Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em

Chương 11: 11: Cảm Ơn…về Mọi Chuyện





Lúc tới văn phòng, Lê Minh để cho Tịnh Kỳ, Lạc Vân và Trần Dao đi vào trước, còn bản thân thì đứng chặn trước cửa lạnh lùng nói: “Còn lại ở ngoài đây đợi.”
Triệu Thư Di định đi vào theo, đột nhiên bị Lê Minh chặn lại, nghe cậu nói thế cô nàng bất mãn định nói gì đó nhưng Lê Minh đã đóng sập cửa lại khi cô nàng lên tiếng.

Triệu Thư Di bực bội giậm mạnh chân xuống đất.
Lê Minh gọn gàng kể cho Văn Uyển Đình nghe mọi chuyện, hi vọng cô cho bọn họ check camera.

Văn Uyển Đình đồng ý.
Camera quay được cảnh Tịnh Kỳ lúc trong giờ thể dục lại chạy lên lớp nhưng chưa được vài phút cô lại chạy ra ngoài.

Ngay lập tức Văn Uyển Đình bấm dừng lại.
Trân Dao vội chỉ vào thân ảnh của Tịnh Kỳ trong màn hình, vội vàng nói: “Chứng cứ rõ rành rành thế này mà cậu còn định chối à.”
Tịnh Kỳ phẫn nộ định lên tiếng phản bác, thì Lạc Vân đã lên tiếng trước.

Cô nàng chỉ vào dãy số hiển thị thời gian trên màn hình, nói: “Tịnh Kỳ vào trong lớp chưa đầy hai phút, không thể nào kịp lấy tiền quỹ trong cặp tớ rồi bỏ vào trong cặp mình được.”
Trần Dao trợn mắt tức giận, mất khống chế nói: “Sao cậu có thể đi bênh vực cho kẻ đã ăn cắp tiền quỹ lớp được chứ.”
Tịnh Kỳ liếc nhìn Trần Dao với ánh mắt căm phẫn.

Cô không ngờ Trần Dao lại có thể tàn nhẫn như vậy.


Tuy cả hai không mấy thân thiết nhưng khi biết Trần Dao phản bội mình như thế, tim của cô bất giác nhói lên như bị ai đó đâm vào tim.

Vừa thất vọng lại vừa đau đớn.
Lê Minh đứng quan sát tình hình lúc lâu rồi lên tiếng nói: “Chuyện này chúng ta có thể nhờ cảnh sát tới điều tra.

Nhờ họ phân tích dấu vân tay trên túi nhựa” Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Xem thử ngoại trừ dấu vân tay của Lạc Vân.

Còn dấu tay của ai nữa thì người đó sẽ là kể trộm.”
Trần Dao tái mét mặt mày vội phản bác ý kiến của Lê Minh: “Không được!”
Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, cô vội ấp úng giải thích: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, sao chúng ta lại đi làm phiền cảnh sát được.

Lỡ như chuyện này lộ ra thì danh tiếng của trường sẽ bị ảnh hưởng.”
Văn Uyển Đình biết Lê Minh đưa ra chủ kiến này chỉ để hù dọa, nhưng cô vẫn hưởng ứng theo: “Chuyện này liên quan đến danh dự của em Tịnh Kỳ, nên cô sẽ nói chuyện này với nhà trường, yêu cầu nhà trường mời cảnh sát, và cô sẽ nhờ cảnh sát làm trong âm thầm nên sẽ không sao đâu.”
Trần Dao hoảng loạn hét lớn: “Không được mời cảnh sát!”
Nhìn phản ứng bất thường của Trần Dao, mọi người đã hiểu rõ mọi chuyện.

Lạc Vân tức giận quay phất người lại, đập mạnh túi nhựa đựng tiền quỹ lớp vào vai Trần Dao: “Cậu là người lấy tiền quỹ lớp trong cặp tớ để đổ oan cho Tịnh Kỳ đúng không?”.
Trần Dao mặt cắt không còn giọt máu, người run rẫy, lắc đầu lia lịa, vội chối bỏ: “Không ….

Không, tớ không có"
“Chuyện hôm nay tớ có đem theo tiền quỹ lớp chỉ nói cho mình cậu biết thôi.”
Ý trên mặt chữ, ngoại trừ Trần Dao ra không ai biết chuyện Lạc Vân có đem theo tiền quỹ lớp, thì sao Tịnh Kỳ có thể ăn cắp được.

