Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 22




Du Dịch ngồi ở trên ghế sa lông cũ kĩ nhà tiểu hài tử, chứng khiết phích khó được không có phát tác, ôm chén trà tiểu hài tử cho hắn, nhìn cậu, trong lòng không có một chút ghét bỏ. Bản thân hắn cũng thấy thực bất khả tư nghị, thời điểm lần đầu tiên tới hắn liền phát hiện điểm ấy, tựa hồ tiểu hài tử cùng với hết thảy nhà tiểu hài tử đã bị hắn bỏ vào lãnh địa của chính mình, hắn sẽ không đối với cậu cùng với chúng nó sinh ra “Phản ứng bất lương”. Quý Trạch An nhìn Du Dịch ôm trà nửa ngày không uống, cho rằng chứng khiết phích của hắn phát tác, liền nói: “Cái chén đã dùng nước nóng rửa qua, trước khi cho ngươi dùng ta cũng đã tẩy sạch ba lần.”

Cho nên không cần lo lắng không sạch sẽ, yên tâm uống là được, ra đến bên ngoài cả trà đều lo lắng không uống một hơi, đây là đa tâm bao nhiêu a… Quý Trạch An nhìn Du Dịch không khỏi cảm thán.

Du Dịch không phải ghét bỏ không sạch sẽ, chỉ là muốn cậu liếc hắn nhiều một cái thôi, sau khi tiểu hài tử khai giảng liền chưa từng thấy qua, hắn cũng không tìm thấy cớ đi gặp cậu, trong khoảng thời gian này hắn nhớ cậu mạnh mẽ lợi hại. Hiện tại nhìn cậu, nhìn bộ dáng cậu mặc áo ngủ pha trà cho mình, động tác dùng khối băng hạ nhiệt độ trà, hành động nho nhỏ này đều có thể làm hắn bình tĩnh trở lại. Hắn có chút bị đâm đui mù, cho nên chậm chạp không có uống trà.

Nghe Quý Trạch An tri kỷ nói, Du Dịch lúc này mới rũ mắt xuống uống một hơi trà.

Quý Trạch An ngồi xuống tay phải ghế sa lông đối diện Du Dịch, nhìn hắn uống trà, chính mình cũng nâng chung trà lên uống một hơi, “Du tiên sinh, đã trễ thế này lại đây có chuyện gì không?”

Chẳng lẽ là lại đến tá túc? Quý Trạch An phát hiện thời điểm lần trước nam nhân này lại đây tâm tình liền không đẹp, hôm nay thời điểm mới vừa đi mở cửa cũng phát hiện tâm tình người này có chút không xong. Cho dù biểu tình trên mặt hắn trước sau như một lãnh đạm, lãnh đạm đến “Không chút sứt mẻ”, không có văn tự hữu tình gợi ý, cậu lại có một loại cảm giác, cảm thấy người này không cao hứng.

Muốn gặp ngươi.

Du Dịch không có nói như vậy, chính là nhìn cậu, mở mắt trừng trừng nhìn cậu.

“Như thế nào?” Chẳng lẽ trên mặt cậu có cái gì sao?

Du Dịch mân môi, tâm tình không tốt như trước, hắn có chút mất mát, “Không cần kêu ta Du tiên sinh.”

Rất mới lạ, rõ ràng có đoạn thời gian nhận thức, vì cái gì tiểu hài tử vẫn kêu hắn là Du tiên sinh, hắn chán ghét xưng hô khách khí như vậy.

Quý Trạch An ngẩn ra, bắt đầu tự hỏi nên xưng hô người này như thế nào.

Gọi Dịch ca? Đây không phải là cùng một âm với gọi Giang ảnh đế? Quý Trạch An bài xích theo bản năng, cuối cùng há há miệng, sửa miệng: “Du Dịch.”

“Ân.” Du Dịch lên tiếng.

Tuy gọi cả tên lẫn họ thì cũng không thân mật lắm, nhưng hắn cảm thấy như vậy thực tốt, ít nhất từ xưng hô bọn họ liền giống như cùng một bối phận, Du Dịch vẫn là thực để ý chính mình lớn hơn một vòng so với tiểu hài tử, cho dù bề ngoài hắn nhìn qua cũng không có già hơn nhiều so với tiểu hài tử. Huống chi người gọi Du tiên sinh cùng Du đại sư rất nhiều, lại có ít người chân chính gọi tên hắn, ít nhất người Giang gia cũng rất chán ghét cái xưng hô này, mà sư phụ gọi tên hắn này đã đi về cõi tiên, câu Du Dịch này của tiểu hài tử thực dễ nghe.

