Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 58




Buổi tối ba mươi thức một đêm, mùng một đầu năm thăm thân hữu.

Tuy ca dao là nói như vậy vậy, nhưng tính cách mấy người đều có chút “Ly kinh bạn đạo” (???? Chắc là khác người), bọn họ không thức đón giao thừa đêm 30, buổi tối ba mươi hôm ấy đều mệt mỏi đi ngủ, tuy cũng ngủ rất muộn, qua hừng đông 12 giờ, nhưng cũng không có ai cường chống, càng không có trưởng bối “Cưỡng bức ”. Bốn người cùng ngủ thẳng giấc, lúc Quý Trạch An tỉnh lại liền nhìn thấy Sầm Ân Thư cuộn chân ngồi ở trên ghế sa lon “Chuyên nghiệp” ăn khoai chiên. (tui chả hiểu nói gì = =)

“Ba, đại ba đâu?” Quý Trạch An không cảm thấy Ninh Văn Ngạn sẽ mặc cho Sầm Ân Thư mới hừng sáng liền bắt đầu ăn đồ ăn vặt như vậy.

Sầm Ân Thư ngẩng đầu, thả khoai chiên trong tay xuống, xoa xoa ngón tay dính muối, lập tức cầm một hộp trái cây, mở nắp, dùng cái muỗng múc ăn, “Làm điểm tâm rồi.”

Nói xong, Sầm Ân Thư nhìn Quý Trạch An vài lần, lại hỏi: “Muốn ăn điểm không?”

Quý Trạch An lắc lắc đầu, cậu không có thói quen này.

Hộp trái cây: (┳Д┳) người này không thích ta, ta bị thương…

Quý Trạch An không biết hộp trái cây trong tay Sầm Ân Thư đang thương tâm, sau khi lên tiếng chào hỏi hắn, liền đi nhà bếp hỗ trợ.

Trong phòng bếp ngoại trừ Ninh Văn Ngạn còn có Du Dịch, dưới tình huống bình thường Du tiên sinh nhà cậu luôn thức dậy sớm hơn so với cậu, lúc nào cũng là hắn chuẩn bị điểm tâm, cho dù là ăn tết cũng không ngoại lệ. Quý Trạch An muốn tìm chỗ hỗ trợ, bất quá hai người hiển nhiên đều hoàn thành không sai biệt lắm.

“Tiểu An ngươi dậy rồi, sao không ngủ thêm một lát?” Ninh Văn Ngạn cảm thấy tình cờ ngủ nướng cũng là trải nghiệm không sai, đặc biệt là sau tết, lười nhác một chút cũng không có vấn đề, làm người đều sẽ có loại tâm tình này, học điều tiết, học trầm tĩnh kỳ thực cũng không phải chuyện dễ dàng.

Quý Trạch An: “Không ngủ được.”

Du Dịch liếc mắt nhìn Quý Trạch An một cái, sau đó đưa mấy l*ng tiểu lung bao trong tay cho cậu, “Mang ra đi.”

“Được.” Quý Trạch An nhận lấy liền gật gật đầu, sau đó quay người rời đi, thả tiểu lung bao ở trên bàn ăn bên ngoài. Lúc này Ninh Văn Ngạn cũng đi theo ra ngoài, bưng cốc sạch sẽ cùng một bình sữa đậu nành nóng ra. Quý Trạch An đem từng cái từng cái cốc cùng sữa đậu nành Ninh Văn Ngạn bưng ra đặt trước mặt mỗi chỗ ngồi, sau đó lại tiến vào nhà bếp bưng một đĩa bánh quẩy ra.

Cuối cùng, Du Dịch bưng một chén lớn sủi cảo ra, trong tay Sầm Ân Thư cầm bốn chén nhỏ, còn có bốn đôi đũa, Quý Trạch An lấy thêm gia vị ra, thời gian bữa sáng phong phú lại bắt đầu…

Tiểu lung bao: Nhìn dáng dấp mềm mại của ta, nói nhỏ cho ngươi, bên trong ta còn có thịt nha &lt(︶)&gt!

Quý Trạch An bưng bình pha lê trong suốt chứa sữa đậu nành nóng lên, rót cho mỗi người một cốc, xếp vài cái bánh sủi cảo con vào trong bát của chính mình, sau đó rưới lên một chút nước canh, lại thêm một chút ớt cùng rau thơm, dùng cái muôi sứ trộn trộn, liền bắt đầu ăn.

Lúc đi học cậu có thói quen ăn bánh bao, bởi vì tương đối nhanh và tiện, thuận tiện mang theo, nếu có lựa chọn, Quý Trạch An lại rất yêu thích ăn sủi cảo có nước canh. Cậu yêu thích loại xúc cảm hoạt nộn kia, cùng với cảm giác vừa cắn là có thể ăn được thịt, còn không dính dấp (chém đấy), ăn vào trong miệng rất thoải mái, rất là mỹ vị.

Sau khi ăn năm, sáu cái sủi cảo, Quý Trạch An thả một chút đường vào bên trong sữa đậu nành, quấy mấy lần liền uống một hớp. Sờ sờ bụng, cảm giác còn có chút đói, liền cầm lên đũa gắp một cái tiểu lung bao, cắn một cái.

Tiểu lung bao: o(ヘo#) ngươi không phải ghét bỏ ta sao! Không phải yêu sủi cảo đệ đệ hơn ta à! Làm sao hiện tại lại đến tìm ta, hừ hừ!

Quý Trạch An không nhìn chút bực tức này của tiểu lung bao, không chút khách khí liền cắn một cái.

Cấp tốc tiêu diệt một cái tiểu lung bao, trong bát Quý Trạch An nhiều hơn một cái trứng gà luộc đã bóc vỏ. Quý Trạch An quay đầu nhìn về phía Du Dịch, hắn nói: “Ăn đi.”

