp điên cuồng trả thù bọn họ, cậu cũng sẽ không hối hận. Quý Trạch An cảm thấy được mình không có sai, cậu chỉ là giữa người khác cùng Du Dịch trước mặt lựa chọn Du Dịch, chỉ đến thế mà thôi.

Quý Trạch An đứng lên, đỡ thẳng tiểu cốc trà, sau đó bưng nhóm ấm trà cùng cốc trà thả lại nhà bếp, liền cầm khăn lau bàn trà lau đến khô ráo.

Bàn trà: (??? 3??) tuy rằng ta thích đắp mặt nạ ẩm nước, nhưng là diện tích nhỏ thôi, huống chi mùa đông đó, mở điều hòa, ta còn lo cảm lạnh, cho nên vẫn là làm làm tốt chút, cảm tạ Tiểu An giúp ta lau khô nha

Cầm lấy khăn lau mang theo hương trà nhàn nhạt, Quý Trạch An đứng thẳng người, đối diện tầm mắt Du Dịch nhìn sang, cậu nói: “Ta không hối hận.”

Bởi vì nguyên nhân Hoắc Tiệp, Quý Trạch An cải biến hành trình, cậu không dự định tại Giang Thành qua hết tết nguyên tiêu, cậu thay đổi vé máy bay, sau khi nói cho Ninh Văn Ngạn cùng Sầm Ân Thư một tiếng vào buổi tối hôm đó, ngày thứ hai bọn họ an vị trên máy bay bay trở về Cảnh Thành.

Chiều mùng tám hôm đó, hai người đã tới Cảnh Thành, trở lại sân vuông bọn họ cư trú tại Cảnh Thành bên này, hai người thả valy xuống liền bắt đầu quét tước vệ sinh, mang toàn bộ quần áo nhét vào trong máy giặt quần áo một lần nữa tẩy sạch, hai người liền chia nhau bắt đầu rửa ráy, tẩy bụi.

Không thể so với mấy lần trước, lần đi máy bay này Quý Trạch An cảm thấy đặc biệt mệt, có lẽ bởi vì nguyên nhân một ngày trước bị Hoắc Tiệp quấy rối, cậu còn canh cánh trong lòng. Cậu chính là vì phòng ngừa Hoắc Tiệp thay đổi tâm ý giết hồi mã thương, lúc này mới vội vả đặt vé máy bay trước ba, bốn ngày chạy về Cảnh Thành.

Mặc dù mệt mỏi, nhưng thời điểm xuống phi cơ trở lại sân vuông, Quý Trạch An cũng không hàm hồ, trong mơ hồ càng thêm dụng tâm, giống như là phát tiết nho nhỏ. Tắm xong, Quý Trạch An trực tiếp mặc áo ngủ vào, cũng không muốn ăn cơm, lau khô tóc ngã vào giường liền ngủ.

Máy sấy tóc: (????)? Tiểu An nhìn nơi này, ngươi có phải là quên thu ta lại không, không nên tùy tiện ném ta tới đây, ngày hôm qua ta cùng bằng hữu hẹn hẹn hẹn á, chúng ta còn có thật nhiều thật nhiều bát quái chưa nói á!

Quý Trạch An mệt quên mất sự tình đặt máy sấy tóc về vị trí cũ, cũng không nghe được tiểu bực tức này của nó, đầu của cậu vừa kề tới gối liền ngủ. Phản ứng này của Quý Trạch An, Du Dịch đều xem ở trong mắt, hắn đứng ở bên giường ánh mắt nhu hòa sờ sờ đầu của cậu, lúc này mới đi thu lại máy sấy tóc còn cắm điện cẩn thận để lại trong ngăn kéo.

Máy sấy tóc: (??? w?)???? Chủ nhân khá lắm, bất quá ta sẽ không thổ lộ với ngươi như hàng Chén Trà Nhỏ kia, ha ha ha!

Du Dịch đem công tác trong nhà thu dọn xong, cũng không có tâm tư ăn cơm tối, hắn nhẹ bò đến trên giường, nằm ở bên người Quý Trạch An, ôm lấy người, cũng nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.



