Ở phút 25 của ván quyết thắng giữa The Dragons và CST, dấu chấm hết đã được vẽ ra.
Từ đầu đến cuối, Cửu Thiên đều phát huy theo tiêu chuẩn bình thường, dù cho thời khắc cuối cùng anh ta cũng không bày ra năng lực chỉ huy và sách lược của mình. Ở cương vị một support, những thứ gì mình nên làm đều đã làm, nhưng đây lại không phải Cửu Thiên.
Cho dù như vậy, CST vẫn lấy được thắng lợi.
Tống Ý xem đi xem lại bảy ván này rất nhiều lần, cảm giác được rất rõ các tuyển thủ CST đã trưởng thành.
Thật sự mắt thường cũng có thể nhìn thấy họ tiến bộ thần tốc.
Lúc vòng loại, YD có thể thắng là vì bốn tuyển thủ còn lại đều giỏi hơn CST, chỉ một mình cô không bằng Cửu Thiên, nhưng tổng thể cả đội trội hơn hẳn nên mới có được bàn thắng.
Thời gian qua lâu như thế, đội CST này đã cọ sát đến mức hoàn hảo, liệu sau khi điểm số được tăng lên, YD còn có thể thắng không?
Nếu cô không áp chế được Cửu Thiên, YD có thể thắng được CST không?
Tống Ý lắc đầu, tự lẩm bẩm nói mình không cần nghĩ quá nhiều, trạng thái rất quan trọng, bây giờ suy nghĩ lan man cũng không có ích gì.
Nhưng kiểu suy nghĩ này một khi xuất hiện sẽ như mồi lửa trên thảo nguyên khô hanh, gặp gió bùng lên.
Cửu Thiên chính là trận gió đó.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi vất vả luyện tập, vòng Playoffs thứ hai đã được lên sóng.
YD đối đầu với CST.
Đối thủ cũ gặp nhau đương nhiên bốn phía sẽ nổi lửa.
Mọi người rất mong chờ trận đấu này, nghe nói hệ thống bán vé vừa mở ra, chưa đến mười phút đã hết sạch.
Thú vị biết bao nhiêu.
Tân hoan cựu ái, thù mới hận cũ……
Không nhắc đến các kiểu dưa này, chỉ riêng độ sôi nổi của trận đấu đã đủ so với trận chung kết.
Phải biết rằng năm nay mọi người bỏ không ít tiền ra đi xem giải mùa xuân và Champion Cup, chủ yếu chỉ để xem hai đội này.
Bây giờ bọn họ chạm trán nhau trước thềm chung kết, có thể nói là số mệnh đã định phải gặp nhau.
Fans đứng ngồi không yên, tuyển thủ trong nghề cũng đến rất nhiều.
Vừa hay hôm nay Đào Đào được xếp ngồi bình luận, cô ấy gọi điện cho Tống Ý trước: “Cố lên nha, vất vả lắm mới được bình luận trận đấu của các cậu đó.”
Tống Ý đáp: “Ừm!”
Đào Đào nói tiếp: “Cậu không cần căng thẳng đâu, có một ngụm sữa của mình đảm bảo thắng.”
Tống Ý nhếch khoé môi nhưng không cười ra tiếng.
Đào Đào dặn dò: “Thôi thôi, xem như mình chưa nói gì hết, cậu đừng thấy áp lực, thắng thua đều không thành vấn đề, dù sao cậu cũng ở nhóm thắng rồi!”
Nếu bị loại khỏi nhóm thắng lợi thì vẫn còn cơ hội, sau khi vào nhóm bại trận, chỉ cần có thể thắng trận sau thì vẫn vào được chung kết.
Đương nhiên có thể thắng là tốt nhất, mau chóng có được “vé vào cửa” thì có thể sớm chuẩn bị giao chiến, đánh trận thi đấu cuối cùng.
Tống Ý ngừng lại: “Không thành vấn đề, mình sẽ phát huy thật tốt.”