Trứng gà: (ππ) người xấu!!! Cư nhiên lột y phục của ta!!! Sắc quỷ! Ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!!!

Mỗi ngày ăn một cái trứng gà luộc rất là dinh dưỡng, Quý Trạch An trước vẫn luôn có thói quen này, nhìn trứng gà trắng trắng mịn mịn trong bát, Quý Trạch An ác ý nở nụ cười, sau đó dùng đũa gắp nó lên, để tới trước miệng, cắn một cái mất một nửa.

Quý Trạch An nghĩ: Du tiên sinh nhà cậu là người ” Đàng hoàng trịnh trọng”, còn trứng gà, ý nghĩ kỳ quái là không đúng!

Ăn xong bữa sáng, đồ ăn trên bàn biến mất gần hết, công tác dọn dẹp liền đến trên người Ninh Văn Ngạn cùng Du Dịch, Quý Trạch An cảm thấy mình ăn hơi nhiều, sờ sờ bụng thấy có chút căng tròn, cũng không muốn động đậy. Còn hỗ trợ… trước tiên tiêu hóa một chút lại nói…

Vì vậy hai người Quý Trạch An cùng Sầm Ân Thư đều chuyển trận địa đến trên ghế salông.

TV còn mở, hiện tại đang phát quảng cáo, Quý Trạch An nhìn nữ tinh trên quảng cáo không có cảm giác gì đặc biệt lớn, liền dời tầm mắt.

“Tiểu An, ngày hôm nay ngươi muốn đi ra ngoài chúc tết không?” Sầm Ân Thư xưa nay cũng không đi ra chúc tết, luôn là chờ người khác tới cửa chúc tết, bất quá đến lúc này, cũng không thích người khác tới cửa ăn tết, hắn thích An An an tĩnh ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.

“Chúc ai?” Quý Trạch An không hề muốn đi chúc tết thân thích Quý gia, Du Dịch tựa hồ cũng không có đối tượng cần chúc tết, còn Sầm gia cùng người nhà họ Trữ liền càng không cần nói, trừ bọn họ ra hai người không quen biết bất cứ ai, hơn nữa cậu cảm thấy cũng không cần thiết nhận thức, cảm giác hai người này cũng không thân cận cùng người nhà, cũng không giống loại thường có người lui tới ăn tết.

Sầm Ân Thư: “Bằng hữu của ngươi, lão sư các loại?”

‘() quà tặng các loại ta đều mua xong, ta cũng muốn thử nghiệm cảm giác thăm người thân.’

Quý Trạch An nhìn chữ trên mặt Sầm Ân Thư, đột nhiên trầm mặc một hồi.

Sau khi Sầm Ân Thư biết Quý Trạch An, hắn liền làm một ít sự tình trước đây không làm, e rằng từ khi bắt đầu sinh bệnh hắn liền có loại ý nghĩ này, có chút sự tình trước đây xem thường, cảm thấy rất ngu xuẩn hắn đều đi nếm thử một lần. Hắn chỉ muốn biết thời điểm làm chuyện này sẽ là cảm giác gì, sau khi có Quý Trạch An hắn lại có thêm một lý do, hắn muốn thử một chút sự tình Quý Trạch An đã làm để có thể có thêm thật nhiều đề tài, hoặc là thử một chút loại tâm tình lần đầu tiên cùng cậu nếm thử lĩnh hội mới lạ.

“Ngày hôm nay là mùng một, có thể quấy rối hay không?” Quý Trạch An có chút do dự, tuy nói mùng một là thời điểm đi thăm thân hữu, nhưng người nhà và bằng hữu thì bằng hữu ở phía sau, hiện tại bắt đầu đi thăm nhau đều là một ít thân thích mà không phải bằng hữu.

“Tại sao? Mùng một không phải là để đi thăm thân hữu sao? Lại nói chúc tết không phải là thiện ý sao?” Sầm Ân Thư kỳ thực không phải quá hiểu, bất quá hắn cảm thấy Quý Trạch An cũng không đặc biệt hiểu những thứ này.

Sau khi Ninh Văn Ngạn cùng Du Dịch chỉnh lý xong đi ra, liền nghe được vấn đề hai người đang bàn luận này.

“Đi một chút xem? Không cần ở lâu, nói vài câu vui mừng là được rồi.” Ninh Văn Ngạn cũng chưa từng làm sự tình như vậy, chúc tết lúc sau tết giữa bằng hữu bình thường rốt cuộc là cảm giác gì?

Du Dịch không có mở miệng, Vấn đề này hắn cũng hiểu biết nhiều lắm. Sau khi đi ra, hắn liền ngồi xuống sát bên người Quý Trạch An, nghe bọn họ thảo luận, không quản kết quả là như thế nào, Quý Trạch An dự định làm cái gì hắn liền làm theo cái đó. Quý Trạch An muốn tiến một bước quan hệ cùng bằng hữu, hắn nguyện ý bồi cậu, chống đỡ cậu.

Người là động vật quần cư.

Không có ai hiểu tầm quan trọng trong những lời này hơn so với Du Dịch.

“Vậy thì đi thôi! Tiểu An, giáo viên của ngươi, bằng hữu, tất cả người muốn cảm tạ, chúng ta cứ tiêu sái đi đến từng nhà một!” Sầm Ân Thư lập tức quyết định, ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, mấy người đều nhàm chán a, lại nói cuối năm trên mặt mọi người đều là một dáng dấp vui mừng, cũng sẽ không cho người khác phải xem sắc mặt.