Lúc Quý Trạch An tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy chính là thụy nhan của Du Dịch. Cậu không chút khách khí vươn một tay ra từ ổ chăn, sau đó kề sát trên mặt Du Dịch, lấy ngón tay ôm lấy đường nét khuôn mặt bởi vì ngủ mà ôn hòa đi không ít của hắn. Cậu không vội đứng lên, liền nằm tại trong ổ chăn chơi như vậy một hồi, mãi đến tận Du Dịch mở mắt ra đối diện cùng cậu.

“Chào buổi sáng.” Quý Trạch An chủ động đến gần hôn một cái tại trên mặt hắn, đây là hôn chào buổi sáng.

Giường lớn: (? o? 3??)? Sáng sớm hai người cứ ngọt ngào như vậy nhá, đáng thương đám lưu manh chúng ta.

Du Dịch cũng học dáng dấp Quý Trạch An hôn cậu một cái, “Sớm.”

Dĩ vãng đều là Du Dịch rời giường trước, cho nên mỗi lần đều không thể hôn chào buổi sáng, mãi đến tận sau khi Quý Trạch An rời giường chui vào trong phòng bếp bù đắp cho hắn. Du Dịch cảm thấy giống như bây giờ, hai người tại giường lớn ôm nhau tỉnh, cho đối phương một cái hôn chào buổi sáng cảm giác cũng rất tốt, hắn rất là yêu thích tư vị bây giờ, rất thoải mái, cảm giác ấm áp.

Hai người nằm ở giường chán ngán một hồi, sau đó, cùng rời giường, cùng đánh răng rửa mặt, cùng cạo râu mép, cùng đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, cùng ngồi ở trên bàn ăn ăn điểm tâm. Loại cuộc sống tốt đẹp mà đơn giản này là ước mơ cậu từng mong mà không được, nên bây giờ có được, Quý Trạch An mới không muốn mất đi, cậu không thể chịu đựng bất cứ người nào dùng bất luận biện pháp gì mang Du Dịch rời khỏi bên cạnh cậu, cho nên ngày lễ tình nhân ấy, cậu phóng ra tất cả gai trên người mình.

Bữa sáng là một phần ăn nhẹ, nhìn đơn giản lại không đơn giản, bên trong rất là phong phú.

Quý Trạch An cùng Du Dịch đều yên tĩnh ăn, hai người cũng không có bắt chuyện ở lúc này, chỉ lẳng lặng cùng vượt qua thời gian ăn điểm tâm.

Bữa sáng vừa kết thúc, liền đi rửa chén, vừa làm xong công tác lau bàn, Quý Trạch An liền trở về thư phòng đọc sách. Sau khi thu được tin nhắn của Vệ Lăng, mới phản ứng được chính mình ngày hôm qua vội vàng đi, ngược lại là chưa nói rõ cùng mấy cái bằng hữu này, sau khi nói đơn giản tình huống một chút, Quý Trạch An cũng không xem sách, ngồi lười xuống trên ghế salông thư phòng phát ngốc.

Ghế sô pha:? ·? w·??? An An hôm nay là đến lười biếng sao? Hiếm thấy a!

Sau khi Du Dịch kết thúc bói toán hằng ngày, liền đi tới thư phòng, thời điểm nhìn Quý Trạch An cầm sách vở, lười biếng nằm ở ghế sa lon, khóe miệng cực nhanh cong cong, sau đó cũng hạ thấp thân thể, dựa vào cậu nằm xuống. Giữa hai người cũng không có ngôn ngữ dư thừa, chỉ ở thời điểm Du Dịch nằm xuống Quý Trạch An nhìn hắn, sau đó hai người liền an tĩnh dựa vào nhau, thời gian một buổi sáng cũng không phải khó qua như vậy.

Lúc xế chiều, Du Dịch “Kéo mạnh lấy” Quý Trạch An tinh thần có chút không tốt ra cửa.

Trên thực tế là Du Dịch nói muốn giúp cậu thu thập mấy bộ quần áo, sau khi ra ngoài Quý Trạch An cũng chưa có phản ứng, chờ Du Dịch thu thập xong đồ vật, thời điểm phản ứng lại, Quý Trạch An đã ngồi ở ghế phó lái, Du Dịch vừa giúp cậu thắt chặt dây an toàn.

