Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em

Chương 3: 3: Đồ Ngốc1





Từ lúc bước chân ra khỏi nhà, Tịnh Kỳ đã cảm thấy hôm nay mình hơi xui xui rồi.

Đến lúc cầm bài kiểm tra trên tay, cô mới dám khẳng định: Quả đúng là như thế! Khi ở nhà thì bị em gái bơ, lên trường thì bị Triệu Thư Di nói xoáy đồ ăn mua ngoài đường không sạch sẽ, còn bây giờ thì….
Cô nhìn số điểm bài thi Vật lý trên tay, tâm trạng không khỏi buồn bã, nằm trườn ra trên bàn.

Điểm thi của cô chỉ trên điểm trung bình có một hai điểm mà thôi.

Điểm thấp thế này sao cô có thể thi vào ban tự nhiên vào năm sau được chứ!
Càng nhìn đề trong tay, Tịnh Kỳ lại càng buồn bực.

Rõ ràng đề cũng không phải khó lắm nhưng sao cô cứ sai mấy cái lặt vặt, bị đề bẫy đủ đường.

Càng xem cô càng bực bội bản thân không cẩn thận chút nào.

Điểm môn Vật lý chắc chắn sẽ kéo tổng điểm các môn của cô xuống ……..

khoảng cách giữa cô và Lê Minh chắc chắn sẽ lại thêm xa.
Tịnh Kỳ bực bội buồn phiền lấy hai tay vò đầu, không dám ngẩng dậy nhìn người ngồi bên cạnh.
Lê Minh nhìn Tịnh Kỳ cư xử lạ kỳ, đoán chắc điểm Vật lý của cô không mấy khả quang.

Cậu chống cằm nhìn cô, vừa định cầm lấy tờ đề của Tịnh Kỳ xem thử thì đã bị cô nhanh tay cất nó vào trong hộc bàn.

Tịnh Kỳ cẩn thận liếc mắt nhìn Lê Minh thì thấy cậu đang nheo mắt nhìn chằm chằm mình.

Cô hơi hoảng liền né tránh ánh nhìn của cậu.

Vờ như bình tĩnh lấy từ trong cặp ra một bình sữa đậu nành, đưa lên miệng uống.
Vũ Gia mặt buồn rười rượi quay xuống bàn Tịnh Kỳ, vừa nhìn là đã biết bài thi của cô nàng cũng không khả quan hơn Tịnh Kỳ là bao.

Thấy Tịnh Kỳ uống sữa, cô nàng liền hỏi: “Mày uống sữa gì thế?”
Nghe Vũ Gia nói chuyện, Trương Khánh Hòa cũng quay đầu lại hóng hớt.
Tịnh Kỳ vừa đậy nắp sữa vừa trả lời: “Sữa đậu nành.”
Vũ Gia nghe thế bất giác liếc nhìn vòng một phẳng lì của Tịnh Kỳ, buộc miệng nói: “Ồ, uống sữa đậu này cũng tốt.

Dạo này tao thấy nó cũng hơi nhú….”
Theo lời nói và ánh mắt của Vũ Gia, Lê Minh cũng nhìn tới ngực của Tịnh Kỳ.

Vừa nghe tới từ “nhú”, cậu đã đỏ tai, vội che miệng nhìn đi nơi khác.
Vũ Gia đang nói nửa chừng mới phát hiện ở đây còn có hai người con trai, cô nàng ngay lập tức ngậm chặt miệng lại, vừa cười vừa nhìn Tịnh Kỳ đang lườm muốn nát cái mặt của cô.
Tịnh Kỳ lén liếc nhìn ngực mình rồi lại liếc nhìn ngực Vũ Gia, cô mới thấy có bao nhiêu cách biệt.

Đều trong tuổi dậy thì, sao Vũ Gia “đầy đặn” còn cô thì lép xẹp thế này.

Thậm chí ngày nào cô cũng uống sữa đậu nành nhưng vẫn không khiến nó to hơn một chút nào.
Tịnh Kỳ không thể chịu nổi bầu không khí lúng túng này vội đứng dậy kéo Vũ Gia đi ra ngoài với mình.

Khi đi ngang qua bảng đen, cô dừng lại nhìn tờ giấy xếp hạng học lực trong lớp.

Không mất quá nhiều thời gian cô đã tìm thấy tên Lê Minh giữa vô vàng bốn mươi cái tên, bởi tên cậu nằm ở vị trí rất đặc biệt, nằm đầu danh sách.

