Lạc Thập Giai xoay người rời đi.
Vầng trăng sáng bị mây đêm che khuất, chỉ còn những ánh sao nhấp nháy. Ngoại trừ những tia sáng yếu ớt từ ánh đèn đường thì tất cả đều toát ra vẻ cô tịch, u uất.
Cô vừa bước đi được vài bước, Trầm Tuần đã đuổi tới nơi.
Anh là người có bản lĩnh cướp đoạt trời sanh, không hiểu thế nào là lùi bước cũng không biết ôn nhu. Tất cả chờ đợi đều bị ý nghĩ ham muốn đẩy lùi mất, cho nên một khi muốn cái gì sẽ lập tức đi đoạt lấy, đây cũng là cách sinh tồn của anh.
Anh ôm chầm lấy Lạc Thập Giai từ phía sau, cái ôm rất chặt, chặt đến mức khiến Lạc Thập Giai muốn nghẹt thở.
“Nếu như em thực lòng muốn anh chăm sóc cho cô ấy, thì em không nên nói những lời này.” Trầm Tuần cúi đầu chôn vùi mặt mình ở hõm vai của Lạc Thập Giai. Mặc cho bản thân sa vào trong mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt của cô.
“Em biết rõ, em nói những lời này chỉ làm anh thêm hứng thú với em hơn mà thôi.” Trầm Tuần xoay người Lạc Thập Giai lại, để cô nhìn thẳng vào anh, không cho cô có cơ hội trốn tránh, “Lạc Thập Giai, cớ gì em lại cương quyết như vậy, em sợ cái gì? Trốn cái gì?”
Lạc Thập Giai không trốn được ánh mắt của anh, hai bàn tay nắm chặt lại, cố gắng dùng giọng nói bình thản, đáp: “Trầm Tuần, anh là bạn trai của Chu Minh Nguyệt, anh đối với em như vậy, phải chăng không thích hợp?”
“Chỉ vì cái thân phận bạn trai này sao?” Trầm Tuần xì một tiếng chẳng đáng, “Chỉ vì cái này?”
“Anh buông tay.” Lạc Thập Giai cố sức vung tay ra, thế nhưng vẫn không thoát ra được, Trầm Tuần vốn cao lớn, sức cũng lớn, Lạc Thập Giai nào phải là đối thủ của anh, Lạc Thập Giai cũng tỏ ra tức giận.
“Cho anh ba ngày, anh sẽ giải quyết xong chuyện này.”
Nghe được câu này, Lạc Thập Giai trợn trừng mắt, “Trầm Tuần! Anh dám.”
…
Nhiều năm trôi qua, anh đã thay đổi rồi. Anh đã từng theo đuổi cô như vậy, không để ý đến cảm nhận của người khác, trên thế giới này nào có chuyện gì làm cho Trầm Tuần lo sợ? Anh trắng trợn trêu chọc gây phiền hà cho cô, nhưng cô chưa từng thực sự trách anh.
Cuộc đời này gặp được anh, chính là trả nợ cho kiếp trước chăng?
Năm đó, khi anh và Chu Minh Nguyệt chia tay, cô từng cảm thấy may mắn, cứ tưởng rằng hai người họ có thể tiến tới với nhau. Dù sao Trầm Tuần là một kẻ thay bồ như thay áo, anh đổi quá nhiều bạn gái rồi, chờ tất cả mọi người quên đi, có lẽ… có lẽ…
Cảm giác mệt mỏi kéo tới, Lạc Thập Giai nhắm mắt.
“Đi thôi.”
Lạc Thập Giai quay đầu kêu Trầm Tuần. Trầm Tuần đang cầm mấy cây phi tiêu trên tay.
“Là ông chủ nhét vào tay anh.” Vẻ mặt anh đầy vô tội.
Lạc Thập Giai không ý kiến gì, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh chờ, “Vậy anh nhanh một chút.”
