Hôm sau... hôm sau nữa... và nhiều hôm sau nữa cô điều không thấy Trần Duy đi học, gọi điện thì toàn thuê bao. Cô gọi nhiều đến mức bực bội mà không thèm gọi nữa. Mà cũng có sự trùng hợp đến kì lạ là cái tên đáng ghét kia cũng không đi học...
"Hân Hân! Có cái này cho cậu nè." Hương Khê từ hành lang khối 11 chạy đến chỗ Hân Y đang đứng.
Cô quay lại, đập vào mắt cô lại là một bó hồng. Hình như bó này nữa là đủ bảy bó rồi, cô đem về toàn vứt sọt rác chứ có làm được gì. Cả cô và mẹ Trác Vân điều không thích hoa hồng, Trần Duy biết điều đó nên không khi nào tặng cô hoa hồng, nay lại đúng bảy bó ở nhà, thật là rắc rối.
"Vứt giúp mình!" Hân Y quay mặt định bỏ đi thì đột nhiên bị Khê giữ lại
"Khoan đi đã, trong đây còn một tấm thiệp nữa." Hương Khê huơ huơ tấm thiệp màu xanh trước mặt Hân Y
"Thiệp gì vậy?" Hân Y quay mặt nhìn vào tấm thiệp
"Thiệp mời sinh nhật của Đức Vĩnh - lớp trưởng 12a6, và cũng là người suốt thời gian qua gửi tặng hoa cho cậu đấy!" Hương Khê cầm bó hoa vui vẻ nói
"Vứt!" Bỏ lại một từ Hân Y lạnh lùng bước đi.
Hương Khê chỉ còn biết thở dài nhìn theo từng bước chân của Hân Y, mấy hôm nay không có Trần Duy tâm trạng của cô nàng ngày càng tệ thì phải.
Vườn trường...
"Cậu bỏ cuộc đi!" Hương Khê mệt mỏi đặt bó hoa xuống ghế đá
"Nguyễn Đức Vĩnh này sẽ không bỏ cuộc." Đức Vĩnh tức giận bỏ đi
"Không bỏ cuộc cũng không được." Trần Duy mặc đồng phục trường, từ trên cây xoài già nhảy xuống
Hương Khê mở to mắt nhìn Trần Duy, còn Vĩnh quay lại miệng nở nụ cười đểu...
"Không được chỗ nào vậy Trần thiếu gia?" Đức Vĩnh quắc mắt nhìn Duy
"Tôi là bạn trai cô ấy, tất nhiên là không được. Cậu đừng hòng cướp cô ấy từ... TÔI." Duy giận dữ quát
"Haha... Từ từ rồi sẽ biết cô ấy là của ai!" Đức Vĩnh nhún vai quay đi.
Hỗn chiến kết thúc, người nhận bom là người ở lại. Hương Khê đứng bất động ở đó cho tới khi Trần Duy quay lại lườm cho cô bé một cái mới chịu hoàn hồn.