Quý Trạch An chỉ là quá kinh ngạc, trừ khi tất yếu, Du Dịch không phải loại người thích ra cửa, bởi vì cậu biết rõ cho nên kinh ngạc.

Xe: (·?? ·?)? Kinh ngạc kinh ngạc là tốt rồi, ta trước đây còn cảm thấy chủ nhân nhà ta sẽ luôn để ta tại dính đầy tro bui trong ga-ra, nào nghĩ tới hiện tại mỗi ngày hắn mở ta đưa Tiểu An ngươi đi học đây.

Lúc này, kính chắn gió phía trước xuất hiện văn tự, Quý Trạch An nhìn những chữ này không khỏi nở nụ cười.

Cậu thay đổi rất nhiều, có chút là bởi vì mình, có chút là vì Du tiên sinh nhà cậu. Du Dịch cũng như thế, bởi vì cậu, mà thay đổi. Hai người bọn họ ảnh hưởng lẫn nhau, sự ảnh hưởng này cùng cảm giác bị ảnh hưởng là rất tốt đẹp, Quý Trạch An hiện tại cũng có thể lý giải cái gọi là sau khi trở thành người một nhà sẽ càng ngày càng giống nhau. Bọn họ bị các loại chi tiết nhỏ thông thường ảnh hưởng, bất tri bất giác trở thành một người khác. Mỗi động tác đều sẽ có mùi vị một người khác, này há không phải là càng ngày càng giống?

Sau khi Du Dịch lái xe suốt hai giờ, bọn họ đã đến nơi cần đến.

Nhìn ra ngoài qua cửa sổ, Quý Trạch An vẫn là lần đầu tiên biết Cảnh Thành còn có nơi như thế này.

Đại môn lớn bằng thiết màu đen ở phía trước, nhìn xuyên thấu qua đại môn, chính là bị một toà tường thành vây núi lớn, trên núi tọa lạc các loại nhà gỗ nhỏ màu vàng, mỗi một cái đều cách rất xa, hình như là vì không cho người ở tại trong nhà gỗ dễ dàng ảnh hưởng đến đối phương mà cố ý kéo dài khoảng cách. Tại chóp còn bốc lên từng đợt khói trắng, nhìn qua có loại tiên vị.

Sơn trang Tranh Thủ Thời Gian.(= = thông cảm qt để v)

Đây là tên tòa sơn trang này, nhìn thấy trên bia đá có khắc bốn chữ lớn, trong đầu của Quý Trạch An lập tức xuất hiện “Phù du thâu đến nửa ngày rỗi rãnh”. Chắc chắn người tới bên này nghỉ ngơi đều chỉ là vì giảm bớt bận rộn hằng ngày, có thể nói là tranh thủ thời gian. Người tới nơi này chỉ sợ không sang thì cũng quý, Quý Trạch An nhìn Du Dịch cũng không ngoài ý muốn hắn có thể có được tư cách tiến vào nơi này.

Quý Trạch An bất ngờ chính là tại sao Du Dịch dẫn cậu đến nơi này.

“Ngươi nhìn qua rất mệt.” Du Dịch tựa hồ có thể đọc được ý nghĩ Quý Trạch An, trong nháy mắt Quý Trạch An xoay người nhìn sang liền nói một câu như vậy.

Cậu mệt, hắn liền giúp cậu xua đi mệt nhọc. Du Dịch không hy vọng, cũng không muốn nhìn thấy Quý Trạch An bởi vì cùng hắn tại một chỗ sẽ cảm thấy mệt mỏi bất kham. Hắn sẽ đau lòng, cũng sợ sệt trường kỳ ở dưới tình huống như vậy sẽ làm người ta đưa ra một ít lựa chọn. Có lúc cũng không phải thật tâm, chỉ là nhất thời bị tâm tình điều khiển nói ra lời nói trái lương tâm, nhưng cho dù là những câu nói kia, Du Dịch cũng không muốn nghe, chỉ suy nghĩ hắn liền cảm thấy đau lòng.

“Du tiên sinh, hoan nghênh đến sơn trang chúng tôi.”

Bảo an anh tuấn thông qua thông tin Du Dịch đối chiếu thẻ hội viên, sau đó đại môn liền mở ra hướng về bên trong, Du Dịch tiếp nhận card, tại trên xe tùy ý chọn một phương, rất quen cửa quen nẻo trực tiếp đi vào.