Cô gái ngồi trên cái vali kia vẫn còn tiếp tục quơ tay múa chân. Cô ta ném kém cỏi, hầu như chẳng được mấy cái trúng đích, cô gái bĩu môi, vẫn không chịu chấp nhận sự thật.
Chắc là do quá chăm chú vào chuyện ném phi tiêu và bia ngắm, Lạc Thập Giai phát hiện, lại có tên trộm thừa dịp loạn đưa tay về phía túi của cô ta.
Cái túi đeo treo ngược ra phía sau lưng cô, mỗi khi cô ta khẽ động thì chiếc túi cũng lắc lư theo, tên trộm kia thử vài lần vẫn không được.
Lạc Thập Giai nhíu mày, tiến về phía trước một bước, vốn định tách tên trộm kia ra, nhưng không ngờ lại bị người khác đưa tay ra cản lại.
“Làm gì vậy?” Trầm Tuần vẫn còn đang ngắm nghía phi tiêu, cũng không liếc nhìn cô lấy một cái.
“Anh thấy rồi mà, còn hỏi?”
Trầm Tuần đưa tay chống môi khẽ cười châm biếm, cúi đầu ghé vào bên tai Lạc Thập Giai, làn hơi ấm áp làm cho toàn thân Lạc Thập Giai mềm nhũn, “Em không sợ người ta thẹn quá hóa thành giận, chĩa dao về phía người nhiều chuyện?”
Lạc Thập Giai không nhịn được liếc mắt trừng anh, anh cũng mặc kệ chẳng để ý đến, chỉ nhếch môi cười khẽ. Sau đó, mém một cái phi tiêu chuẩn xác tàn nhẫn về ghim lên trên túi cô gái kia, tốc độ nhanh như vậy, thiếu chút nữa ghim lên tay trên trộm tàn ác.
Tên trộm cảnh giác liếc mắt nhìn Trầm Tuần, biết được âm mưu của mình đã bị bại lộ, vội xoay người hòa vào dòng người đông đúc, trốn mất.
Lại nói đến cô gái bị tên trộm dòm ngó kia, cô ta hoảng sợ khi nhìn thấy phi tiêu Trầm Tuần ghim trên túi của mình, lúc vừa quay đầu lại, đúng dịp thấy tên trộm đang rút tay từ trên túi của mình xuống, đôi mắt sợ hãi trợn trừng, sắc mặt trắng bệch, há miệng ra một hồi lâu vẫn không thốt thành lời. Đến khi tên trộm kia trốn mất mới hồi phục tinh thần lại, quay sang nhìn Trầm Tuần, vẻ mặt đầy cảm kích.
“Xin lỗi, tôi lỡ tay, không có cố ý.” Trầm Tuần tỏ vẻ như không có việc gì nhặt phi tiêu kia về, cũng không nói gì với cô gái kia nữa.
Cuối cùng cũng có một chỗ trống, Trầm Tuần tiến lên, bắt đầu thờ ơ ngắm nghía cái bia ngắm phi tiêu.
Lạc Thập Giai đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng chất vấn, “Anh cũng không sợ người khác thẹn quá thành giận, chĩa dao về phía người nhiều chuyện?”
Trên mặt Trầm Tuần chẳng tỏ vẻ gì, thờ ơ hắng giọng một cái, giơ tay lên, phi tiêu bay vút đi ghim giữa hồng tâm.
“Bất kể là gặp phải ăn trộm, cướp hay bất cứ kẻ xấu xa nào ngoài xã hội, thì em cũng đừng lại gần, những người này, một khi bị chọc tức sẽ thí cái mạng đến cùng.” Trầm Tuần cười cười, nhìn sang Lạc Thập Giai: “Cố mà giữ cái mạng nhỏ của em đi, tưởng sống dễ dàng lắm sao?”
Lạc Thập Giai cau mày: “Vậy sao anh còn ló đầu ra?”