Đào Đào nói thêm với cô vài câu nữa mới kết thúc cuộc gọi, bên phía YD cũng phải xuất phát đến nhà thi đấu.
Bầu không khí trên đường đi vẫn còn rất nhẹ nhàng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Gặp kẻ địch mạnh, Phì ca không hề lay động, nghiêm túc tổ đội cùng A Mãn để tìm xúc cảm.
Quỷ Đăng vẫn để hiện nét mặt như cũ, đeo tai nghe dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tống Ý và Tạ Tinh Thuỳ nói vài ba câu, hai người y như ngày thường, trạng thái đều khá ổn.
Sau khi xe dừng lại, vô số fans ùa lại đây, giơ cao bảng đèn, hô to tên của họ, trận đấu chưa bắt đầu đã hò hét cố lên.
Đây đều là những cô cậu bé không mua được vé, nhưng muốn nhìn thấy họ nên mới chờ ở đây từ sớm.
Trong lòng các đội viên YD đều cảm thấy ấm áp, vì vậy đã xem đồng hồ, thấy còn sớm nên đã ngừng lại tương tác với fan một lát.
Sau khi thay quần áo và trang điểm, tất cả liền ra sân thử thiết bị.
Điểm thú vị chính là từ đầu đến cuối bọn họ đều chưa từng chạm mặt năm người CST.
Trận đấu sắp sửa bắt đầu, camera bắt đầu quay đặc tả cho từng tuyển thủ.
Đã là gương mặt cũ, Tạ Tinh Thuỳ vẫy tay, biểu hiện trước ống kính rất tự nhiên, dù cách thật xa vẫn nghe thấy tiếng fans kêu gào chói tai.
Tống Ý cười nhẹ, trên khán đài cũng bùng nổ không kém.
Phì ca mỉa mai: “Xinh đẹp có đặc quyền hơn hẳn nha.”
Tạ Tinh Thùy nghiêng đầu liếc anh ta một cái: “Cậu ăn nhiều một chút thì cũng có thể cao lớn lên không ít.”
Phì ca: “……” Anh ta thật sự muốn mượn trời hai mươi cân nhưng trời không chiều lòng người!
May thay lời trong lòng không ai nghe thấy, nếu không Phì ca sẽ bị nhiều cô em vất vả duy trì hình thể dùng gậy đánh chết.
Sau khi nhân viên công tác rời khỏi, trên sân khấu bắt đầu hiện lên hình ảnh Ban&Pick.
Bên CST khá tôn trọng Tạ Tinh Thuỳ, cấm dùng Bách Lí Thủ Ước của anh đầu tiên.
Tạ Tinh Thùy nhoẻn miệng: “Không có triển vọng.”
Phì ca cười lớn: “Đổi xạ thủ giống vậy đánh chết bọn họ đi.”
Mấy vị trí trước đều lựa chọn như bình thường, lấy đi các anh hùng mạnh còn ở ngoài, sau đó bắt đầu chọn vị trí support.
CST chọn Trương Phi.
Phì ca: “Cửu Thần nghiêm túc thật nha.”
Tạ Tinh Thùy: “Gặp Tống Tống mà cậu ta có thể không nghiêm túc sao?” Trong giọng nói ngập tràn sự kiêu ngạo.
Đúng vậy, nhìn khắp KPL, người có thể khiến Cửu Thiên nghiêm túc support không nhiều lắm, có thể nói Tống Tống là duy nhất.
Lòng bàn tay Tống Ý thấm ra lớp mồ hôi mỏng, khoé miệng nhếch lên.
Huấn luyện viên hỏi Tống Ý: “Cô muốn dùng gì?”
Tuy nói Cửu Thiên support trâu nhưng Tống Ý không nhất định phải lấy đá chọi đá với anh ta, vì A Mãn đã lấy được Đạt Ma, cô có thể dùng support máu giấy như Tôn Tẫn hoặc Quỷ Cốc Tử, nhưng để mà nói thì Tôn Tẫn tốt hơn một chút.
