Cuối Cùng Em Cũng Đến

Chương 48




Các nữ sinh đều thích tám chuyện nên Lý Ngải Thiền vừa nói thế, những người khác đã bày ra vẻ tò mò hỏi: “Tạ Thần ghét Thiên Thần sao?”

Lý Ngải Thiền đáp: “Đúng vậy, mình thấy anh ấy không thích lắm.”

“Thật không? Mình nghe nói YD bỏ ra một món tiền lớn mới mời được Thiên Thần về, sao Tạ Thần lại không thích được?”

“Đúng vậy, đúng vậy, trên sân khấu hai người họ phối hợp vô cùng tốt, ăn ý dã man, nhìn không giống kiểu quan hệ không tốt.”

Trên đời này Lý Ngải Thiền ghét nhất người khác khen Tống Ý tốt, vì vậy cô ta nhịn không được mà tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Các cậu thì biết gì? YD mời chị mình về là chuyện của YD, Tạ Thần là tuyển thủ thì có thể làm gì, chỉ có thể chấp nhận thôi.” Các fans không biết chuyện Tạ Thần là ông chủ phía sau của YD.

Bạn cùng phòng của cô ta không tin lắm: “Không thể chứ?”

Lý Ngải Thiền tiếp tục: “Các cậu không hiểu chị mình đâu. Chị ấy vô cùng mạnh mẽ, không có điểm nào giống con gái, có mấy người thích người như thế? Tố Thần chia tay chị ấy cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn gì.”

“Ấy, là Tố Thần chia tay Thiên Thần hả?”

“Đúng đó, lúc ấy chị mình rất đau lòng, khóc không ngừng hết mấy đêm, khi đó mình liên tục gọi điện an ủi chị ấy.” Càng nói Lý Ngải Thiền càng đắc ý, tiếp tục bịa chuyện: “Lúc trước mình luôn khuyên chị ấy, mọi chuyện phải nhường nhịn một chút, hà cớ gì phải làm chủ tất cả, đừng háo thắng như thế. Tố Thần dịu dàng biết bao mà cuối cùng cũng không chịu nổi chị ấy.”

“Thì ra là như thế.”

Lý Ngải Thiền thở dài: “Các cậu tuyệt đối không được nói cho người khác nha, chuyện này chỉ chúng ta biết thôi.”

Mấy cô thiếu nữ gật lia lịa rồi tò mò tiếp: “Nếu quan hệ giữa chị ấy và Tạ Thần không tốt, vậy YD còn có thể đoạt giải quán quân không?”

Lý Ngải Thiền châm dầu vào lửa: “Giờ chỉ có thể bước một bước, xem một bước thôi, bây giờ Tạ Thần còn có thể chịu được chị ấy, đến khi không nhịn nổi, ừm……”

“Vậy làm sao bây giờ? Cậu khuyên chị cậu, kêu chị ấy bớt tính đó lại, sống chung thật tốt với các đồng đội đi.”

Lý Ngải Thiền: “Mình vẫn đang khuyên đây, chờ xong trận này, mình sẽ đến căn cứ YD khuyên nhủ chị ấy.”

“Cậu còn có thể đến căn cứ YD?!”

Lý Ngải Thiền khoe khoang: “Đương nhiên rồi, mình đi tìm chị họ mình, chẳng lẽ họ lại cản?”

Nghe đến đó, Tạ Tinh Thùy nhịn không nổi nữa.

Nhưng Tống Ý kéo anh lại.

Bị người ta bêu xấu sau lưng như thế, mà còn là người thân ruột thịt, nếu là người khác thì chắc đã sớm bùng nổ, làm một trận long trời lở đất rồi.

Tống Ý rất bình tĩnh, con ngươi không có chút vẻ gì bất ngờ, Tạ Tinh Thuỳ nhìn lướt qua đã rất đau lòng.

Tống Ý trấn an Tạ Tinh Thuỳ xong tự mình ra đó.