“Vì anh khác em.” Trầm Tuần xem thường liếc nhìn cô một cái, lại ngắm hồng tâm, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt: “Ngay từ khi sinh ra đàn ông đã cao to hơn, thân thể cường tráng hơn so với phụ nữ, cho nên đàn ông cần phải bảo vệ phụ nữ.”
Giọng nói của Trầm Tuần chẳng trong trẻo, tựa hồ cũng lắng đọng thuận theo thời gian, có vẻ hơi thuần phát, anh dùng khẩu khí tầm thường nói: “Không phải muốn làm anh hùng, đây chẳng qua là sứ mệnh ông trời đã ban cho khi người tạo ra đàn ông và đàn bà.”
“Suy nghĩ cực đoan.” Nghe xong câu nói của Trầm Tuần, Lạc Thập Giai lạnh lùng đánh giá.
Trầm Tuần nhếch mày, từ chối cho ý kiến.
Không cần phần thưởng của ông chủ, họ rời khỏi khu chợ đêm, hai người đang chuẩn bị chia nhau ra đi lấy xe, thì nhìn thấy cô gái lúc nãy được Trầm Tuần phi tiêu thoát khỏi tên trộm kia đang kéo vali hành lý cồng kềnh bước về phía bọn họ.
“Chờ một chút.” Cô gái đẹp kia cất tiếng gọi yếu ớt và nũng nịu, cô đi tới trước mặt Trầm Tuần hỏi, “Trông… trông dáng vẻ của hai người, cũng là du khách phải không?” Cô gái đưa tay phải với những ngón tay được sơn phết kỹ lưỡng ra, “Xin chào, tôi lên Lục Giai Nghi, hai người có thể gọi tôi là Giai Giai.”
Trầm Tuần nghe thấy hai chữ “Giai Giai”, liếc mắt nhìn Lạc Thập Giai theo bản năng, sau đó lễ phép cười, bắt tay chào hỏi cùng cô ta. Cũng không đáp lời, càng không nói tên của mình.
“Không biết hai người có thể cho tôi quá giang một đoạn không? Tôi cũng đến đây du lịch.”
Cái cô tên Giai Giai tuy gọi cả hai người, nhưng ánh mắt rõ ràng chỉ nhìn chằm chằm vào Trầm Tuần. Lạc Thập Giai bĩu môi, không muốn nhìn cô ta.
Thấy hai người đều không có phản ứng, Lục Giai Nghi vội nói, “Tôi vẫn chưa tìm được khách sạn tá túc đêm nay, hai người cho tôi quá giang tìm một khách sạn cũng được.”
Lạc Thập Giai liếc mắt quan sát cô ta một lượt, lạnh lùng cười khẽ, “Cô muốn tìm khách sạn thế nào?”
“Được ở cùng hai người là ok.”
“…”
Lạc Thập Giai cau mày, nháy mắt với Trầm Tuần, ý bảo hắn cự tuyệt. Ai biết hắn trầm mặc một hồi vậy mà đồng ý: “Cho cô quá giang một đoạn vậy.”
Trầm Tuần nhận lấy hành lý của Lục Giai Nghi, khỏi giải thích gì cứ thế đi thẳng về phía Lạc Thập Giai, “Cô ngồi xe của tôi, hành lý thì để xe cô ấy, bên trong xe tôi có dầu, e rằng sẽ làm dơ vali của cô.”
Vẻ mặt Lục Giai Nghi vui mừng, mặt mày hớn hở đứng sau lưng Trầm Tuần, nhìn Trầm Tuần lại nhìn Lạc Thập Giai, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên đuôi xe Lạc Thập Giai, cô ngạc nhiên hét lên, “Thanh chắn bảo hiểm xe cô bị sao vậy? Bị tông à?”
Trầm Tuần bỏ vào hành lý, Lạc Thập Giai bất mãn đóng mạnh nắp cốp sau, “Bị người ta tông đít.”