Sầm Ân Thư xác định, lập tức liền chọn trúng chiếc xe thương vụ lớn nhất trong ga-ra, cốp sau bày không đủ quà tặng, liền chất đống ở chỗ ngồi hàng thứ ba, các thứ đều chuẩn bị xong, Du Dịch cùng Quý Trạch An ngồi ở hàng thứ hai, Ninh Văn Ngạn lái xe, Sầm Ân Thư liền ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Bằng hữu Quý Trạch An cũng không nhiều, tại Giang Thành thì có bốn người Vệ Lăng, Dương Lợi cũng coi như là ở giữa bằng hữu cùng trưởng bối. Nói đến trưởng bối Quý Trạch An suy nghĩ một chút liền nhớ tới giáo viên chủ nhiệm lớp 12 Lữ Thiến còn có Dương Tuyết a di hàng xóm. Những người này đều là người địa phương cư trú tại Giang Thành, bằng hữu đại học đều ở nơi khác, gặp mặt đầu năm là không thể nào, chỉ có thể gọi điện thoại. Người cần cảm tạ còn dư lại chính là mấy người cậu nhận thức tại đoàn kịch, bất quá phần lớn cũng chỉ có thể gọi điện thoại, nơi ở và vân vân cậu cũng không rõ ràng.

Bọn họ quyết định đi nhà giáo viên chủ nhiệm cấp ba Lữ Thiến trước, nhà Lữ lão sư gần với biệt thự bọn họ nhất, cho nên liền chuẩn bị bái phỏng nàng đầu tiên.

Quý Trạch An không biết Ninh Văn Ngạn làm thế nào tìm ra địa chỉ Lữ lão sư, ngược lại cũng đã lái đến dưới lầu nhà Lữ Thiến, Quý Trạch An cũng không hỏi nhiều. Chỉ là lấy điện thoại di động trong xe ra gọi một cú điện thoại cho Lữ lão sư.

“A lô, ngươi hảo.”

Điện thoại vừa thông, âm thanh Lữ Thiến liền xuất hiện ở trong điện thoại.

“Xin chào, Lữ lão sư, ta là Quý Trạch An, tân niên vui vẻ.” Quý Trạch An hơi sốt sắng, tay cầm điện thoại di động có chút căng thẳng.

“Cảm tạ, ngươi cũng tân niên vui vẻ! Học tại Cảnh Thành đã quen chưa?” Lữ Thiến hỏi.

Quý Trạch An: “Ân, quen rồi. Lữ lão sư bây giờ ngươi có ở nhà không? Có tiện để ta đến chúc tết không?”

Sau khi nói mấy câu khách sáo, Quý Trạch An rốt cục nói đến trọng điểm.

“Tiện chứ.” Lữ Thiến biết tình hình gia đình Quý Trạch An, nàng còn cho là cậu sẽ chọn ăn tết tại Cảnh Thành.

Quý Trạch An: “Kia Lữ lão sư bye bye trước, chúng ta gặp mặt lại trò chuyện tiếp.”

“Được rồi.”

Điện thoại vừa cúp, Quý Trạch An hít vào một hơi thật dài, cậu không biết vì sao mình lại căng thẳng như thế, rõ ràng tất cả mọi người đều bồi cậu. Có lẽ là lần thứ nhất thử nghiệm sự tình như vậy? Nguyên nhân có lẽ là do trước đây đều vùi ở nhà ngủ cả ngày không nói chuyện cùng bất luận kẻ nào ha? Hai loại cách biệt này lớn quá rồi đó.

Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch, Du Dịch sờ sờ đầu của cậu, dùng động tác nói cho cậu biết, cậu làm thật tốt.

Sầm Ân Thư thì càng trực tiếp: “Tiểu An ngoan ngoan, làm tốt lắm!”

(′? `) con trai nhà ta chính là có khả năng!

Quý Trạch An nhìn Sầm Ân Thư cười cười, Sầm Ân Thư cũng cười đáp lại. Ninh Văn Ngạn liền lập tức tìm địa phương dừng xe, Sầm Ân Thư liền bắt đầu chọn lựa đồ vật mang tặng Lữ Thiến.

“Đồ dinh dưỡng, rượu, thuốc lá, những thứ này đều cần thiết, Lữ Thiến đã kết hôn rồi, nhà nàng còn có đứa nhỏ, đường quả, sô cô la, sữa bò cũng phải có.” Sầm Ân Thư đứng ở cốp sau bắt đầu phân tích. Mỗi khi hắn nói, Ninh Văn Ngạn liền lấy ra một ít từ bên trong. Những thứ đồ này cũng không phải hàng tết bọn họ đi siêu thị mua ngày đó, mà là thời điểm hai người bọn họ tại Cảnh Thành dặn dò Sầm Khanh chuẩn bị, một lần hành động này của Sầm Ân Thư không phải là hứng khởi nhất thời, mà là đa mưu túc trí, hắn mới không nói hắn mong đợi hơi lâu, có thể quang minh chánh đại tại trước mặt người khác củng cố thân phận phụ thân của chính mình.

Những thứ đồ này đều là đồ tốt, phần nhiều đều là nhập khẩu, Sầm Khanh biết tính cách Sầm Ân Thư, hắn cũng sẽ không làm cho hắn mất mặt, đều là mua đồ tốt, một chút cũng không đau lòng việc tiền bạc, dù sao cũng có thể chi trả mà. Nếu Sầm Ân Thư mất hứng, trừ tiền lương là hắn bị. Sầm Khanh sống cùng Sầm Ân Thư không phải một năm hai năm, hắn biết người nọ là càng ngày càng tùy hứng.

“Đi thôi.” Đóng kỹ cốp sau, khóa xe.

Bốn người, một người mấy cái túi, liền bắt đầu xuất phát hướng về nhà Lữ Thiến.