Ngoại trừ Trần Dao ra còn ai có thể lấy?
Trần Dao không chối cãi được, cô cúi đầu khóc thút thít, nghẹn ngào giải thích: “Tớ….

chỉ muốn giấu tiền quỹ đi…… để trêu cậu xí thôi…..không ngờ chuyện lại lớn thế này….lúc ở trên lớp tớ thấy mọi người phản ứng gay gắt quá….tớ không dám nhận…..”
Trần Dao cầm lấy tay Lạc Vân cầu xin: “Cậu đừng nói chuyện này cho lớp biết nhé…..nếu không tớ sẽ bị mọi người tẩy chay….”
Tịnh Kỳ bị lời nói của Trần Dao làm cho tức giận đến bật cười, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, nước mắt rơi lúc nào không hay: “Vậy còn tớ thì sao? Tớ không sợ chắc? Sao cậu có thể….có thể khốn nạn như thế?”
Đoạn Tịnh Kỳ lau nước mắt đang chảy trên mặt, cô hít vào một hơi lấy hết dũng khí nói: “Tớ sẽ không để qua chuyện này đâu.


Mọi người cần phải biết sự thật và cậu phải chịu trách nhiệm với việc mình làm.”
Lê Minh đứng bên cạnh không nói gì, hài lòng với biểu hiện của Tịnh Kỳ, cậu gật đầu cười mỉm.
Suy nghĩ tới danh dự của Tịnh Kỳ sẽ bị ảnh hưởng, Văn Uyển Đình quyết định sẽ tự mình giải thích rõ mọi chuyện với mọi người.

Cô nghiêm khắc nói Trần Dao trước cả lớp: “Cô đặc biệt phê bình bạn học Trần Dao.

Em thật sự làm cô rất thất vọng về những việc em làm.

Em hãy về viết một bản kiểm điểm và ngày mai nộp lại cho cô.

Hãy nhớ tự kiểm điểm hành vi của mình.”
Nói rồi cô lại quay sang cả lớp dặn dò: “Và cô hi vọng cả lớp có thể rộng lượng bỏ qua cho bạn Trần Dao lần này, đừng quá khắc khe với bạn.

Dù sao các em cũng là bạn học cùng lớp với nhau, còn đi cùng nhau một quãng đường rất dài.”
Sau đó Văn Uyển Đình cân nhắc việc Trần Dao đã làm, quyết định cắt chức lớp phó học tập của cô nàng.

Đề cử Tống Uyển Ngưng, người có học lực xếp thứ hai trong lớp, làm lớp phó học tập tạm thời.
Mọi người không có ý kiến gì với quyết định của Văn Uyển Đình.
Sau buổi hôm đó, Trần Dao nộp đơn xin nghỉ bệnh một tuần liền.

Tuy lí do xin nghỉ là bị bệnh nhưng cả lớp đều ngầm hiểu vì cô nàng quá xấu hổ nên mới xin nghỉ.
Hôm đấy, khi Tịnh Kỳ đang đi lấy xe đạp thì Lê Minh từ đằng sau đi nhanh lên trước, ngang hàng với cô.

Tịnh Kỳ cảm nhận được tim mình đang đập nhanh dần, tuy hồi hộp nhưng cô vẫn vui mừng hạnh phúc, nhoẻn miệng cười.
Lê Minh lên tiếng trước: “Tớ tưởng lúc đó cậu sẽ nói không sao đâu, không có chuyện gì đâu rồi bỏ qua cho Trần Dao đấy.”
Vì trong thâm tâm Lê Minh vẫn luôn nghĩ Tịnh Kỳ là người nhát gan chỉ toàn chịu đựng mọi chuyện mà không phản kháng, mặc kệ người khác ức hiếp.

Lúc đó cậu còn định đứng lên bao vệ Tịnh Kỳ mọi lúc mọi nơi.
Tịnh Kỳ tò mò hỏi: “Nếu lúc đó tớ làm theo những gì cậu vừa nói thì sao?”
Lê Minh quay qua nhìn Tịnh Kỳ, cậu nở một nụ cười thật tươi nhưng trong mắt không hề có một chút ý cười nào, trông cậu vô cùng khủ.ng bố, nói: “Tớ sẽ lấy chồng vở trên bàn cô Văn đập lên đầu cậu, để cậu tỉnh táo.”
Tịnh Kỳ không rét mà run, cảm thấy bản thân vô cùng may mắn vì đã không làm thế.
Khi Lê Minh định lấy xe đạp, Tịnh Kỳ bỗng gọi cậu lại: “Lê Minh.”
Lê Minh quay đầu, hất cằm về phía Tịnh Kỳ như hỏi cô có chuyện gì không.

Tịnh Kỳ hít vào một hơn, nói rõ: “Cảm ơn….về mọi chuyện.”
Lê Minh để xe về chỗ cũ, đi tới gần Tịnh Kỳ, ý tứ sâu xa hỏi cô: “Cậu còn muốn nói gì nữa không?”
Tịnh Kỳ lệch sóng với Lê Minh, không biết cậu muốn cô nói gì, cô hoang mang trả lời: “Tớ không có.”
Nghe được đáp án, mặt Lê Minh chùng xuống, hậm hực bỏ đi.

Để lại Tình Kỳ ngơ ngác đứng nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.