“Sao chưa sửa?”
Lạc Thập Giai tức giận nhìn cô ta, phun ra hai chữ: “Không có tiền.”
“Hai người đang định đi đâu thế?”
“Tây An.” Trầm Tuần hồi đáp.
Lạc Thập Giai nhịn không được, lại trợn trắng liếc mắt nhìn anh một cái.
Nam nhân toàn những kẻ không đáng tin cậy, vừa nhìn thấy gái đẹp lập tức như thay đổi thành một người khác, Lạc Thập Giai đột nhiên hiểu tại sao Trầm Tuần lại vừa ý Chu Tư Viện. Nam nhân mà, luôn coi trọng hạnh phúc của nửa người dưới nhiều hơn là so với hạnh phúc của nửa đời sau.
“Tôi cũng đang định đi Tây An đấy.” Lục Giai Nghi mắt chớp chớp, lại nhìn Trầm Tuần, sau đó cẩn thận dè dặt nói, “Nếu không hay là thế này, hai người cho tôi đi ké đến Tây An, tôi sẽ trả tiền cho hai người, năm nghìn có được không?” Cô ta liếc nhìn Lạc Thập Giai, tựa hồ đang hỏi ý kiến của cô, “Như vậy cô cũng có tiền sửa xe, cô thấy thế nào?”
Trầm Tuần cười với cô, “Rất tốt.”
Lạc Thập Giai liếc mắt trợn mắt với liếc mắt, lạnh lùng cười, nói với Lục Giai Nghi: “Vậy cô nên thêm một chút nữa.” Cô chậc chậc một tiếng rồi chỉ Trầm Tuần: “Là anh ta đâm đít xe tôi, đầu xe anh ta chắc cũng phải sửa lại.”
…
Suốt đoạn đường này, Lạc Thập Giai luôn cảm thấy ngột ngạt. Cô vẫn bám theo xe của Trầm Tuần, trong xe Trầm Tuần hiện giờ không chỉ có mình anh mà còn có thêm Lục Giai Nghi. Trên kính chiếu hậu luôn hiện lên hai cái đầu, thấy thế nào cũng khó chịu cực kỳ, cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ thấy Lục Giai Nghi liên tục liếc nhìn anh say đắm, tựa hồ rất là vui vẻ.
Xì, chưa từng thấy nữ nhân sao? Lạc Thập Giai khinh bỉ đạp chân ga.
Trầm Tuần tùy tiện tìm một nhà nghỉ, anh bước lên quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng. Lục Giai Nghi bước nhanh lại đưa tiền cho anh.
Lục Giai Nghi lặng lẽ đi vòng qua bên cạnh Lạc Thập Giai, khuôn mặt hơi ửng hồng, nhỏ giọng nói, “Ghệ của chị đẹp trai ghê.”
“Không phải ghệ của tôi.”
Câu trả lời của Lạc Thập Giai làm cho ánh mắt Lục Giai Nghi sáng ngời: “Vậy anh ta có bạn gái chưa?”
“Không có.” Chỉ có vợ trước và con gái.
“Em cưa anh ấy được không?”
Lạc Thập Giai duỗi tay ra làm tư thế mời, “Cứ tự nhiên.”
Trầm Tuần đăng ký nhận phòng xong, trước tiên đưa thẻ phòng của Lục Giai Nghi cho cô, còn giúp cô xách vali lên phòng rồi mới đi đến trước mặt Lạc Thập Giai, đưa thẻ phòng cho cô. Trầm Tuần dặn, “Sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai phải đi sớm.”
Lạc Thập Giai thích thú nhìn anh, vừa liếc nhìn phương hướng Lục Giai Nghi vừa rời khỏi, “Lời này anh nên để dành nói với chính mình đi.”
Trầm Tuần khinh miệt nhìn cô, “Cô bé kia có tiền, em không thấy sao?”