Lữ Thiến vừa mở cửa, đầu tiên là bất ngờ Quý Trạch An đến nhanh như vậy, sau là cảm thán cậu cư nhiên mang theo nhiều người như vậy, bất quá mấy người này nàng đều gặp qua tại tiệc đậu đại học của Quý Trạch An, đều là trưởng bối của Quý Trạch An, nàng cũng cười đón người vào.

Tiến vào phòng ở Lữ Thiến, thấp thỏm của Quý Trạch An liền ít đi không ít.

“Lữ lão sư, tân niên vui vẻ.” Quý Trạch An nhìn Lữ Thiến không biết ngoại trừ ăn tết vui vẻ còn có thể nói gì nữa, liền nói một câu.

Ninh Văn Ngạn lập tức tiếp lời, “Lữ lão sư, thời điểm Tiểu An nhà chúng ta đi học đã làm phiền ngươi, nhờ có ngươi.”

Nói xong, Ninh Văn Ngạn liền thuận tay đưa quà tặng tới.

“Không có không có, không cần khách khí như vậy, đó là ta phải làm.” Lữ Thiến cười chối từ, nhưng Ninh Văn Ngạn làm sao có thể để nàng chối từ, sau đó cứ đưa đồ vật trong tay cho trượng phu Lữ Thiến cười đến thật thà ở một bên.

“Cảm tạ, các ngươi thực sự là quá khách khí.” Trượng phu Lữ Thiến nhận lấy đồ vật, Lữ Thiến cũng không hề nói gì, Quý Trạch An cùng Du Dịch liền thuận thế buông đồ dinh dưỡng cùng sữa bò trong tay xuống.

Lúc này có một tiểu bằng hữu mặc áo ngủ từ trong phòng chạy đến, “Mẹ, ai tới?”

Lữ Thiến nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn đứa nhỏ, thấy nó chỉ mặc áo ngủ, biết nó còn nhỏ, thấy còn có khách nhân nên chỉ nhẹ nhàng nói một cậu, “Đống Đống, trở về phòng mặc quần áo tử tế rồi trở ra.”

Trong nháy mắt nhìn thấy Đống Đống, mắt Sầm Ân Thư liền sáng lên.

“Đống Đống, tới bên này, thúc thúc có sô cô la này!” Sầm Ân Thư biết nên đưa đồ vật trong tay đi, tuy rằng hắn có một chút nhức nhối, những thứ đồ này đều bị Ninh Văn Ngạn giấu đi, hắn nhưng một khối đều không được ăn.

“Sô cô la! Ta thích!” Đống Đống cũng không sợ, mang dép chạy tới, Lữ Thiến nhìn có chút đau đầu, trượng phu Lữ Thiến liền lập tức điều đình.

“Mấy vị ngồi một chút, ta đi pha trà cho các ngươi” Lữ Thiến định chờ sau khi mọi người đi nhất định phải hảo hảo giáo d*c Đống Đống một chút, bất quá bây giờ nàng trước hết chào hỏi mời mọi người ngồi rồi xuống nhà bếp pha trà, mà trượng phu Lữ Thiến thì lưu lại trò chuyện cùng mấy người.

Sầm Ân Thư cùng Đống Đống dính lấy nhau, hai người lập tức liền hủy đi không ít hộp đường quả cùng chế phẩm sôcôla.

Trượng phu Lữ Thiến liếc mắt nhìn bên này một cái, trên mặt đều là văn tự mang tâm lý có chút tính toán, nhưng cũng không nịnh nọt, chỉ nói một ít chuyện phiếm, mà Sầm Ân Thư ở bên kia cùng Đống Đống bắt đầu vui sướng ăn, Ninh Văn Ngạn nhìn có loại cảm giác muốn che mặt.

Sô cô la: (? °??? °) kẻ tham ăn nên nắm lấy ta, ta vừa thơm tho, vị lại tuyệt ngon.

“Thúc thúc ăn.” Đống Đống thấy Sầm Ân Thư giúp nó mở ra, trái lại cầm lấy khối thứ nhất đưa cho Sầm Ân Thư trước tiên.

Sầm Ân Thư cười híp mắt, cũng không khách khí, “Cảm tạ Đống Đống.”

Sau đó chính là tình cảnh ngươi một khối, ta một khối…

Lữ Thiến đi ra nhìn thấy một đống giấy gói kẹo, liền biết Đống Đống nhà nàng dựa vào khách nhân mà phạm pháp, không nhìn “Lệnh cấm kẹo ” của nàng, tâm lý ghi lại một bút cho Đống Đống nhỏ tuổi, sau đó cười híp mắt đưa trà cho mấy người.



Mấy người Quý Trạch An cũng không có ở lại trong nhà Lữ Thiến bao lâu, bởi vì còn có vài nhà cần đi, cho nên uống hết trà liền đi. Sầm Ân Thư cũng phải tạm biệt “Tri âm” Đống Đống vừa gặp được.

Thời điểm đi Đống Đống còn nói: “Thúc thúc, tạm biệt, lần sau trở lại cùng ăn sô cô la nha!”

Nhìn ra người song phương đều có loại kích động muốn che mặt, Sầm Ân Thư ngược lại thật cao hứng, sô cô la cũng là đồ ăn vặt hắn thích nhất.

Sô cô la: (? °??? °)? Yêu ta tuyệt đối không phải lựa chọn sai lầm!

Kết thúc ngày này, may mắn là tất cả mọi người đều ở nhà, Quý Trạch An còn từng nghĩ chắc sẽ có một vài nhà trống không vì phải đi chúc tết, đồ vật cũng đưa xong, mấy người lái xe trở về tiểu biệt thự. Cơm trưa là ăn tại nhà Đường Bạch Bân nhiệt tình lưu lại, vừa vặn đến thời điểm ăn cơm trưa, Đường Bạch Bân nơi đó cũng chỉ có ba người, Đường Bạch Bân, gia gia Đường Bạch Bân cùng với lão quản gia cùng tuổi vẫn đi theo gia gia hắn.

