Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 33




Quý Trạch An đã ở nhà Du Dịch được ba ngày. Tại buổi sáng ngày thứ tư, nhóm vật phẩm nhà Du Dịch tựa hồ bị chén trà nhỏ cậu mang đến kia lây bệnh, toàn bộ bỏ đi mở đầu “Phi thường sạch sẽ ”, đều hoan thoát sử dụng chữ thể hiện biểu tình. Quý Trạch An vừa tỉnh liền phát hiện nhà Du Dịch bị văn tự biểu tình xâm lấn, cậu xốc chăn lên, mang dép lê, liền mở cửa phòng đi ra ngoài. Vờn quanh một vòng, quả nhiên mọi người đã không còn chỉ viết tên vật phẩm của mình ở trên người, mà là giống như nhà cậu, toàn “Mở miệng nói chuyện”.

Ly thủy tinh hình tròn đã rót đầy sữa trên bàn cơm tựa hồ thành bạn tốt của chén trà nhỏ cậu mang đến, hai người đang nói chuyện phím, chén trà nhỏ nhà cậu vừa nhìn thấy cậu liền bật người cao hứng chào hỏi.

‘o()o An An, sớm an.’

Lúc này nghe được tiếng vang Du Dịch bưng bữa sáng vừa mới làm tốt đi ra từ phòng bếp, nhìn Quý Trạch An đang ngẩn người nhìn hai cái chén trên bàn, kêu lên ra tiếng, “Tiểu An?”

Quý Trạch An ngẩng đầu, nhìn thấy là Du Dịch, cười cười với hắn, lại nhìn về phía chén trà nhỏ.

‘(╭3)╭ nam thần, mau tới moa moa ta.’

“Chén trà nhỏ thật sự là thập phần thích ngươi.” Quý Trạch An chỉ vào chén trà nhỏ cậu mang đến, có chút buồn cười nhìn Du Dịch. Từ lúc sau khi theo cậu dọn đến nhà Du Dịch, chén trà nhỏ liền không ngừng nói các loại lời êm tai với Quý Trạch An, thẳng đến cái chén này biến thành chuyên dụng của Du Dịch, nó mới không tiếp tục nịnh hót như vậy.

Du Dịch đặt chén đĩa trong tay lên trên bàn cơm, bưng chén trà nhỏ pha hồng trà lên, nhìn nhìn chén trà nhỏ màu trắng trong tay, dùng đầu ngón tay chơi đùa tay cầm, lại lần thứ hai ngẩng đầu nhìn Quý Trạch An còn đang mặc áo ngủ hỏi: “Viết cái gì?”

Quý Trạch An đang chuẩn bị nói thẳng, đột nhiên lại sửa miệng, “Nó tỏ vẻ nó rất yêu thích ngươi.”

Gục đầu xuống, Du Dịch hé mắt, cuối cùng vẫn giơ nó lên uống hồng trà ở bên trong.

‘A! Nam thần hôn ta, lại hôn ta a! Hắn với ta quả nhiên là chân ái, chúng ta nhất định là lưỡng tình tương duyệt (??)!’

Lúc này, văn tự của ly thủy tinh hình tròn đựng sữa đặt ở trên bàn thay đổi, văn tự kia hiển nhiên là nói với chén trà nhỏ đang vẻ mặt hạnh phúc.

‘(╯^╰) hoa si, ngươi hết thuốc chữa! Cả hiện thực đều không thấy rõ, hừ!’

Chén trà nhỏ nháy mắt không cao hứng, nó nhìn ly thủy tinh, ào ào xôn xao xoát mới văn tự trên người ‘——(? •v? v•?) lưu ly ngươi là đang ghen tị nam thần thích ta! Ta đây là chờ đến mây tan thấy trăng sáng, nếu lúc trước ta không chịu làm tiểu tam, hôm nay ta như thế nào sẽ hạnh phúc như vậy! Lưu ly ngươi vẫn là chết ý tưởng làm tiểu tứ đi, nam thần đã là của ta, ngày hôm qua hắn còn chăm chỉ giúp ta tẩy sạch ba lượt!’