“Ngươi rất quen?” Quý Trạch An nhìn Du Dịch đối với nơi này lộ ra quen thuộc.

Du Dịch hơi đánh vô-lăng để xe chuyển hướng, “Ân, phong thủy của nơi này là ta xem, chủ nhân của nơi này lưu cho ta một cái nhà gỗ nhỏ chuyên dụng, rất sạch sẽ, đừng lo lắng.”

‘(:3″ ∠) không, cậu không lo lắng vấn đề sạch sẽ chút nào.’

Trong nháy mắt Quý Trạch An có một loại ý nghĩ cầm bút viết những chữ này lên trên mặt mình, bất quá chỉ là trong nháy mắt mà thôi, cậu mới không ngu ngốc làm chuyện như vậy, làm cho Du tiên sinh nhà cậu “Ghét bỏ” cậu.

Mới vừa dừng xe ở nhà gỗ nhỏ chuyên dụng Du Dịch nói, hai người xuống xe, Quý Trạch An liền thấy trước cửa đứng một nam nhân mặc trường sam. đồng tử Quý Trạch An liền trong nháy mắt phóng lớn, loại phong cách này, rất có mùi vị Du tiên sinh nhà cậu a!

“A Dịch, ta thật bất ngờ ngươi sẽ tới chơi, phòng này ta để lại cho ngươi lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên ngươi lại đây cư trú.” Người kia nhìn Du Dịch dắt Quý Trạch An đi tới ngữ khí rất là rất quen.

Đây là lần đầu tiên Quý Trạch An nghe có người gọi Du tiên sinh nhà cậu thân mật như vậy, tầm mắt liền không nhịn được đảo quanh tại giữa hai người.

Du Dịch vỗ vỗ đầu Quý Trạch An, ám chỉ cậu không cần đoán mò, cầm thẻ hội viên quét một cái với nhà gỗ nhỏ, nhấc theo valy liền mang người đi vào, không chút nào phản ứng người chào hỏi hắn.

Người kia tựa hồ một chút cũng không thèm để ý hành vi lạnh nhạt như vậy của Du Dịch, Quý Trạch An cũng không có từ trên mặt người này nhìn thấy một chút văn tự không tốt nào. Người này nếu không phải diễn quá tốt liền là thật không thèm để ý, hắn mang theo cười, cũng đi theo vào, “A Dịch, ta không phải muốn phá hoại thế giới hai người của ngươi và vợ ngươi, chỉ là làm bằng hữu đã lâu không gặp cố ý tới thăm ngươi một cái, ngươi có cần keo kiệt cả bắt chuyện cũng không cho ta hay không?”

Mặc Tử nhìn bóng lưng Du Dịch, bắt đầu càm ràm.

Đây là lần thứ nhất Quý Trạch An nhìn thấy người trừ mình ra, không quan tâm chút nào đến khí tràng của Du tiên sinh nhà cậu, mặc cho sân khấu vắng lặng vẫn có thể nói lâu như vậy, còn nói nhiều lời như vậy. Quý Trạch An cũng không có cảm giác nguy hiểm, mà có một loại cảm giác phát hiện bằng hữu chân chính của Du Dịch, ánh mắt nhìn Mặc Tử liền sáng lên một cái.

“Ai, năm năm không gặp, A Dịch ngươi cũng không còn mặc các loại trường sam, làm bằng hữu đầ tiên của ngươi ta còn mặc đồ cổ phong thực sự là out, ta quyết định lát nữa liền trở về đổi, sau đó cũng không mặc nữa.” Mặc Tử nói xong, vừa nhìn về phía Quý Trạch An, “Chào ngươi chào ngươi, ta gọi Mặc Tử, rất xin lỗi, vừa rồi chỉ lo lải nhải với A Dịch, chưa chào hỏi ngươi, ta chỉ là có chút quá kích động.”

“Xin chào, ta tên Quý Trạch An.” Quý Trạch An nắm tay cùng Mặc Tử.

Mặc Tử thực thành công nhận được tầm mắt bất hảo của Du Dịch.