Bên kia Lý Ngải Thiền đang làm bộ bất đắc dĩ kể chị họ mình tùy hứng, không nói lý, không nghe khuyên răn, bên đây Tống Ý đã lập tức xuất hiện trước mặt cô ta.

Lý Ngải Thiền đột nhiên dừng lại, mặt đầy kinh ngạc.

Tống Ý nhìn bọn họ, mấy nữ sinh không ngờ đến, rối rít nhìn qua phía Lý Ngải Thiền.

Giờ thì lúng túng thật rồi, nói xấu bị người ta bắt tại trận, nghe nói tính tình Thiên Thần không tốt……

Tống Ý cười: “Tiểu Thiền, em có số điện thoại của chị à?”

Lý Ngải Thiền há hốc.

Tống Ý tiếp lời: “Ba năm trước, sau khi ba mẹ chị ly hôn, hai chúng ta chưa từng gặp lại phải không? Sau đó chị đã đổi số, không biết em gọi cho chị họ nào thế?”

Lời bịa chuyện vừa ra khỏi miệng đã bị phản bác, cái vả mặt này vừa nhanh, vừa trực diện …..

Chốc lát, mặt Lý Ngải Thiền đỏ bừng, cô ta lắp bắp, không nói được lời nào.

Tống Ý đính chính: “Còn nữa, tôi và Tô Quang chưa từng hẹn hò nên cũng không có chuyện chia tay, vì vậy xin đừng nói hươu nói vượn.” Cô nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.

Lý Ngải Thiền và đám bạn cùng phòng xấu hổ muốn chết.

Đã đến nước này, họ sao không biết rốt cuộc là chuyện thế nào, bọn họ nói lí nhí: “Thật xin lỗi, Thiên Thần, thật xin lỗi!” Nói xong liền bỏ của chạy lấy người.

Lý Ngải Thiền cũng không ở đó nổi nữa, cô ta đỏ mặt ra ngoài.

Nhưng chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc.

Bọn họ vừa ra khỏi cửa đã thấy Tạ Tinh Thuỳ.

Bỗng nhiên nhìn thấy thần tượng, mấy thiếu nữ nhỏ ngây người hết ra.

Tạ Tinh Thùy đi về hướng Lý Ngải Thiền, anh không vòng vo, chỉ nói một câu duy nhất: “Tôi không ghét Thiên Thần, ngược lại còn yêu thầm cô ấy hai năm.”

Gấp đôi bất ngờ, vả mặt chan chát, từ nay Lý Ngải Thiền đừng mong lấy cái danh “em họ Thiên Thần” đi dát vàng lên mặt nữa.

Lúc về phòng chờ, Tống Ý hơi xấu hổ nhìn Tạ Tinh Thùy: “Để anh chê cười rồi.”

Tạ Tinh Thùy mau chóng nắm lấy tay cô: “Đừng nói như vậy.”

Tống Ý ngập ngừng: “Ba mẹ em đã ly hôn từ lúc em học năm nhất đại học.”

Tạ Tinh Thùy nhìn cô, đôi mắt dịu dàng như nước mang theo tình yêu mãnh liệt chứ không phải ý thương hại.

Tống Ý chậm rãi thuật lại: “Bọn họ liên tục cãi nhau, cãi rất lâu, ly hôn xem như là giải thoát cho họ, em cũng không có gì để thấy buồn.”

Đúng là như vậy, từ khi hiểu chuyện, Tống Ý đã không biết tại sao ba mẹ mình phải kết hôn, cũng không hiểu vì sao họ phải ở bên nhau.

Không ngừng cãi vã, chiến tranh lạnh, cực kì chán ghét đối phương.

Đừng nói đến yêu, sợ là đến hảo cảm cũng không có.

Không biết vì sao lại tạo ra cuộc hôn nhân này, cũng không biết vì sao lại sinh ra cô.

Hai người nhìn đã chán ghét nhau không thể nào duy trì được gia đình này, bọn họ đều không yêu cô.