Lần nào cũng vậy, Lê Minh luôn là người xếp thứ nhất trong lớp, luôn hiên ngang đứng ở đó, không ai có thể đá cậu khỏi vị trí đấy được.
Là một người vô cùng sáng chói khiến cô không cách nào chạm vào được.

Còn Tịnh Kỳ, phải tới gần nửa danh sách mới thấy tên.

Lần này cô xếp hạng 19, rớt hai hạng so với lần kiểm tra trước.
Khoảng cách giữa Tịnh Kỳ và Lê Minh ngày một càng xa.

Cô không biết bản thân nên làm gì mới có thể tới gần cậu, càng không biết nên vượt qua 18 người trước mặt này như thế nào.


Bởi vì cô thật sự đã rất cố gắng chăm chỉ học nhưng kết quả thì vẫn đứng im một chỗ thế này thật sự khiến cô có chút nản lòng.
“May mắn thật, tao vẫn là hạng 20 không bị tuột”
Vũ Gia vỗ ngực thở phào ra một hơi, khi nhìn lại cô nàng bỗng trợn tròn mắt lắc lắc Tịnh Kỳ đứng bên cạy.

Tịnh Kỳ bị lắc đến nổi bao nhiêu suy nghĩ cũng bay hết đi, đầu óc quay cuồng nhìn theo hướng chỉ của Vũ Gia.
“Đệt! Vãi thật, không ngờ một đứa cà lơ phất phơ như Trương Khánh Hòa lại xếp thứ 6 trong lớp! Thế mà lần nào phát bài kiểm tra nó cũng đều giấu đi, tao cứ tưởng là điểm nó thấp hơn tao nên giấu đi để khỏi bị tao chọc chứ.”
Tịnh Kỳ ngạc nhiên nhìn theo, nhưng sau đó cô lại cảm thấy đây là điều đương nhiên.

Người như Lê Minh thì phải chơi với người xuất sắc như cậu chứ.
Thì ra đây là thế giới của cậu ấy.
“Thư Di, cậu giỏi thật đây lần này xếp hạng 9 đó nha!”
Hà Mạn Nhu kéo Triệu Thư Di đi tới, đứng chắn trước mặt Tịnh Kỳ và Vũ Gia.

Hành động của cô ta quá nhanh làm Tịnh Kỳ và Vũ Gia không kịp phản ứng liền bị đẩy lùi về sau mấy bước.

Đoạn cô ta chỉ tay lên nói: “Người ta thường nói gió tầng nào gặp mây tầng đó quả là không sai.

Chỉ có cậu mới xứng với Lê Minh thôi.

Đâu như ai kia, cách dài cả cây số.”
Triệu Thư Di ngượng ngùng cười, không phản bác.

Cô có khuôn mặt đẹp kiều diễm, khi cười đôi mắt cong lại thành hình nửa vòng trăng, trông long lanh tuyệt đẹp.

Đến con gái như Tịnh Kỳ nhìn còn mê thì huống hồ gì con trai.

Vũ Gia trừng mắt tức giận, định lên tiếng chửi Hà Mạn Nhu thì đã bị Tịnh kỳ kéo đi ra khỏi lớp.

Cô nàng buồn bực dằn khỏi tay Tịnh Kỳ.
“Mày kéo tao làm gì để tao vào đó chửi cho nó chừa.”
Tịnh Kỳ vừa lôi vừa kéo Vũ Gia đi: “Thôi cãi nhau với nó làm gì.

Với lại đứng trước lớp cãi nhau với nó mọi người lại nghĩ tao với mày cũng trẻ trâu như nó thì sao.
Vũ Gia nghe thế cũng ngui ngoai, hừ một cái rồi mặt kệ Tịnh Kỳ muốn kéo mình đi đâu thì đi.
Tuy ngoài mặt Tịnh Kỳ nói không sao, nhưng trong lòng lại rất để tâm những lời hồi nãy Hà Mạn Nhu nói.

Tuy không nói đích danh, nhưng cô thừa biết Hà Mạn Nhu đang nói mình, trong lòng càng lo sợ bất an không chịu được.

Cô là người vừa nhát gan lại vừa tự ti nên chỉ cần một lời nói phủ định hay chê bai của người khác thôi cô đã tự hoài nghi bản thân mình rồi.

Tuy rất nhiều lần tự an ủi bản thân nhưng không có lúc nào là khả thi cả.
“Mày đừng có quan tâm những gì Hà Mạn Nhu nói nữa.

Không lẽ bản thân mày còn không rõ Lê Minh cũng có ý với mày hay sao.

Nếu không sao hết lần này tới lần khác cậu ta luôn đứng về phía mày được.”.