Hắn cười thu tay về: “Xin lỗi quấy rối các ngươi lâu như vậy, các ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngồi xe lâu như vây mệt không, đồ ăn cùng đồ uống trong tủ lạnh đều là mới, ngày hôm nay mới vừa bỏ vào, các ngươi có thể yên tâm sử dụng, ta sẽ không tiếp tục quấy nhiễu thế giới hai người của các ngươi, ngày khác liền cùng uống rượu.”

Mặc Tử thực thức thời vung vung tay, sau đó thối lui ra khỏi nhà gỗ nhỏ của bọn họ.

Sau đó, Quý Trạch An cùng Du Dịch lại bắt đầu tiến hành một vòng tân tổng vệ sinh.

Mặc dù không có ý tứ oán trách, nhưng Quý Trạch An lại cảm thấy gần đây thật giống như là luôn không ngừng quét tước vệ sinh…

Quần áo Quý Trạch An: (////)lao động mới là con ngoan, ta không ngại ngươi gột rửa giúp ta nhiều chút, ngược lại ta là màu thiên nhiên không phai màu, khà khà

Cúi đầu, Quý Trạch An nhìn thấy chữ trên y phục chính mình, quét dọn vệ sinh xong, liền trực tiếp cầm quần áo sạch sẽ đi phòng tắm, nhét quần áo cởi ra vào trong máy giặt quần áo. Quý Trạch An vừa lau tóc vừa đi ra, liền thấy Du Dịch đứng ở trước cửa, hiển nhiên là vừa tắm xong.

“Làm sao vậy?” Quý Trạch An có chút bất ngờ Du Dịch lại ở đây làm môn thần chờ cậu.

Du Dịch dắt tay Quý Trạch An, lôi kéo cậu đi về hướng sân sau. Đến sân sau, Quý Trạch An còn chưa kịp cảm khái, Du Dịch liền chủ động mở quần áo cậu ra.

“Tắm suối nước nóng.” Một trong những nguyên nhân Du Dịch mang Quý Trạch An tới nơi này chính là chỗ này có ôn tuyền thiên nhiên, tắm suối nước nóng rất có ích với thân thể, cũng có hiệu quả giải lao.

Quý Trạch An tại dưới tầm mắt Du Dịch, thân thể trần truồng đi xuống ôn tuyền, an vị tại bên trong ôn tuyền, ngơ ngác nhìn Du tiên sinh tại bên bờ diễn cảnh cởi quần áo, nhìn cơ bụng của hắn, người cá tuyến của hắn, đến… Cuối cùng bước chân dài tiến vào ôn tuyền, bắp thịt thâm hậu có lực kia làm cho máu Quý Trạch An sôi trào, cậu thật lo lắng mình sẽ chảy máu mũi, tay theo bản năng liền đưa đến lỗ mũi trên mặt.

Giữa ban ngày, liền tại trong ao đá màu đen tắm ôn tuyền, kim mai nở rộ sau lưng, còn có khí vị Hương Mai thanh nhã hỗn tạp tại bên trong lưu huỳnh. Một mảnh kim mai tạo hình duyên dáng lại bị sào tre cố ý vây thành một mặt tường, sào tre cao cao đã ố vàng, đỉnh chóp vẫn cố ý bị vót nhọn, nhìn qua rất có mỹ cảm.

Khối đá đen tay Quý Trạch An khoát lên đồng cảm cùng Quý Trạch An:? (?? ·? w? ·??)? Ta cảm thấy màu đen trên mặt cũng bị nhuộm đỏ, sắc đẹp làm đá sai lầm a! Đưa ta màu xanh mỹ lệ! Ôi! Ta cảm thấy con mắt của ta sẽ hoài mang thai làm sao bây giờ!

“A, A Dịch…” Quý Trạch An căng thẳng không rõ, rõ ràng không phải lần đầu tiên “Thẳng thắn nhìn thấy”, đây là sắc đẹp làm người sai lầm? Quá mê hoặc đi! Cậu cũng là nam nhân!

Du Dịch không có tâm tư cố ý, hắn chỉ bức thiết muốn đánh đuổi tâm tình tiêu cực trong đầu Quý Trạch An, bất quá hành động bây giờ nghiễm nhiên rất là thành công. Nhìn Quý Trạch An, miệng Du Dịch còn cố ý câu lên nụ cười, rất là tự nhiên, hiếm có nhất chính là đây không phải là nụ cười thoáng qua liền qua.