“Cho nên?” Tôi không chỉ nhìn cô ta có tiền, còn nhìn thấy cô ta mê anh cơ đấy.
“Dắt theo cô ta cũng tốt chứ sao, tiết kiệm được một khoản, không tốt sao?”
“Anh đang nghĩ gì trong đầu thì chỉ mình anh biết thôi.”
Lục Giai Nghi này quả nhiên chẳng phải cô gái như vậy, vì theo đuổi Trầm Tuần mà chịu đến ở nhà nghỉ kiểu này, cuối cùng nghỉ không quen, đêm hôm khuya khoắc chạy đến phòng Lạc Thập Giai đòi ngủ chung. Đầu tiên là đòi mua cái máy sấy công suất lớn, bảo là máy sấy tầm trung không tạo được kiểu dáng đẹp. Một lát sau lại nói đồ trong nhà nghỉ không vệ sinh, bắt Lạc Thập Giai đến giúp đỡ, thay đổi tất cả vật dụng trên giường cô ta.
Cô gái này đúng là biết cách hành hạ người khác. Cuối cùng, Lạc Thập Giai suýt chút nữa tìm cách chạy trốn.
Có lẽ do quá mệt mỏi, đêm hôm đó Lạc Thập Giai ngủ say như chết, vừa thức dậy, phản ứng đầu tiên của cô là đi tìm Trầm Tuần.
Mới vừa ra khỏi cửa phòng, đã nhìn thấy khá nhiều cảnh sát đứng dưới tầng trệt. Vẻ mặt Lục Giai Nghi trắng bệch đang khai báo với cảnh sát.
“Làm sao vậy?” Lạc Thập Giai đi tới.
“Tôi bị trộm.” Vẻ mặt Lục Giai Nghi uể oải: “Toàn bộ vali của tôi bị mất sạch rồi.”
“Cái vali kia cũng là hàng hiệu, bán qua tay cũng có thể thu được hơn một vạn tệ, haizzz, tên trộm này cũng là kẻ biết coi hàng.”
Đúng lúc này, Trầm Tuần cũng xuống lầu tìm Lạc Thập Giai. Mới qua có một đêm, vậy mà vẻ mặt lúc này của anh nhìn Lục Giai Nghi hoàn toàn bất đồng với ngày hôm qua, trở lên vô cùng lạnh lùng, thậm chí cũng không liếc nhìn cô một cái.
“Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi.” Trầm Tuần nói xong cũng vội quay về phòng.
Lạc Thập Giai đi theo anh, bởi vì bị trộm cuỗm sạch sẽ, biết rõ không thể giúp đỡ Lục Giai Nghi được, Lạc Thập Giai nói, “Lục Giai nghi bị trộm, hiện tại cũng không thể đi tiếp được, đợi cô ta đi, đưa cô ta đến Tây An cùng.”
“Không dư hơi.” Trầm Tuần lạnh lùng cự tuyệt.
Lạc Thập Giai cau mày, thái độ Trầm Tuần thay đổi quá nhanh làm cho cô không theo kịp, “Ngày hôm qua em không muốn thì anh lại đòi, còn nói là vì cô ta có tiền? Ngày hôm nay cô ấy bị trộm, không có tiền lại trở thành gánh nặng, cho nên anh không dẫn theo?” Lạc Thập Giai càng nghĩ càng cảm thấy chính là lí do này, lại nhìn sang Trầm Tuần, không nhịn được nảy sinh ý chán ghét, “Trầm Tuần, anh đúng là kẻ biết lợi dụng đấy.”
Trầm Tuần vẫn một mạch cắm đầu đi, nghe cô nói như vậy, đột nhiên xoay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt tái xanh, một lát sau anh mới lạnh lùng nói, “Đúng, không đủ tiền thì không nên mang theo em, em mới là kẻ rắc rối.”