Gần vào hè rồi nên thời tiết dạo này cực kỳ oi bức, không khí ngột ngạt khó chịu.
Gió mùa hè cực kì hực, gió càng thổi lại càng thêm nóng nực.
Dù có ngồi im thở thôi mồ hôi cũng ướt rịn cả người.
Dạo gần đây, Tịnh Kỳ thường xuyên ngủ trễ học bài dậy sớm mua đồ ăn sáng cho Lê Minh, nên khi vào tiết, mắt cô như dính vào nhau, không cách nào mở ra được.
Mỗi lần tới giờ giải lao, cô liền nằm gục trên bàn ngủ một giấc để tiết sau tỉnh táo hơn.
Nhưng khi thức dậy, cả người cô ướt đẫm mồ hôi, tóc mái dính bết cả vào trán, lưng áo cũng ướt một mảng.
Vì thế khi thức dậy, Tịnh Kỳ lại càng cảm thấy uể oải khó chịu trong người.
Hôm đó, cũng như mọi ngày, Tịnh Kỳ không thể nào chịu nổi cơn buồn ngủ đang ập tới, đành chấp nhận chịu nóng một chút để ngủ.
Nếu không tiết tiếp theo mắt cô sẽ dính chặt nào nhau như keo dính chó.
Đặc biệt tiết sau là môn Vật lý, nếu không tập trung thì xác định học kỳ này cô sẽ bị liệt môn mất.
Nhưng hôm nay có chút là lạ, hình như không nóng như mọi khi.
Thậm chí Tịnh Kỳ còn cảm thấy thời tiết hôm nay mát mẻ lạ thường.
Gió hiu hiu thổi từng đợt từng đợt càng khiến cô dễ đi vào giấc ngủ hơn.
Một giấc ngủ vô cùng dễ chịu thoải mái, không như mọi khi nóng nực đến trong mơ cũng bức rức theo.
Đến khi chuông vào lớp reo lên, Tịnh Kỳ mới từ từ mở mắt, nhưng từng cơn gió mát cứ thổi vào mặt làm Tịnh Kỳ lại muốn nhắm mắt ngủ tiếp.
Lúc này bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm thấp nhưng lại dịu dàng: “Cậu mau dậy đi, sắp vào tiết Vật lý rồi kìa.”
Cơn buồn ngủ của Tịnh Kỳ liền bị đánh bay đi mất, cô giật mình phát hiện đã đến giờ vào lớp rồi, thế là ngồi bật người dậy.
Vì hành động quá nhanh, khiến cô có chút choáng váng đầu óc.
Đến khi nhìn thấy trước mặt mình có một chiếc quạt mini cầm tay cô mới hiểu, thì ra gió mát nãy giờ đang thổi là từ chiếc quạt này.
Nhưng mà đây
đâu phải của cô.
Tịnh Kỳ quay qua hỏi Lê Minh: “Quạt này của ai thế, cậu có biết không?”
Lê Minh vừa làm bài tập vừa trả lời câu hỏi của Tịnh Kỳ: “Biết.
Quạt của tớ.”
Tịnh Kỳ ngạc nhiên “hả” một tiếng, nhưng sau đó cô cảm thấy thái độ này của mình không thích hợp lắm, ngại ngùng gãi đầu mím môi nhìn chằm chằm Lê Minh một lúc mới lên tiếng: “Thế….
Sao quạt cậu lại để ở đây vậy?”
Lê Minh ngừng bút, chống cằm nhìn lại Tịnh Kỳ, đoạn nhếch mép nói: “Vì mỗi lần cậu thức dậy người đều đầy mồ hôi, trông cực kỳ xấu.”
Tịnh Kỳ: ….
Xin lỗi, là cô đã tự mình đa tình rồi!
Sau khi ăn xong bữa trưa, Lê Minh và Trương Khánh Hòa liền ôm banh đi tới sân chơi bóng rổ.
Lê Minh vừa xuất hiện chưa đầy năm phút, cả khán đài đã chật kín người.
Sức hút của người đẹp trai là thế đấy, đi tới đâu cũng có người hâm mộ đi theo.
Chỉ một hành động vuốt tóc của cậu thôi, trên khán đài đã vỡ òa trong tiếng hét chói tai.
Tịnh Kỳ lôi kéo Vũ Gia đi xem bóng rổ với mình, trên đường còn tiện tay mua một chai nước và một chiếc khăn lạnh.
Khác với Tịnh Kỳ thích xem bóng rổ vì Lê Minh, thì Vũ Gia lại cực kỳ ghét bóng rổ, bởi vì lần kiểm tra môn Thể dục lần trước Vũ Gia đã phải kiểm tra lại ba lần vì điểm thể dục quá thấp nên bây giờ cô rất ám ảnh với bóng rổ.
Nhưng vì tình duyên của bạn thân mình, cô đành phải đi theo vậy.
Khi nghỉ giải lao giữa hiệp, Tịnh Kỳ ngồi chần chừ không biết có nên đem khăn và nước xuống cho Lê Minh không thì đã bị Vũ Gia bên cạnh kéo đi xuống sân.
Theo từng bước chân, tim Tinh Kỳ lại càng đập nhanh liên hồi.
Cô không biết khi mình đưa khăn và nước cho Lê Minh, thì nên nói gì.
Đến khi Tịnh Kỳ ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt như ngậm ý cười của Lê Minh.
Cậu chống hông, nhướng mày như đang hỏi “cậu đang làm gì ở đây?”
Mặt Tịnh Kỳ đỏ lên trong phút chốc, nhưng vẫn quyết tâm đi về phía Lê Minh.
Cô nắm chặt chai nước và khăn tay trong tay.
Khi chuẩn bị đưa khăn và nước cho Lê Minh, bỗng một cái bóng mảnh mai đứng chắn trước mặt cô, là Triệu Thư Di.
Triệu Thư Di cười tủm tỉm đi tới trước mặt Lê Minh, chủ động dùng khăn mát trong tay mình lau mồ hôi trên trán cậu.
Đến cả Lê Minh cũng bị hành động bất chợt của cô nàng làm ngơ ngác không kịp phản ứng.
Tịnh Kỳ cầm khăn và nước trên tay ngượng ngùng không biết phải làm sao, thế là đột nhiên quay sang đưa cho Trương Khánh Hòa đứng bên cạnh Lê Minh.
Trương Khánh Hòa: ???
Trương Khánh Hòa không hiểu đang xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nghi ngờ nhân sinh hết nhìn Tịnh Kỳ lại nhìn Lê Minh, không biết bản thân có nên nhận lấy “tấm lòng” này của Tịnh Kỳ không.
Thấy Trương Khánh Hòa cứ đứng như trời trồng, không nhận khăn và nước của Tịnh Kỳ, Vũ Gia liền bực bội đi tới trước mặt cho hắn một cước vào chân, lườm hắn nói: “Đưa cho mày thì mày nhận đi còn đứng đó làm gì?”.