Cái cửa trong đầu Quý Trạch An “Ba” một chút liền gãy vỡ.

Thận trọng gì đó không cố nỗi nữa, cũng quên mất tâm xấu hổ của chính mình, trực tiếp đứng lên từ bên trong ôn tuyền, vồ tới hướng Du Dịch.

Quý Trạch An chỉ muốn nói: Thật!! Mẹ! Nó! Quá! Dụ! Người! Phạm! Tội! Rồi!

Dù là Quý Trạch An, hiện tại cũng muốn thô tục một lần, Du tiên sinh còn có thể cho cậu càng nhiều kinh hỉ không?!

Làm Du Dịch té nhào vào trong nước, Quý Trạch An ngồi vào bên trên chân hắn, Du Dịch dựa lưng vào đá màu đen bị mài đến vô cùng bóng loáng, Quý Trạch An nheo mắt lại, nhìn Du Dịch, trong đôi mắt rất là “Nguy hiểm”.

“Ngươi học xấu.” Quý Trạch An bị kích thích âm thanh đều trầm thấp không ít.

“A!” Du Dịch liền nở nụ cười, liền dựa vào cái tư thế này rất là hưởng thụ ôm Quý Trạch An đầu hoài tống bão.



‘( “▔□▔) ngày hôm qua ta chưa từng thấy gì cả!’

Quý Trạch An tỉnh lại, thân thể vừa mới xoay chuyển liền thấy văn tự trên mặt ly màu trắng bằng sứ trên cái tủ đầu giường kia. Cậu đẩy thân thể, thân thủ muốn lấy cốc uống nước, cậu rất vững tin Du Dịch khẳng định chuẩn bị nước ấm ở bên trong. Lại không nói cậu vẫn luôn có thói quen rời giường liền uống nước, ngày hôm qua huyên náo lớn như vậy, ngày hôm nay cậu cảm thấy cổ họng đều đau rát, không uống nước làm trơn không được, khô khốc khó chịu, còn có chút hơi nhói.

Ngày hôm qua, cậu thực sự là thể hội cảm thụ dẫn lửa, dĩ vãng đều là Du tiên sinh nhà cậu dẫn lửa, cậu chờ đốt cháy là tốt rồi.

, trong quá trình ngược lại là lửa nóng tốt đẹp, nhưng sau quá trình…

Quý Trạch An cảm thấy được thể nghiệm là tốt rồi, có vài thứ vẫn là nên ít dùng đến.

Duỗi tay ra, ngón tay vừa thăm dò tay cốc, Du Dịch từ ngoài mà vào liền đi cầm cốc lên, sau đó ngồi ở bên giường, nâng người dậy, đem cốc đặt ở bên mép Quý Trạch An, để cho cậu uống nước.

Một cái cốc lớn toàn bộ bị Quý Trạch An uống sạch sành sanh.

“Còn muốn không?” Du Dịch nhìn cốc thấy đáy hỏi.

Quý Trạch An gật gật đầu, cậu hiện tại tận lực không muốn dùng cổ họng nói chuyện, loại cảm giác đâm nhói kia rất là đột ngột, Quý Trạch An cảm thấy cũng không hơn gì.

Du Dịch tiếp tục đỡ Quý Trạch An nằm xuống, cầm lấy cái cốc không liền đi phòng khách rót một chén nước nhiệt độ vừa phải trở về. Lần này, Quý Trạch An uống hai phần ba liền không uống nữa.

Đặt cốc sứ trong tay ở trên tủ đầu giường, Du Dịch giúp đỡ Quý Trạch An trở mình, làm cho cậu bảo trì một cái tư thế thoải mái. Hắn ngồi ở bên giường, đem bàn tay tiến vào trong chăn, ấn lên trên eo cậu. Lúc mới bắt đầu Quý Trạch An còn rất là hưởng thụ xoa bóp của Du Dịch, nhưng là dần dần có chút không đúng, bàn tay ấm áp kia từ vạt áo ngủ chui vào, bắt đầu đi lên từ phần eo của cậu.