Quý Trạch An nhìn Du Dịch, chuẩn xác là nhìn cái chén của mình trong tay Du Dịch, cậu cũng không biết Du Dịch mới lần thứ hai tới cửa đã thành nam thần của chén trà nhỏ nhà cậu

‘(/ω) ta được nam thần hôn, thiệt thẹn thùng, thiệt thẹn thùng, thiệt thẹn thùng… Hôm nay không cho tiểu An giúp ta tắm rửa, ta muốn bảo lưu nụ hôn của nam thần một buổi tối…’

Miệng Quý Trạch An gợi lên cười cười, có chút buồn cười nhìn chén trà nhỏ, bất quá rốt cuộc không cười ra tiếng.

“Ngày mai còn phải lên lớp, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.” Du Dịch thấy người, biết quấy rầy đến tiểu hài tử, bất quá rốt cuộc không muốn làm cho cậu ngủ không ngon giấc ngày hôm sau không có tinh thần, hắn biết thành tích tiểu hài tử ở trường học vẫn luôn cầm cờ đi trước, như thế có thể thấy được cậu kỳ thật rất xem trọng thành tích.

Để cái chén trong tay xuống, Quý Trạch An đứng dậy đi phòng bếp rửa cái chén. Cậu uống chính là sữa, cũng không ảnh hưởng giấc ngủ, trà cho Du Dịch cũng là trà lúa mạch, cũng không ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của hắn buổi tối hôm nay. Quý Trạch An cũng không cảm thấy thời gian này ném một mình Du Dịch ở trong phòng khách có cái gì không tốt, cậu chính là thích tự tại ở chung cùng hắn. Tay cầm chén trà hướng về phía nước lạnh, nhìn sữa còn sót lại bên trong bị thanh thủy tẩy đi, Quý Trạch An nhịn không được ngẩn người, trong lúc nhất thời cậu lần thứ hai vang lên lời Giang Khâm Dật nói, cậu có chút mê mang.

Tiểu hài tử vừa ly khai tầm mắt của hắn, trong lòng hắn liền có chút vắng vẻ, Du Dịch rất muốn biết Giang Khâm Dật nói những gì với tiểu hài tử, hắn không muốn thông qua Giang Khâm Dật mà biết, hắn muốn nghe tiểu hài tử nói với hắn, cho dù là oán giận cũng tốt. Nhưng quan hệ của bọn họ cũng không có thân mật như vậy, cậu cái gì đều không chủ động nói với hắn, hắn cũng không biết phải mở miệng hỏi như thế nào.

“Tiểu An, hôm nay Giang Khâm Dật nói cái gì với ngươi?” Cuối cùng, Du Dịch vẫn là lựa chọn phương thức trực lai trực vãng. Hắn rất rõ ràng có chút hiểu lầm sớm giải quyết mới tốt, đừng cho nó tích tụ lại, tại thời điểm bất tri bất giác hư thối, thẳng đến có một ngày thời điểm phát hiện thì đã muộn.

Quý Trạch An nghe được thanh âm từ phía sau lưng truyền đến, hoảng sợ, tay cầm cái chén run lên, làm cái chén rơi xuống đất. Cậu thực nhanh liền kịp phản ứng, tại trước khi cái chén rơi xuống đất vạn hạnh tiếp được nó, làm nó tránh khỏi kết cục vỡ nát.

‘( ﹏) An An, ta thiệt sợ, thiệt sợ đó, ta một chút cũng không muốn chết!’

“Xin lỗi.” Quý Trạch An vội vàng lên tiếng, dùng nước giúp nó tẩy sạch một lần cuối cùng, vững vàng đặt nó ở cái giá hong khô, nhìn bộ dáng nó một bộ nghĩ lại mà sợ vội vàng xin lỗi.