Dù cho cô cố gắng để lấy lòng họ, nhưng cuối cùng lại không được chút quan tâm nào.

Nếu có chỉ là giận chó đánh mèo.

Mẹ bực bội mắng cô: “Nếu không có cô, tôi đã sớm ly hôn với ông ta rồi!”

Ba bực bội mắng cô: “Nếu không phải mang thai cô, sao tôi lại phải kết hôn với bà ta!”

Cả hai đã từng nói với cô một câu: “Đều là bởi vì cô, huỷ hoại cả đời này của chúng tôi!”

Nghĩ đến những điều này, Tống Ý làm thế nào cũng không thể áp xuống những giọt nước mắt đang chực trào.

Cô không biết nên làm gì bây giờ.

Không có cô…… Nếu có thể, cô cũng không muốn hiện diện trên đời này.

Nhưng nếu cô đã hiện diện, vậy vì sao lại muốn xoá bỏ sự tồn tại của cô?

Không biết yêu là gì, không biết hôn nhân là gì, không biết một mái nhà là như thế nào.

Họ ly hôn, họ đã được giải thoát rồi, họ đã tìm được tổ ấm của mình rồi, nhưng cô thì sao?

Cô thi đậu trường đại học trong mơ của rất nhiều người, nhưng mỗi ngày trôi qua, cô phải lo tìm đâu ra học phí cũng như tiền tiêu.

Mẹ cô nói với cô: “Tôi không trả nổi, cô đừng học.”

Ba cô còn không buồn bắt máy.

Cô đi làm thêm, đi làm phục vụ, đi phát tờ rơi, mùa hè phơi nắng đến mức da nứt nẻ, nhưng cô nhắm mắt làm ngơ ……

Đúng lúc này Đào Đào nói cô có thể kiếm tiền thông qua trò chơi.

Thăng cấp…… giúp người khác lên hạng…… Cùng livestream với Đào Đào.

Cũng may Đào Đào đã sớm có gốc rễ, mà cô cũng rất vui vì đã làm quen được với người bạn Đào Đào này.

Cả hai cô cùng nhau nỗ lực, hai thiếu nữ chiến đấu hết mình, cuối cùng cũng ổn định được cuộc sống.

Ngay lúc này, thao tác xuất sắc và bộ não thấu hiểu trò chơi đã làm một huấn luyện viên của CST chú ý đến. Tháng sau đó, cô nhận được lời mời của họ.

Đối mặt với điều kiện CST đưa ra, lúc đó Tống Ý hoàn toàn không từ chối được.

Tạm nghỉ học, cô chuyển sang thi đấu chuyên nghiệp, lấy quán quân.

Cô đi từng bước đến, sống đúng với bản thân mình, những người thân lúc trước xem cô như giẻ rách lại đến tìm.

Cô chưa bao giờ kể những chuyện này với bất kì ai, vì cô cũng không muốn nhắc lại     

Nhưng khi thấy Tạ Tinh Thùy, cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh, cô không khống chế được mà nói hết ra.

Vốn tưởng rằng những chuyện đó đã sớm tiêu tan, nhưng thật ra không, nó được đặt trong chiếc rương, góc sâu nhất trong tim.

Bụi bặm phủ đầy, được khóa chặt lại, thỉnh thoảng có làn sương màu đen tràn ra ngoài, trói cô thật chặt trong giấc mơ đêm khuya.

Tạ Tinh Thùy đau lòng không chịu nổi, anh đưa một tay ra ôm lấy cô, hôn một cái thật nhẹ lên giữa trán cô, tiếng nói nhỏ xíu giống như sợ dọa cô: “Không sao hết, không sao hết, về sau có anh rồi. Tống Tống, về sau em có anh, anh yêu em, yêu em mãi mãi, yêu em đời đời kiếp kiếp.”