Sau khi Quý Trạch An phản ứng lại, vội vã đè tay của người này lại, sau đó quay đầu nhìn hắn.

Du Dịch còn là một bộ dáng dấp không có biểu tình gì, nhìn xa tuyệt đối là mười phần cao lãnh, nhưng Quý Trạch An vẫn có thể xuyên thấu qua cặp mắt kia nhìn thấu mùi vị d*c v*ng. Quý Trạch An có chút bất đắc dĩ, tinh thần Du Dịch luôn tốt hơn nhiều so với cậu, thể lực càng không cần phải nói, cậu hiện tại liền muốn hung hăng cắn một khối thịt trên bả vai hắn “Cho hả giận”, đố kị và vân vân Quý Trạch An chắc chắn sẽ không thừa nhận.

“Đừng nghịch.” Bên trong ngữ khí Quý Trạch An tràn đầy nhắc nhở, cậu hiện tại cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, mà không phải tiếp tục đánh nhau cùng hắn.

“Không nháo.”

Nghe lời nói trái với việc làm của Du Dịch, Quý Trạch An đều bị hắn chọc tức đến nở nụ cười, “Được, ngươi không nháo, lấy tay ra.”

“Xoa bóp.” Du Dịch rất là đàng hoàng trịnh trọng.

Chăn: (? >? <)☆ chuyện gì xảy ra phía dưới thân thể ta ta không biết chút nào đâu nha, ta mới không nhìn lén ban đêm! Những chi tiết kia và vân vân thật sự hoàn toàn hoàn toàn không nhìn thấy nha! Quý Trạch An nhìn Du Dịch mặt liền đỏ lên, lúc này không phải mắc cỡ mà là tức giận. “A Dịch.” Quý Trạch An lần thứ nhất nhìn thấy Du Dịch chính chắn đùa giỡn lưu manh như thế, có chút dở khóc dở cười. Nhưng Du Dịch vẫn có thể tại dưới tình huống Quý Trạch An nắm chặt tay của hắn mà tự do hoạt động, lực đạo và vân vân, Quý Trạch An một chút đều không đấu lại Du tiên sinh nhà cậu, chỉ có thể nhịn nước mắt mặc người bài bố. Ráp trải giường: (?????) khà khà khà khà khà khà hắc… … Lần thứ hai Quý Trạch An tỉnh, đối Du tiên sinh mặt dày như Thao Thiết khí lực nổi nóng cũng không có. Quý Trạch An thấy Du Dịch giống như đột nhiên hít thuốc lắc, kích động như là người trẻ tuổi chừng hai mươi. Bọn họ đến sơn trang tranh thủ thời gian, tại sao cậu trái lại càng ngày càng mệt mỏi, lúc này thực sự là khí lực bò xuống giường cũng không có, Quý Trạch An liền thẳng thắn ở giường nằm như thi thể, hưởng thụ thiếp thân nam bảo mẫu tự động phục vụ, đối với động tác thỉnh thoảng táy máy tay chân của người nào đó cũng trực tiếp không để mắt đến, có lúc bị chọc xù lông, cũng nguýt hắn một cái. Một chút thời gian để nghĩ chuyện khác Quý Trạch An cũng không có, Du Dịch cũng thành công đạt tới mục đích. Bất quá, Du Dịch có loại cảm giác muốn ngừng mà không được, không muốn thu tay lại. “Ăn canh.” Du Dịch để Quý Trạch An nằm ở trên người mình, bưng một chén canh, từng miếng từng miếng cho cậu uống, “Thái độ phục vụ ” cực kỳ tốt, có thể so với chất lượng phục vụ cấp sáu sao. “Uống ngon, canh gì vậy?” Quý Trạch An bẹp miệng một chút, cảm thấy mùi vị rất tốt, phi thường tươi mới, mùi vị cũng rất nồng nặc. Du Dịch nghe vấn đề của Quý Trạch An, khóe miệng ở phía sau cậu gợi lên một chút, “Canh baba cẩu kỷ bách hợp.” (để tráng dương =))) Quý Trạch An nghe đến baba hai chữ liền