‘Ta tha thứ ngươi, lần sau phải cẩn thận một chút a, ai kêu ta đây yếu ớt chứ (:з” ∠)’

“Dọa đến ngươi.” Nghe tiểu hài tử giải thích, Du Dịch có chút áy náy, xoay người nhìn tiểu hài tử, hắn lấy tay trấn an tính nhu nhu đầu của cậu. Nhìn ánh mắt màu đen của cậu nhìn về phía chính mình, hắn không nguyện ý cứ dời tay như vậy, mà là cứ như vậy trượt xuống, thẳng đến toàn bộ tay mình đều dán tại bên mặt của tiểu hài tử.

Quý Trạch An cảm giác độ ấm không thuộc về mình truyền đến từ làn da, cùng với cái loại xúc cảm làn da đụng vào nhau, sửng sốt.

Cậu rất ít thân mật như vậy cùng người khác, cho dù là đời trước cậu cho rằng đã thực thân mật cùng Nghiêm Cẩm, cực hạn bất quá cũng dừng lại ở hai người ngẫu nhiên ôm chầm một cái trong phòng nhỏ thuê được, về phần mặt khác, cái gì cũng không có. Cậu tại tình cảm phương diện vẫn luôn thực thiên chân, rất nhiều thời điểm Nghiêm Cẩm muốn tiến tới một bước đều bị cậu cự tuyệt, cậu luôn nghĩ chờ đến một ngày kia bọn họ có năng lực xuất ngoại kết hôn rồi về sau lại… Bất quá rốt cuộc là thiên chân! Cái gì cũng dừng ở nghĩ, cho dù là như thế, Nghiêm Cẩm cư nhiên cũng không nguyện ý buông tha cậu. Cũng phải, Nghiêm Cẩm muốn làm đại minh tinh, tự nhiên không thể để người mượn cớ, miệng đời đáng sợ, hắn làm sao có thể lưu một cái nhược điểm bên ngoài, Quý Trạch An kỳ thật đã sớm minh bạch nam nhân này ích kỷ, chính là không có vạch trần, trong lòng luôn nhớ thương những cái tình cảm giả dối đó.

Một khắc, Quý Trạch An vươn tay cầm cánh tay nam nhân, dời tay hắn đi.

“Du Dịch, chúng ta đều là nam nhân.” Giới tính giống nhau mới là chướng ngại lớn nhất, trước kia Quý Trạch An cho rằng thích có thể phòng ngự hết thảy, đến hiện tại, cậu cảm thấy tình cảm vẫn là giấu che đậy mới tốt, tự mình biết chính mình hạnh phúc là được. Cậu sẽ tìm một người cùng chung chí hướng an tĩnh cùng một chỗ vượt qua quãng đời còn lại, không cần cái gì oanh oanh liệt liệt, cũng không cầu thế nhân chúc phúc, vẫn luôn có thể làm bạn là được. Bất quá cái người này không phải là Du Dịch, Quý Trạch An rất rõ ràng gia đình có bao nhiêu lực lượng sau lưng một người, đặc biệt gia đình sau lưng người như Du Dịch, nếu biết hắn muốn kết hôn, kia cần gì phải vậy?

Thời điểm tuổi trẻ theo đuổi, ít nhất đã từng cùng một chỗ quá… Quý Trạch An cậu không theo đuổi cái này.

Cậu thích chính là từ đầu đến cuối, cho dù bình thản, nhưng có thể làm bạn, tuy khó cầu, nhưng đáng giá chờ đợi.

Có lẽ cậu vẫn thiên chân, chính là tại cái phương diện này, cậu nguyện ý vẫn luôn tiếp tục thiên chân …

“Là nam nhân thì không được?” Thời điểm Du Dịch nói lời này thực nghiêm túc, tay bị tiểu hài tử đẩy ra trở ngược cầm cái tay kia của cậu, lực đạo vô ý tăng lớn, hắn không muốn lần thứ hai bị bỏ ra, cảm giác đau lòng như thế.

Quý Trạch An không tiếng động lắc lắc đầu, ngẩng đầu, nhìn gương mặt tinh xảo kia của hắn, nhìn chăm chú vào hai mắt thâm thúy của hắn, “Chính là ngươi thì không được.”