Lời âu yếm ấm áp như nước chảy vào tim, độ ấm vừa đủ, dễ chịu, chậm rãi tưới lên trái tim đã khô cằn.

Nơi đó có một hạt giống, chỉ là thiếu nước nên không thể nảy từ dưới mặt đất lên, mà bây giờ…… Dưới sự nỗ lực của Tạ Tinh Thuỳ, nó đã lấp ló, cái cây non nhỏ bé không ngừng trưởng thành, giây phút nó nở hoa, cũng là lúc tim của Tống Ý được soi sáng.

“Gặp được anh thật tốt.” Tống Ý nức nở.

Tạ Tinh Thùy tựa cằm vào tóc cô, dịu dàng dỗ: “Ngoan, đừng khóc nữa, sau này sẽ tốt thôi.”

Tống Ý không biết gì là yêu, anh dạy cô biết; Tống Ý không tin vào tình yêu, anh khiến cô tin; Tống Ý sợ hôn nhân, anh dùng cả đời cho cô như được ở trên thiên đường.

Cô cần một ngôi nhà, anh sẽ cho cô ngôi nhà đẹp nhất.

Quay trở về phòng chờ, mắt Tống Ý sưng đỏ hết lên.

Phì ca nhìn đội trưởng rồi lại nhìn Thiên Thần, anh ta đứng trước mặt Thiên Thần nhà mình: “Nếu lão đại khi dễ cô, tôi…… Tôi……” Anh ta nghẹn cả buổi mới thốt ra được: “Tôi đánh chết anh ấy!”

Tạ Tinh Thùy nghiêng đầu nhìn anh ta, Phì ca run một hồi.

Tống Ý bị anh ta chọc cười: “Anh đánh thắng được sao?”

Phì ca đáng thương: “Tôi đánh không lại.”

Tống Ý vui vẻ hơn: “Vậy mà anh còn đánh?”

Phì ca có lý không sợ: “Phải đánh chứ! Yêu thầm hai năm, khó lắm mới theo đuổi được nữ thần, vậy mà anh ấy còn khi dễ cô, Phì ca tôi làm chó cũng muốn cắn chết anh ấy!”

Tạ Tinh Thùy muốn đánh anh ta một cái: “Cút!”

Phì ca đùa nghịch: “Gâu!” Đừng nói chứ, biểu cảm này của anh ta rất hung hăng, giống như chó dữ chứ không phải mấy bé Phốc Sóc.

Tống Ý bị tên dở hơi này chọc cười không ngừng lại được: “Được rồi, đội trưởng không có khi dễ tôi……” Nói xong mặt cô đỏ lên, ngại ngùng nói ra: “Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, là người đối tốt với tôi nhất.”

Bất thình lình rải cẩu lương……

Phì ca bị nghẹn sắp chết.

Tạ Tinh Thùy hắng giọng: “Lát nữa phỏng vấn em đừng đi, bọn anh đi là được rồi.”

Vì khóc nên mắt cô sưng đỏ lên hết, thật sự không nên đi phỏng vấn.

Tống Ý trả lời: “Vâng.”

Tạ Tinh Thùy vỗ vai Phì ca: “Đi thôi!”

Phì ca mau chóng đi ra ngoài, Tạ Tinh Thuỳ cũng định đi nhưng Tống Ý bỗng gọi anh lại: “Đội trưởng.”

Tạ Tinh Thùy dừng bước: “Hửm?”

Mắt Tống Ý lấp lánh, gò má đỏ ửng, rõ ràng là đang cực kỳ xấu hổ, nhưng lại to gan ra tay làm chuyện động trời.

Cô đến gần Tạ Tinh Thuỳ, nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn.

Chỉ một cái rất nhẹ, rất nhẹ, giống như đám mây sà vào lồ ng ngực.

Tạ Tinh Thùy đơ người không biết gì nữa.

Phì ca há to miệng, hai tay đưa lên che mắt, ngoại trừ có một khe hở lớn giữa các ngón tay thì không còn gì bất thường…