ha ha, chẳng trách thời điểm Du Dịch đem nước canh vào phòng ánh mắt lại có chút ý tứ sâu xa. “Bổ lao thương, tráng dương khí, người bổ âm chi không đủ” (túm quần là tráng dương), đây chính là công hiệu canh giáp ngư. Lần đầu, Quý Trạch An cảm thấy Du Dịch phúc hắc không đỡ được. No ấm nhớ d*c v*ng! Đây là kì nghỉ dài hạn buông thả nhất, buổi sáng ung dung trải qua, cậu không cần lên lớp, người này liền căn bản không cần áp lực? Thoải mái “Ăn”? Quý Trạch An muốn nhe răng trợn mắt, thời điểm uống xong biểu tình liền không nhịn được hận hận Mà Du Dịch ở sau lưng Quý Trạch An cho dù không nhìn thấy biểu tình hiện ở trên mặt cậu, hắn cũng có thể đoán một cách đại khái. Tiểu An nhà hắn vẫn khả ái như vậy, Du Dịch nhìn Quý Trạch An cúi đầu ăn canh, tình cảm ẩn chứa trong ánh mắt như suối ấm tràn lan.Ngày Tết nguyên tiêu, hai người Quý Trạch An cùng Du Dịch đi nơi ở Ninh Văn Ngạn cùng Sầm Ân Thư, bánh trôi cũng là bọn hắn chuẩn bị, Quý Trạch An đặc biệt thích ăn loại vị hoa quả kia. Hai người trở lại Cảnh Thành chậm một chút so với Quý Trạch An cùng Du Dịch, biết hai người bọn họ đi sơn trang thả lỏng, Sầm Ân Thư vốn định đuổi theo hỏi một chút tình huống, bất quá bị Ninh Văn Ngạn ngăn cản nên cũng chỉ phải chờ đến ngày tết nguyên tiêu. Bánh trôi: ヽ(.?? vдv??)? Ta có phải là khả ái nhất trong tám cái không? Quý Trạch An vừa múc lên một viên bánh trôi, liền nhìn thấy chữ viết trên thân thể nho nhỏ tròn trịa của nó. Gật gật đầu, Quý Trạch An thấy đã giúp viên bánh trôi bị nuốt “Nhắm mắt”, sau đó liền không hề do dự nuốt vào. “Ăn ngon không?” Ninh Văn Ngạn nhìn Quý Trạch An ăn vui vẻ liền gọi người lấy tới một bát, bánh trôi này là bọn hắn cố ý mời người làm, cân nhắc đến tính khiết phích của Du Dịch, quá trình đó thật sự phi thường chậm, bất quá cũng là vì để Du Dịch có thể an tâm ăn, Ninh Văn Ngạn cố ý phân phó, kính xin người qua giám sát. Đương nhiên, thù lao cho sư phó làm bánh trôi cũng không ít, phiền phức bọn họ nhiều hơn, Ninh Văn Ngạn cũng sẽ không bạc đãi bọn họ. “Ừm.” Trong miệng Quý Trạch An vừa vặn có một cái bánh trôi, cậu dùng giọng mũi đáp, sau đó đối diện Ninh Văn Ngạn tầm mắt, gật gật đầu. Ninh Văn Ngạn thấy Quý Trạch An thoả mãn, còn nói: “Ngươi và Du Dịch mang một ít về đi, những thứ này là chúng ta cố ý mời người làm, vật liệu cũng là tự mình mua, quá trình chế tác tuyệt đối yên tâm, ta còn cố ý phái người đi giám sát.” Quý Trạch An nghe Ninh Văn Ngạn nói, nuốt bánh trôi vị dâu tây trong miệng xuống, cười híp mắt nói: “Cảm tạ đại ba, ta liền không khách khí.” Ninh Văn Ngạn bọn họ không chỉ suy tính cậu còn suy tính Du Dịch, điểm này làm Quý Trạch An càng cao hứng hơn. Ít nhất một trận giới thiệu kia của hắn, cũng sẽ làm Du Dịch không chê ăn mấy cái bánh trôi. Quan hệ, luôn phải có cho đi nhận lại. Quý Trạch An nhìn Du Dịch nhấc lên cái muôi, bánh trôi mập bên trong còn lăn nhúc nhích một chút, tâm tình tốt hơn rồi.