Bối cảnh hắn đã định hắn và cậu không thể là của nhau, gia đình của hắn nhất định sẽ trở ngại, Quý Trạch An không thể đánh cuộc hắn có thể thừa nhận áp lực sau lưng hay không. Đã biết như vậy, còn không bằng chưa từng có được, không có bắt đầu, liền không có kết cục bi thảm, sớm ném người này ra ngoài mới là sáng suốt. Lời Giang Khâm Dật chính là một cái cảnh cáo, cậu không thể lại dễ dàng tiếp thu quà tặng của người này, cũng không có thể cứ như vậy hưởng thụ hảo tâm mình không xứng, vẫn là chặt đứt mới tốt. Đối với tương lai người này, có lẽ sẽ không đúng, nhưng là hiện tại không thể sai.

Muốn tránh thoát tay nắm chặt cậu của nam nhân, vứt không ra, Quý Trạch An nhăn mi nhìn hắn một cái, lần đầu tiên không có cho hắn sắc mặt hoà nhã.

Du Dịch buông ra, đi theo phía sau Quý Trạch An về tới phòng khách, “Toàn bộ những gì Giang Khâm Dật nói ngươi không cần tin tưởng, ngươi chỉ cần tin tưởng ta là được.”

“Hắn là người nhà của ngươi, thân sinh ca ca của ngươi.”

“Hắn chỉ là người xa lạ, người râu ria.” Du Dịch cường điệu.

Quý Trạch An có chút không thể tin, nghi hoặc nhìn hắn.

“Ta là một người, vẫn luôn là một người.” Du Dịch để sát vài bước, nhìn cậu, đứng dậy, nhìn thẳng cậu, “Không có ngươi, ta cũng sẽ không có bất luận kẻ nào.”

Không có cậu, hắn vẫn sẽ luôn một người, có thể một ngày kia một người chết ở trong phòng còn chậm chạp không được người phát hiện…

Chuyện mệnh cách, sau khi vào cái vòng luẩn quẩn này rồi Du Dịch liền tin, sau khi tin liền càng thêm không cách nào nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này.

Thiên sát cô tinh là đại hung cùng cực, mặc dù không ảnh hưởng hắn, nhưng đối với người chung quanh hắn chính là thế cục cực ác, dưới tình hình chung này phần lớn người nhà sẽ tao ngộ bất hạnh cho đến tử vong. Hắn tuổi nhỏ là lúc người bốn phía càng ngày càng xui xẻo, công tác cũng được, khỏe mạnh cũng vậy, càng là người thân cận lại càng không ổn, nếu không phải bọn họ nghe nói tất cả đều là bởi vì hắn mà có, người Giang gia tại sao sớm ném hắn đi. Hiện giờ hắn cải danh đổi họ, đã không còn thiếu nhân quả, người Giang gia đã mất đi tư cách che ở phía trước hắn.

Tạo vật không thể vẹn toàn đôi bên, ngũ hành hòa khí, vô sát, chính là thọ mệnh lâu dài, áo cơm thường nhân mà thôi, một khi sát quyền hội tụ, vạn người tôn sư, lại không khỏi hình khắc lục thân, cô độc sống quãng đời còn lại. Du Dịch hắn vĩnh viễn không lo tiền tài, không lo ăn uống, nhưng cũng là lục thân thương tích, chính mình cô độc, mệnh chung tịch mịch. Tu thân làm việc thiện là phương hướng tốt, Du Dịch biết rõ đạo lý này, tiền hắn kiếm được, trừ tiêu phí sinh hoạt của mình, phần lớn đều vùi đầu vào cơ cấu từ thiện hắn mở ra. Hiện giờ gặp quý nhân thiên ất duy nhất thuộc về hắn, không phải vì cái khác, nguyên chỉ vì không muốn lại một mình một người, hiện tại càng sẽ không nguyện ý buông tay, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào che ở phía trước bọn họ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (:з” ∠) đại đại nhóm không cần khảo chứng, rất nhiều đều là bịa chuyện.

Xế chiều hôm nay có lẽ còn sẽ đổi mới một chương, nhưng là không dám cam đoan…

Tiếp tục cầu cất chứa, cầu nhắn lại…

Hy vọng hôm nay thị trường chứng khoán tiếp tục trướng trướng trướng, tiền của ta đều bị bộ lao a QAQ!