Ly thủy tinh bị gọi lưu ly cũng chỉ tiếp tục ‘(╯^╰) hừ’ một tiếng.

Quý Trạch An nhìn ly thủy tinh cùng chén trà nhỏ chơi đùa một hồi, lúc này mới đi toilet rửa mặt, thời điểm trở lại trên bàn cơm ăn điểm tâm, lưu ly như trước là một bức “(╯^╰)”biểu tình như vậy, mà chén trà nhỏ lại là “(●????? ●)” một bức biểu tình nghiêm túc như vậy. Chén trà nhỏ phát hiện Quý Trạch An lại đây, bật người cách chén đĩa ai oán nhìn cậu.

Quý Trạch An không biết xảy ra chuyện gì, chớp chớp đôi mắt với chén trà nhỏ trước người Du Dịch, sau đó bưng ly thủy tinh cao lãnh lên uống sữa. Thời điểm uống sữa Quý Trạch An còn không quên phòng tuyến nhìn chén trà nhỏ, chờ văn tự trên người nó thay đổi, đáng tiếc nó vẫn luôn là một bộ dáng ai oán không thay đổi.

Toàn bộ cảnh diễn của Quý Trạch An tại trong 《 đăng tiên 》đã chụp xong, trừ phi đạo diễn gọi cậu trở về bổ sung, cái khác cũng không có đại sự gì, cho nên cậu trở lại trường học bắt đầu lên lớp. Buổi sáng hôm nay cậu đi rất sớm, sáng sớm liền tới văn phòng chủ nhiệm Lữ Thiến báo danh, lĩnh một ít quyển bài tập mấy ngày này các bạn học làm, trở về phòng học.

Vệ Lăng đang quét tước vệ sinh ở trong phòng học nhìn Quý Trạch An lên lớp, chổi trong tay liền dừng lại, “Quý Trạch An, ngươi rốt cục lên lớp.”

Quý Trạch An đã sớm nói với bọn họ cậu sẽ thỉnh một đoạn thời gian nghỉ, chủ nhiệm lớp cũng nói qua trên lớp học, bất quá một lúc sau Vệ Lăng vẫn là cảm thấy quái quái một cái đồng học thật vất vả quen thuộc một chút đột nhiên nhiều ngày không thấy như vậy, thấy Quý Trạch An liền hưng phấn khó hiểu.

“Sớm.” Nghe Vệ Lăng nói, Quý Trạch An một bên chào hỏi, một bên trở lại bàn bỏ ghế xuống, cất kỹ túi sách cùng bài thi, sau đó đi góc phòng học cầm lấy chổi giúp đỡ Vệ Lăng quét tước vệ sinh.

Vệ Lăng vừa thấy hành động của Quý Trạch An, cười ngây ngô một chút, “Hắc hắc, ngươi thật là có ý tứ.”

Sau đó hai người bắt đầu cùng quét tước vệ sinh phòng học, trong lúc đó Vệ Lăng còn không quên nói chuyện cùng Quý Trạch An, “Lúc trước quên lưu số điện thoại di động của ngươi, ta lại không biết nhà ngươi ở đâu, nên không cách nào liên hệ ngươi. Quý Trạch An, ngươi xin phép gần một tháng làm gì?”

“Làm công.” Quý Trạch An nghĩ nghĩ, vẫn là nói tương đối uyển chuyển. Cậu biết hành động thỉnh một tháng nghỉ đi chụp diễn này của mình đối với một cái học sinh cao tam bình thường mà nói kỳ thật là thực khác người. Nhưng cậu chỉ muốn cho mình một cái đường lui thôi.