Bảy người tụ lại cùng nhau náo nhiệt, gia gia Đường Bạch Bân cũng là người bác học bao la, cảm giác đề tài mấy người đàm luận càng sâu đậm hơn so với mấy nhà phía trước, Quý Trạch An chúc tết xong liền nói vài câu chuyện phiếm cùng Đường Bạch Bân, còn cái khác cậu một câu cũng không xen mồm, Đường Bạch Bân cũng như thế, chỉ nghe.

Buổi tối, về đến nhà, tất cả mọi người mệt mỏi, rõ ràng chỉ là đưa tặng đồ, nói chuyện phiếm.

Nhưng tất cả mọi người lại có loại cảm giác mệt mỏi, cơm tối liền quyết định thống nhất tùy tiện ăn. Quý Trạch An nói ăn sủi cảo đi, bao sủi cảo còn trong tủ lạnh, rất thuận tiện, ba người kia đều gật đầu, Quý Trạch An liền chủ động đi nhà bếp chuẩn bị luộc sủi cảo ăn, Du Dịch dĩ nhiên là đi theo sau hỗ trợ cậu.

Cửa phòng bếp vừa đóng, Sầm Ân Thư liền quay đầu nhìn về phía Ninh Văn Ngạn, “A Ngạn, ta luôn cảm thấy quên mất chuyện gì.”

“Ta cũng cảm thấy có chuyện gì đó bị quên.” Ninh Văn Ngạn cũng có loại cảm giác này.

Đột nhiên, Sầm Ân Thư liền nhảy lên một cái ở trên ghế sa lon, “Gối, dưới gối, ta ngày hôm qua cố ý chuẩn bị, chuẩn bị sáng sớm hôm nay liền cho Tiểu An!”

Sầm Ân Thư ý thức được ngày hôm nay hắn cư nhiên chưa có cho Quý Trạch An tiền lì xì, rõ ràng thời điểm ở bên ngoài cho khác đứa nhỏ liền từng nhớ ra, kết quả về đến nhà lại quên mất.

Tiền lì xì: (:3″ ∠) bị lãng quên tại dưới gối ta thực sự là đáng thương không muốn không muốn đâu, oa oa oa…

Ninh Văn Ngạn đột nhiên cũng kịp phản ứng, tối hôm qua Sầm Ân Thư đúng là có nhét mạnh cái bao đỏ thẫm vào dưới gối hắn. Sau đó đứng dậy, đi lấy hai cái bao lì xì xuống. Bọn họ không chuẩn bị một tấm thẻ, hoặc là chi phiếu. Ăn tết chính là tiền giấy mới có cảm giác, cho nên hai người đều chuẩn bị một cái bao đỏ thẫm dày đặc.

Tiền lì xì & tiền lì xì: °(°ˊДˋ°)° không cần, một tấm cũng không cần, rốt cuộc không chen nổi nữa a!!!

Nhóm tiền lì xì đều cảm thấy bị hai nam nhân này căng nứt, nhưng Sầm Ân Thư còn là một bộ dáng dấp không hài lòng.

Sầm Ân Thư bắt được tiền lì xì Ninh Văn Ngạn lấy xuống từ trên lầu, liền đừng lên từ ghế sa lông, mang dép lê, trực tiếp cầm tiền lì xì chạy tới phòng bếp, nhét tiền lì xì vào trong tay Quý Trạch An đang cắt rau thơm.

“Tiểu An, ba ba quên cho ngươi tiền mừng tuổi, nhanh thu đi.” Sau khi Sầm Ân Thư đưa qua, Ninh Văn Ngạn cũng cầm tiền lì xì đưa tới từ phía sau hắn.

Quý Trạch An tiếp nhận hai cái bao như viên gạch đỏ thẫm, khóe miệng co giật, “Cảm tạ.”

Cậu tựa hồ rất lâu trước đó chưa từng tiếp nhận hồng bao các trưởng bối cho, sau khi mẫu thân qua đời liền không có chuyện như thế. Quý Trạch An vẫn rất cao hứng, cho dù bên trong tiền lì xì ngày hôm nay hai người cho cậu chỉ có một khối tiền cậu cũng thật cao hứng.

“Không khách khí, không khách khí!” Hoàn thành động tác Sầm Ân Thư rất là thoả mãn, thấy Quý Trạch An không có chối từ hắn liền càng cao hứng hơn, hắn khoát tay một cái, sau đó liền nhảy nhót ly khai nhà bếp. Ninh Văn Ngạn cũng đi ở sau người hắn, còn giúp đóng lại cửa phòng bếp.

Tiền lì xì: (′Д`) ta no đến mức có chút khó tiêu, có thể giúp ta, có thể giúp ta thanh thanh dạ dày hay không a, người hảo tâm!

Quý Trạch An nhìn tiền lì xì cười cười, cảm thấy cảm giác này rất không sai.

Mong đợi đã từng thất bại trong nháy mắt lập tức được lấp tràn đầy, tuy rằng cái tuổi này lấy tiền lì xì tựa hồ không “Danh chính ngôn thuận” lắm.

“Thích?” Du Dịch nhìn tiền lì xì trong tay Quý Trạch An, ánh mắt tối sầm. Năm ngoái sau khi hai người ăn tết hắn không chuẩn bị tiền lì xì, phải nói hắn căn bản chưa hề nghĩ phải chuẩn bị tiền lì xì, mà là tự mình điêu khắc một khối ngọc đưa cho cậu, tuy rằng lúc đó Quý Trạch An cũng thật cao hứng, nhưng bây giờ hắn có loại cảm giác bị hạ thấp đi…

“Ừm.” Quý Trạch An ngẩng đầu cười cười, “Ta rất lâu chưa từng thu hồng bao trưởng bối cho, cho nên rất vui vẻ.”