Tống Ý đáp: “Quỷ Cốc Tử đi.”
Lúc này đúng lúc Quỷ Đăng chọn Tôn Tẫn.
Huấn luyện viên ngẩn ra: “Quỷ Cốc Tử à?”
Tống Ý: “Vâng.”
Quỷ Đăng đổi Tôn Tẫn thành Quỷ Cốc Tử.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhóm bình luận đang thảo luận: “Hiếm khi thấy được cảnh YD do dự trong phần lựa chọn support này.”
“Nếu là đội hình này, Tôn Tẫn sẽ hợp hơn có phải không?”
Đào Đào góp lời: “Vẫn ổn mà, Quỷ Cốc Tử có tính linh hoạt mạnh hơn một ít.”
Khi trò chuyện, trên sân khấu đã hiện lên màn hình đang tải.
Hai bên đều dùng hệ thống xạ thủ, giai đoạn trước tương đối ổn, giống như lúc vòng loại vậy, hiện tại là lúc các support thăm dò cũng như đoạt tầm nhìn của nhau.
Mọi người rất mong chờ, muốn xem nếu hai support siêu đỉnh này va phải nhau sẽ cháy đến mức nào.
Không giống trận đấu cùng The Dragons, trận này Cửu Thiên cực kì hăng hái, từ lúc bắt đầu đã rất tôn trọng Tống Ý, thể hiện hết thực lực.
Tống Ý cảm nhận rõ cảm giác áp bức mãnh liệt.
Cô và Cửu Thiên vẫn chưa chạm mặt, chưa khai chiến, chưa ném skill nào vào người đối phương, nhưng trận đấu đã nổi lửa, sâu dưới mặt hồ yên ả chính là sóng lớn cuộn trào.
Đây không phải lúc thể hiện thao tác hay cuộc chiến dịch chuyển, mà là so ý thức và tư duy, trong bức tranh toàn cảnh, bên bị đả kích luôn là support.
Trong ba phút ngắn ngủi, trán Tống Ý đổ ra chút mồ hôi, cô rất nghiêm túc chú tâm, bình tĩnh phân tích để cho đồng đội mảnh đất an toàn, vì đồng đội cướp tầm nhìn.
Lúc bốn phút, Tạ Tinh Thuỳ hỏi: “Có thể bắt rồng được không?”
Người anh hỏi là Tống Ý.
Tim Tống Ý đập thình thịch.
Tạ Tinh Thùy: “Tống Tống?”
Tống Ý cắn răng: “Bắt đi.”
Tạ Tinh Thùy và A Mãn vào chỗ, hố rồng cho ra rồng.
Tống Ý nhớ lại vị trí của CST, tính tốc độ của lính và thời gian đổi mới của quái rừng để ước chừng vài giây này bọn họ đang làm gì.
Theo lý thuyết…… Thời gian này vừa đủ để họ đánh xong rồng.
Lượng máu của rồng càng ngày càng thấp, đã sắp cạn kiệt, tuy có được rồng này không thể thống trị cả ván đấu nhưng có thể kéo khoảng cách về vàng ra xa, là một bắt đầu tốt.
Đang tranh thủ thả lỏng, đồng tử Tống Ý hơi co lại: “Trương Phi đến!”
Tạ Tinh Thùy: “Không sao, vẫn kịp.”
Tống Ý nhận việc: “Em đi giữ anh ta lại trước.”
Cô dùng skill hai tiến lên, muốn khống chế Trương Phi, chỉ cần giữ lại một giây là đủ rồi!
Tống Ý dịch chuyển rất chuẩn, vững vàng giữ chặt Cửu Thiên, cùng lúc đó Tạ Tinh Thùy cũng kịp thời thu phục rồng.
A Mãn: “Giết Trương Phi.”