Tốt nghiệp đại học vẫn phải đi ra ngoài làm việc, tương lai vô luận cậu lựa chọn nghề nghiệp gì đều có khả năng sẽ gặp vấn đề vào nghề không hợp, cậu không chắc chắn sẽ làm nghề đúng với đại học mình học. Mà diễn kịch kỳ thật cũng là một nghề nghiệp, bất quá cái cánh cửa nghề nghiệp này có chút đặc biệt thôi. Cậu sẽ không buông bỏ học tập, nhưng cậu cũng không nguyện ý vứt bỏ cơ hội lần này, cậu không phải muốn đứng lên đỉnh cao, chính là tâm tư đơn thuần. Trọng sinh một lần, cậu lựa chọn càng thêm phóng túng với chính mình.

Vệ Lăng nghe Quý Trạch An nói như vậy, rối rắm một hồi lâu, vẫn là tiến đến bên người Quý Trạch An, phi thường nhỏ giọng hỏi: “Quý Trạch An, ngươi thật thiếu tiền sao?”

Hắn nói như vậy không có ác ý, cũng không muốn kích thích đến lòng tự trọng của Quý Trạch An, hắn chỉ muốn trợ giúp cậu một chút.

“Cám ơn quan tâm, hiện tại ta đã không thiếu, thật sự, không cần lo lắng.” Quý Trạch An cười cười, nếu là đặt ở đời trước nghe những lời này của Vệ Lăng sắc mặt cậu nhất định sẽ thực khó coi, nhưng đời trước Vệ Lăng cũng sẽ không đi quan tâm mình kia cũng “Không yêu” Quý Trạch An kia, “Lần làm công này là một cơ hội thực tốt, nội dung kỹ càng tỉ mỉ phải đợi về sau mới có thể giải thích với ngươi.”

“Thật sự?” Vệ Lăng vẫn là bộ dáng không thể nào tin được.

Quý Trạch An lấy đi chổi trong tay hắn đặt ở khu để dụng cụ vệ sinh, sau đó cầm lấy hai cái khăn, đưa cho Vệ Lăng một cái, “Thật sự.”

“Ngươi nếu có cái gì khó khăn thì nói, ta có thể trợ giúp nhất định sẽ trợ giúp, có một số việc ngươi không cần gạt không nói.” Vệ Lăng tiếp nhận khăn, cùng Quý Trạch An đi buồng vệ sinh tẩy khăn, vừa đi vừa dặn dò.

“Ân, cám ơn.” Quý Trạch An nghe tâm linh ấm áp, cậu rốt cuộc ý thức được cả đời trước mình bỏ lỡ bao nhiêu. Thân tình, hữu tình đều không có, về phần ái tình, nhắc tới đều là lịch sử đen tối. Nghĩ vậy, Quý Trạch An càng thêm cảm thấy hiện tại chính mình hạnh phúc không tả được. Vật phẩm trong nhà chính là người nhà của cậu, Du Dịch cũng vậy, hắn là người yêu của cậu, về phần Dương Lợi, Vệ Lăng là bằng hữu của cậu. Cả đời này, thân tình, ái tình, hữu tình cậu đều có.

Có đôi khi, đổi một cái góc độ nhìn mới có thể phát hiện hết thảy chung quanh bất đồng.

Sống cả đời, cậu chỉ đứng ở trong góc độ duy nhất đó không chịu đi ra, cho nên mới náo loạn ra một cái kết cục như vậy. Quý Trạch An nhìn nước giặt khăn lau càng ngày càng sạch sẽ, ánh mắt có chút hoảng hốt. Nếu cậu có một bằng hữu nói cho cậu biết Nghiêm Cẩm là một người dối trá như thế nào, cậu cũng không đến mức… Bất quá này lại không trách được ai, sai chính là cậu có mắt không tròng!

Thời điểm Quý Trạch An cùng Vệ Lăng mang theo khăn lau sạch sẽ chuẩn bị trở về phòng học, ở trên đường, lại gặp Nghiêm Cẩm căn bản không nên xuất hiện ở tầng này.