Du Dịch nhìn nụ cười Quý Trạch An, nặn nặn mặt của cậu, nhìn con mắt của cậu cong thành hai vầng trăng khuyết, ánh mắt tối sầm.

Hắn nghĩ: Buổi tối lúc ngủ hắn có lẽ nên bồi thường cho Quý Trạch An một bao tiền lì xì, cậu chắc sẽ vui vẻ đi…

Túi nhỏ đựng tiền lì xì: (≡w≡.) khẩn cầu đối xử ôn nhu với ta, không nên nhét nổ ta.

Cảnh ảnh nghỉ đông tương đối dài, qua tết nguyên tiêu mới khai giảng. thời điểm mùng bảy Quý Trạch An cùng Du Dịch lại về phòng ở của mẫu thân Quý Trạch An. Ngày mùng bảy này là lễ tình nhân, Ninh Văn Ngạn thấy hai người chuyển về cũng không có ý kiến gì, hắn chẳng qua là cảm thấy người trẻ tuổi đều muốn đơn độc ở chung là chuyện rất bình thường, ngược lại Sầm Ân Thư có chút ai oán, trong ánh mắt nhìn Du Dịch liền mang dao.

Hai mươi lăm khai giảng, Quý Trạch An tại Giang Thành bên này qua hết tết nguyên tiêu lại trở lại Cảnh Thành. Ngày hai mươi hai là tết nguyên tiêu, Du Dịch cũng phối hợp mua vé máy bay buổi chiều ngày hai mươi ba.

Về phần lễ tình nhân mùng bảy, hai người đều chưa hề nghĩ tới chuyện lãng mạn, bình thường như thế nào liền như thế đó, cuộc sống của bọn họ không phải phim truyền hình, cũng không phải điện ảnh, càng không phải là tiểu thuyết. Cho nên bọn họ lựa chọn bình bình đạm đạm vượt qua ở trong nhà, không có hẹn hò, không có bữa tối ánh nến, chỉ cần Du Dịch làm chút đồ ăn ngon là đủ rồi.

Quý Trạch An mở một hộp sô cô la ra, nhét một khối vào trong miệng Du Dịch đang nấu cơm, cười nói: “Lễ tình nhân vui vẻ nha, A Dịch.”

Đây là sô cô la mua vào thời điểm tết xuân, đến lễ tình nhân còn dư không ít, Quý Trạch An cũng không muốn mua thêm sô cô la khác, cậu cảm thấy đều giống nhau, ăn một chút cảm thụ bầu không khí là tốt rồi.

“Ừm.” Du Dịch ngậm lấy sô cô la, dùng mũi phát ra một cái âm điệu, liền không nói chuyện, động tác trong tay cũng không dừng lại, Quý Trạch An liền đứng ở một bên nhìn, không có ý tứ giúp một tay, ngày lễ tình nhân này cậu dự định “Nghỉ ngơi” một ngày, hưởng thụ phục vụ của Du tiên sinh nhà cậu.

Quả ớt: (????) lễ tình nhân ăn nhiều ớt như vậy thật sự được sao? Ngọt ngọt ngào ngào đã hứa đâu? Các ngươi cứ cay cay cay, sau đó lại luôn uống nước để vượt qua …

Nếu Du Dịch biết được ý nghĩ của quả ớt, hắn nhất định sẽ nói một câu, Tiểu An thích.

Bất quá Du Dịch không biết, Quý Trạch An cũng chỉ nhìn quả ớt biến thành vòng ớt, cười cười, cũng không nói gì.

Quả ớt: (???) ngươi kẻ tàn nhẫn này! Ta không muốn xuống chảo dầu! Cũng không cần rau trộn!!!

Mơ giữa ban ngày?

Quý Trạch An nhíu mày nhìn quả ớt, nụ cười trên mặt sâu hơn.

“Tùng tùng tùng!” Tiếng gõ cửa rất lớn, giống như là bị người đập, đóng cửa phòng bếp đều nghe thấy, Quý Trạch An nhíu nhíu mày, cậu không biết vào lúc này ai sẽ tới quấy rối bọn họ.

“Ta đi mở cửa.” Quý Trạch An bưng hộp sắt chế phẩm sôcôla đi ra ngoài.

Du Dịch dừng thái rau một chút, nhíu nhíu mày, rất nhanh trở lại bình thường, lại tiếp tục thái rau.

“Vị nào?” Quý Trạch An đặt tay trên tay nắm cửa, không có dùng tay bỏ ra.

Có lẽ là đi nhầm? Hoặc là lễ tình nhân thất tình?

Quý Trạch An ngược lại nghĩ một chút chuyện khả thi…

“Sư huynh! Là ta a! Ta biết ngươi ở bên trong! Ta xem bói ngay đây!” Người ngoài cửa hô to.

Xem bói? Quý Trạch An lập tức liên tưởng đến Du Dịch, nhưng cậu chưa từng nghe Du Dịch nhắc qua cái sư đệ gì.

“Ngươi tìm ai?” Quý Trạch An chưa có nói ra tên Du Dịch.

Người bên ngoài kia cuống lên, “Ta tìm sư huynh của ta a, nhanh mở cửa một chút chứ.”

Quý Trạch An cảm thấy người bên ngoài kia có chút ngốc, hắn nói sư huynh ai mà biết?

Cậu không mở cửa, đến lúc đó hàng xóm đối diện lại mở cửa.

Trần Tuyết mở cửa, nhìn nam nhân một đầu tóc vàng ngoài cửa, đầy mặt hoài nghi hỏi: “Tìm ai a? Đối diện là nhà Tiểu An, ngươi có phải là gõ sai cửa?”