Đây là cơ hội cực tốt, Cửu Thiên bị Tống Ý khống chế, hơn nữa năng lượng của Trương Phi đã bên bờ vực, họ tấn công tiếp đã đủ tiễn anh ta đi!
Giết được Cửu Thiên, toàn bộ CST sẽ như khí cầu chọc thủng, chốc lát nổ tung!
A Mãn không thích Cửu Thiên, lúc vòng loại, anh ấy vẫn còn để bụng chuyện anh ta ép mình vào góc chết.
Tống Ý chần chừ, Tạ Tinh Thùy gấp gáp: “Không được đánh!”
Đã chậm……
Trương Phi không lùi mà tiến tới, rõ ràng năng lượng của anh ta không đủ, không đủ để dùng skill cuối, nhưng skill một của anh ta là quét người, cộng thêm skill hai là lá chắn, dưới sự tính toán vô cùng chuẩn xác góp đủ năng lượng…… Cùng lúc đó, Cửu Thiên xoay người theo phản xạ, ngoại trừ Tạ Tinh Thuỳ tốc biến, A Mãn và Tống Ý đều choáng váng.
Trong phút chốc, CST Tô Quang và Phong Dao xuất hiện, điên cuồng tấn công, Tống Ý và A Mãn hi sinh tính mạng.
Tạ Tinh Thùy có khứu giác nhạy bén, anh lui lại rất nhanh, miễn cưỡng giữ lại một mạng.
Đầu Tống Ý ong một tiếng, A Mãn hối lỗi: “Là lỗi của tôi.”
Tạ Tinh Thùy trấn an: “Không sao, đánh cho tốt vào.”
Tống Ý không lên tiếng nhưng sống lưng lạnh buốt.
Không phải lỗi A Mãn…… Là cô sai.
Từ lúc bắt đầu cô đã nên nhận ra.
Sao Cửu Thiên lại để cô khống chế nhẹ nhàng như vậy được?
Bởi vì anh ta muốn nên cô mới khống chế được, mục đích của anh ta không phải là cướp rồng mà là ba mạng người YD.
Mượn lí do cướp rồng dụ họ tấn công, chờ đến khi mắc câu, CST cũng kịp thời lớn, một loạt skill đưa ba người đi.
Đúng vậy, nếu không phải Tạ Tinh Thùy nhạy bén, ba người họ đều phải chết ở đây.
Giai đoạn trước nếu để Tô Quang, chủ chốt vị trí tấn công này có được ba đầu người thì đáng sợ đến mức nào?
Không…… Có được double kill đã rất đáng sợ rồi.
Thế trận hiện giờ giữa YD và CST đã có thể dùng phép cộng trừ đơn giản nhất để tính toán.
Quỷ Đăng và Lão Hà bình bình nhau, Phì ca mạnh hơn Uy ca một chút, A Mãn kém hơn Phong Dao không nhiều, cô kém hơn Cửu Thiên, Tạ Tinh Thuỳ mạnh hơn Tô Quang.
Thêm thêm giảm giảm, vừa đúng 50:50.
Nhưng bây giờ…… Tô Quang có hai đầu người, đã san bằng chênh lệch với Tạ Tinh Thuỳ.
Chỉ cần CST không làm lỗi, vậy ván đấu này……
Tống Ý cố gắng để mình bình tĩnh lại: Không phải như thế, thi đấu không đơn giản như vậy, nó có rất nhiều biến số, rồi sẽ tìm được điểm đột phá, chỉ cần có thể tìm được cơ hội chắc chắn sẽ có thể không chế cục diện một lần nữa.
An ủi mình như vậy nhưng cô cũng rõ đây chỉ là an ủi.
Ván thứ nhất, CST thắng.
Sau khi kết thúc, A Mãn thở dài: “Trách tôi.”
Tạ Tinh Thùy khuyên bảo: “Không có gì, đây mới là ván thứ nhất.”
A Mãn xốc lại tinh thần: “Vâng!”