Nghiêm Cẩm vừa thấy là Quý Trạch An, ngẩn người, thực nhanh liền mang lên tươi cười chào hỏi cậu, “Hi, Tiểu An.”

“Người này ai a, buồn nôn như vậy, Quý Trạch An ngươi nhận thức?” Quý Trạch An còn không có mở miệng, Vệ Lăng liền run rẩy nổi da gà.

Quý Trạch An nhìn thoáng qua Nghiêm Cẩm, biểu tình trên mặt có chút lạnh. Cậu cho rằng sau khi nhìn sắc mặt của cậu người này xác định vững chắc sẽ làm bộ như không biết cậu, hiện giờ tiến lên chào hỏi chỉ có thể thuyết minh tình cảnh hắn hiện tại thật không tốt. Nếu không xảy ra ngoài ý muốn hắn vẫn là bởi vì sự tình thiếu tiền mà phiền lòng, rất nhiều học viện điện ảnh và truyền hình, học viện hí kịch đều sẽ chiêu sinh trước, yêu cầu thí sinh đi địa phương trường học thi… Nói vậy trong nhà Nghiêm Cẩm đã cự tuyệt đề nghị của hắn, chính là đời này cậu không có như hắn tính kế, vậy hắn vì cái gì còn dán mặt lại đây? Hoặc có lẽ là muốn liều mạng một phen? Dù sao hết thảy đều bắt đầu vào nửa học kỳ sau.

Quý Trạch An nhăn lại mi, “Trưởng ban cao nhất.”

“A.” Vệ Lăng lên tiếng, đánh giá Nghiêm Cẩm, cảm thấy Quý Trạch An cùng người này bộ dáng cũng không thân thiết, liền quay đầu nhìn Quý Trạch An thúc giục, “Chúng ta nhanh trở về phòng học đi, tự học sắp bắt đầu, không thể chậm trễ.”

Quý Trạch An gật đầu, đi theo phía sau Vệ Lăng, cậu tin tưởng loại người sĩ diện như Nghiêm Cẩm này sẽ không ở loại địa phương trường học này lấy lòng cậu. Đời trước chính là như vậy, bọn họ ở trong trường học làm bộ như người xa lạ, tan học hai người ngay tại trong nhà cậu cùng học tập, nghe hắn hứa hẹn ghê tởm cùng miêu tả với tương lai. Nghĩ đến đây, Quý Trạch An liền càng thêm chờ mong cái người này rốt cuộc sẽ vì cái hắn gọi là giấc mộng làm được đến tình trạng gì.

Cậu vẫn thực chờ mong Nghiêm Cẩm lần thứ hai tiến vào giới giải trí, nếu không như vậy thì cậu phải đi đâu tìm hắn báo thù, chỉ có hắn đứng ở trong tầm mắt của cậu, hắn mới phải nhập gia tuỳ tục. Huống chi địa phương như giới giải trí, thời điểm đỉnh cao thì phong cảnh vô hạn, thời điểm ngã xuống cũng là tan xương nát thịt. Quý Trạch An chờ mong chính là ngày Nghiêm Cẩm tan xương nát thịt, nếu cuối cùng hắn bị trong nhà buộc thành một người đi làm phổ thông đây chẳng phải là làm cậu quá thất vọng rồi? Nếu như nói vậy… Nếu như như vậy, cừu này cậu vẫn muốn báo.

Nghiêm Cẩm người này, lúc trước sẽ dùng thủ đoạn như vậy tính kế cậu, hiện tại cũng sẽ dùng thủ đoạn đồng dạng tính kế người khác. Hắn làm cũng không hoàn chỉnh, cũng chỉ có ngốc như mình mới có thể bị lừa. Đời này, nếu như hắn tiếp tục làm sự tình giống nhau, như vậy cậu liền bắt lấy nhược điểm của hắn, mượn cái này để hắn nếm nếm cái tư vị năm đó của cậu.