Đại môn: (? ′? `?) người này nhìn quá khả nghi, còn gõ đau ta, Tiểu An không được mở cửa! Nói không chừng là người xấu!

Quý Trạch An nhìn chữ xuất hiện trên cửa, do dự một chút, vẫn mở cửa, dù sao Trần a di đối diện đều mở cửa, bất kể có phải tìm sai hay không, cậu đều nên mở cửa xuất hiện một chút.

“A, ngươi rốt cục mở cửa!” Hoắc Tiệp nhìn Quý Trạch An trong nháy mắt mắt sáng rực lên, muốn vượt cửa mà vào.

Bất quá Quý Trạch An ngược lại ngăn cản hắn, đương nhiên sẽ không cùng hắn nói cái gọi là khách khí gì.

Biểu tình Hoắc Tiệp trong nháy mắt trở nên ai oán, “Tại sao không cho ta đi vào, sư huynh đang ở bên trong, ta chính là ngàn dặm xa xôi đến tìm hắn.”

Quý Trạch An nhìn hắn cau mày, người này giống Du Dịch, cậu không nhìn thấy văn tự trên mặt người này, bất quá cậu cũng không nhanh như vậy liên hệ hắn với Du Dịch.

“Sư huynh ngươi là ai?” Quý Trạch An hỏi.

Trần Tuyết nhìn Quý Trạch An, “Tiểu An, người này đi nhầm cửa đi?”

“Trần a di, ngươi đi vào trước đi, ta nói với hắn rõ ràng là được rồi.” Quý Trạch An nhìn Trần Tuyết nói.

Trần Tuyết là một bộ dáng dấp lo lắng: “Một mình ngươi có thể không?”

“Không sao, a di, ngươi đi vào trước đi, ta có thể giải quyết.” Quý Trạch An lần thứ hai khẳng định.

“Vậy cũng tốt, có việc liền gọi ta, ta ở phòng khách, ” Hai mắt Trần Tuyết quét Hoắc Tiệp, lúc này mới đóng cửa lại.

Quý Trạch An lập lại lần nữa: “Sư huynh ngươi là ai?”

Hoắc Tiệp: “Du Dịch, ngươi khẳng định nhận thức.”

Quý Trạch An nhìn Hoắc Tiệp, nhíu mày lại: “Ngươi làm sao tìm tới nơi này?”

Cậu không cảm thấy Du Dịch sẽ thân mật với ai như vậy nói ra địa điểm hắn ở, mấy ngày này cậu luôn luôn tại bên người Du Dịch, chưa từng thấy hắn có động tác gì, cũng chưa từng nghe qua hắn nói cái gì. Tuy rằng Quý Trạch An không cần lãng mạn vượt qua lễ tình nhân, nhưng lễ tình nhân chính là lễ tình nhân, cậu vẫn là muốn cùng Du tiên sinh hai người vượt qua.

Là hai người! Không lãng mạn không có nghĩa là cậu muốn một người kỳ đà cản mũi!

Lúc này, Du Dịch nấu xong món ăn cuối cùng, thu đồ vật, sau đó đi ra từ trong phòng bếp, trực tiếp đi tới trước cửa, nhìn Hoắc Tiệp ngoài cửa.

“Sư huynh!” Hoắc Tiệp một bộ dáng dấp tội nghiệp.

Du Dịch liếc mắt nhìn Quý Trạch An, vừa nhìn về phía Hoắc Tiệp, “Để cho hắn tiến vào.”

Quý Trạch An quay đầu, nhìn về phía Du Dịch, cho dù tâm lý có ý tưởng gì, nhưng sự thực đặt tại trước mặt cậu vẫn có chút không thể tin tưởng. Trong lòng cậu có loại không thoải mái không rõ, Quý Trạch An không biết là nguyên nhân gì. Bất quá Du Dịch nói vậy, cậu liền chếch thân thể, để Hoắc Tiệp đi vào.

Đại môn: (???) Tiểu An, ta cảm thấy người này không đáng tin.

Quý Trạch An nhìn đại môn đóng lại, một người mân thẳng đôi môi nhìn cửa, không hề nói gì.

Xoay người, cậu liền trực tiếp đi nhà bếp pha trà, dù sao cũng là khách nhân, Du Dịch cũng để cho người vào.

Nước nóng có sẵn, Quý Trạch An đặt lá trà ở trong ấm trà, nước sôi vọt một cái, liền bưng ấm trà cùng cốc trà đi ra.

Ấm trà: (????) trong bụng nóng nóng, miệng ta đều đang bốc khói.

Quý Trạch An nhìn miệng trà toát ra nhiệt khí, an vị phát ngốc ở trên ghế sa lon…

“Sư huynh, ta tìm cho ngươi thiệt cực khổ a! Ngươi có biết biết ta vì bói toán tra được vị trí của ngươi mà hao tốn bao nhiêu tâm huyết không!” Không nói Du Dịch có đề phòng, vốn bói toán tìm người cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, Hoắc Tiệp cũng là thực không có cách nào.

“Chuyện gì?” Du Dịch nhìn thấu Quý Trạch An đang thất thần.

“Ăn tết, ta và Đại sư huynh đi tảo mộ sư phụ, ngươi vẫn không tới như năm rồi.” Hoắc Tiệp nhìn Du Dịch, hắn cảm thấy đã nhiều năm như vậy Du Dịch cần phải buông xuống, cũng không biết không phải Du Dịch không thả xuống, chỉ là ý nghĩ của hắn không giống Hoắc Tiệp mà thôi.

Du Dịch nhìn Hoắc Tiệp không hồi đáp gì.

“Được rồi, ta biết ngươi vẫn là thái độ này…” Hoắc Tiệp bĩu môi.

Hoắc Tiệp hít hít mũi, còn nói: “Thơm quá a! Sư huynh ngươi có phải là nấu cơm không, ta có thể lưu lại ăn cơm hay không, ta xuống phi cơ liền trực tiếp đến ngươi bên này, chưa có ăn thứ gì, sắp chết đói!”

Du Dịch không đồng ý cũng không từ chối, vẫn là một bộ mặt không lộ vẻ gì kia

Nhưng Hoắc Tiệp biết hắn là cự tuyệt, biểu tình trên mặt nhịn không được có chút mất mát.

“Sư huynh ngươi không thể tốt với ta một chút sao?” Hoắc Tiệp nhìn Du Dịch ai oán nói.

“Nói chính sự.” Du Dịch không cảm thấy Hoắc Tiệp chỉ là vì tới xem hắn một chút liền tiêu tốn nhiều tinh lực như vậy đến tìm hắn, giữa bọn họ cũng có năm, sáu năm không thấy, không có lý do gì lại là hiện tại.

Hoắc Tiệp: “Được rồi, sư huynh quả nhiên vẫn là sư huynh.”

“Sư huynh, ta muốn thỉnh ngươi giúp một chuyện, ta gặp phải chuyện phiền toái, Đại sư huynh cũng đi hỗ trợ, nhưng còn chưa đủ, cho nên muốn thỉnh sư huynh ngươi giúp ta một chút sức lực.” Hoắc Tiệp lúc này là gặp phải đối thủ, cũng không biết là ai, chuyên môn đối nghịch cùng cố chủ của hắn, hơn nữa phiền phức càng ngày càng nhiều, một cái càng mạo hiểm hơn một cái, hắn muốn che chở người kia, nhưng năng lực một người không đủ.

“Ta từ chối.” Tại phương diện công tác Du Dịch không thích hoàn thành cùng người khác, phần lớn việc làm của bọn họ đều là độc hành hiệp, Du Dịch cũng không ngoại lệ, hơn nữa tính cách cùng tập tính của hắn, liền càng thêm quái gở hơn so với người khác. Đương nhiên, tất cả những thứ này cũng không tránh khỏi có quan hệ cùng mệnh cách hắn.

Hoắc Tiệp: “Sư huynh, đừng như vậy mà, ta chính là sư đệ của ngươi.”

“Ngươi có thể ly khai.” Du Dịch trực tiếp hạ lệnh trục khách, hắn không cảm thấy còn có cái gì để nói.

Hoắc Tiệp biết chuyện này sẽ không đơn giản như thế, đã sớm làm xong chuẩn bị bị Du Dịch cự tuyệt, hắn dự định trực tiếp quấn lấy Du Dịch, mãi đến khi Du Dịch gật đầu liền mang Du Dịch cùng đi.

“Không đi, ta không đi! Ngươi không đồng ý ta liền ở đây không đi.” Hoắc Tiệp lắc đầu, căn bản cũng không dự định đứng dậy.

Du Dịch nhìn Hoắc Tiệp, trong đôi mắt hiện lên không thích, hắn không thích người không thức thời như thế.

Cốc trà: (′ゝ`) người này thực sự là lớn gan, lại dám chọc bạn trai mặt than của Tiểu An sinh khí! Chẳng lẽ không biết khí tràng bình thường của hắn đã rất lớn, thời điểm sinh khí càng trở nên kinh khủng hơn à!

Quý Trạch An nhìn Du Dịch một chút, nhìn về phía Hoắc Tiệp: “Du Dịch giúp ngươi một chút sẽ gặp nguy hiểm à?”

Hoắc Tiệp sững sờ.

Công tác một mình hắn không giải quyết được đương nhiên sẽ gặp nguy hiểm a, hắn đến tìm Du Dịch cũng là muốn dùng năng lực của hắn đến giúp chia sẻ nguy hiểm a.

“Nguy hiểm nhất định là có, nhưng ta tin tưởng dùng bản lĩnh của sư huynh nhất định có thể gặp dữ hóa lành.” Du Dịch là người có năng lực xuất sắc nhất trong ba sư huynh đệ bọn hắn, năm đó sư phụ cũng đồng ý như thế, bất quá Hoắc Tiệp biết Du Dịch cũng là người lãnh tình nhất trong bọn hắn, tâm tình đối với sinh tử đều không có gợn sóng lớn gì, luôn là thần sắc nhàn nhạt, rất khó nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

“Hắn không đi, cũng không phải gặp dữ hóa lành, vậy tại sao A Dịch phải đồng ý để đi liều lĩnh nguy hiểm như vậy?” Cảm giác của Quý Trạch An đối với người này không cao, cùng là nam nhân trên mặt không có chữ viết, ngũ quan cũng không tồi, Quý Trạch An chính là không sinh được một chút hảo cảm. Cho tới bây giờ thậm chí là bài xích, cậu hi vọng hắn nhanh rời đi một chút.

Hoắc Tiệp suy tư nhìn Quý Trạch An, hắn chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này, chỉ nghĩ tới khó xử của chính mình. Hắn nghĩ năm đó Du Dịch giúp sư phụ giải quyết sự tình khó như vậy, như vậy đều trở về từ cõi chết, chuyện này chắc cũng là dễ làm thôi. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ Du Dịch tại sao phải đồng ý? Tại sao phải chấp nhận nguy hiểm giúp hắn?

Sư huynh đệ?

Đừng nói đùa, Du Dịch chỉ sợ chưa từng đặt hắn cùng Đại sư huynh vào trong mắt, chỉ là bởi vì đúng dịp bái cùng một sư phó mà thôi. Huống chi thái độ sư phụ đối với Du Dịch rất là khác hai người bọn họ, Hoắc Tiệp không ngốc, cũng nhìn ra, huống chi sư phụ đã phân phó không nên quá thân thiết với Du Dịch.