Cuối Con Đường Tình

Chương 56




Càng tới gần tết, nhân thân những người gặp tai nạn trong hầm mỏ càng la lối nhiều hơn, việc bàn luận giá bồi thường tai nạn cũng trở nên khó khăn hơn. Tuy có khó khăn nhưng Trầm Tuần vẫn tận lực giảng giải khuyên nhủ. Lễ tết là dịp mọi người trong gia đình quay quần lại với nhau, thế nhưng năm nay lại xảy ra chuyện người còn kẻ mất, có thể hiểu được tâm tình của những thân nhân trong lúc này thế nào, về phương diện trách nhiệm, bọn họ vẫn luôn cố gắng trấn an.

So với Trầm Tuần thì Lạc Thập Giai có kinh nghiệm nhiều trong việc đàm phán bồi thường tai nạn, cô đã giải quyết ổn thỏa với nhiều hộ gia đình, cũng tháo gỡ nhiều vấn đề nan giải thay cho Trầm Tuần. Phần lớn người xảy ra tai nạn trong hầm mỏ đều là dân thôn Trung Bình, chỉ có một số ít đến từ làng phụ cận. Khi nhận được tiền bồi thường, mấy người bọn họ cũng không chịu thảnh thơi, vẫn luôn bôn ba ở đấy.

Sau thời gian nỗ lực không ngừng, đại bộ phận thân nhân đều được giải quyết xong, khi giao ước được hai bên ký tên chấp thuận họ chuyển tiền vào tài khoản cho thân nhân của người gặp nạn. Chỉ còn có một số ít thân nhân nguyên nhân vì sức ép, luôn hô giá bồi thường tận trên trời, bọn họ thực sự không thể nhượng bộ, đôi bên vẫn kỳ kèo chưa xong, đành phải tiếp tục đàm phán để đưa ra giá cả hợp lý.

Có lẽ do dạo này quá mệt mỏi, ngày nào Lạc Thập Giai quay về khách sạn đều lăn ra giường ngủ ngay, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, cô nằm ở trên giường mà đầu óc lại bay xa. Trầm Tuần trở về, thấy Lạc Thập Giai nằm giang tay duỗi chân trên giường, lòng chợt lo lắng. Trầm Tuần biết những ngày qua cô rất vất vả, nói không đau lòng là điều không thể. Tuy anh không hy vọng cô bươn chải cực khổ như thế, nhưng cũng biết cô muốn giúp anh. Suốt đoạn đường qua đều như thế, chưa từng thay đổi, và anh không đành lòng nói lời cự tuyệt làm tổn thương đến cô.

Ngồi ở bên giường cởi áo khoác và giầy cho Lạc Thập Giai, cầm áo khoác vừa muốn đứng lên treo, điện thoại trong túi áo khoác của Lạc Thập Giai rớt ra. Trầm Tuần cúi đầu nhìn, màn hình điện thoại di động của cô đã bị nứt. Trầm Tuần nghi ngờ cô gặp chuyện gì không may, cúi người lay cô dậy, hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Điện thoại di động của em sao lại bị nứt màn hình?”

Lạc Thập Giai mệt mỏi muốn rã rời, miễn cưỡng mở mắt nhìn Trầm Tuần, ngây ngốc cười: “Như vậy càng giống điện thoại cặp với anh.”

Trầm Tuần cau mày, kéo cô lên, “Nói thật đi, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Lạc Thập Giai bũi môi, biết Trầm Tuần đã đoán được, cầm lấy điện thoại di động, giải thích: “Hôm nay đi đàm phán, gặp phải gia đình quá khích, họ xô em ngã xuống đất.” Lạc Thập Giai thấy Trầm Tuần còn đang cau mày, đưa tay vuốt mi tâm của anh: “Đừng lo lắng, sửa điện thoại di động không mắc, hai ba trăm là xài ngon như thường.”

“Anh không nói đến chuyện này.” Trâm Tuần nghiêm túc nói: “Lần sau nếu không có anh ở bên, em không được phép một mình đi gặp bọn họ. Hôm nay họ xô em ngã hư điện thoại, ngày mai có thể sẽ đánh em bị thương.”

Lạc Thập Giai biết anh lại bắt đầu lải nhải, vội vung tay hất tay anh ra, ngã người nằm xuống giường, ngáp mấy cái liền, “Được rồi, người xô em cũng chẳng gặp chuyện tốt lành gì đâu, còn phải bồi thường tiền, cái được không bù đắp đủ cái mất. Đừng lo lắng thế, chẳng phải em vẫn nguyên vẹn ở trước mặt anh đó sao? Giờ em muốn ngủ, mệt muốn chết rồi đây.”



Lạc Thập Giai bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng quào loạn một hồi mới mò thấy điện thoại được đặt trên tủ đầu giường, ngón tay xẹt qua vết nứt trên màn hình điện thoại di động, cũng không nhìn thông báo bên trên.

“Xảy ra chuyện gì?” Lạc Thập Giai vẫn chưa tỉnh táo hẳn, đầu bên kia điện thoại di động đã truyền đến tiếng chất vấn cay nghiệt. Lạc Thập Giai nhanh chóng tỉnh táo lại, bũi môi: “Cái gì, xảy ra chuyện gì?”

Lạc Thập Giai vừa lên tiếng, người bên kia đầu dây chợt im bặt. Hồi lâu, người của đầu điện thoại kia mới đánh tiếng dò hỏi, “Luật sư Lạc?”

“Hả?” Lạc Thập Giai lấy điện thoại đang kê bên tai ra nhìn thoáng qua màn hình, bên trên có dòng thông báo người gọi tới – “Chu Tư Viện”. Thời gian qua cô không nhận được điện thoại của Chu Tư Viện, lại toàn tâm toàn ý đi theo Trầm Tuần, Lạc Thập Giai cũng quên mất còn có người này tồn tại trên cõi đời. Lòng bàn tay Lạc Thập Giai ướt đẫm mồ hôi, chợt thấy quá khéo.

“Cô Chu, tôi đang nghỉ phép, vụ án của cô, chờ tôi quay về thành phố Thẩm Quyến sẽ bàn với cô sau.”

Người ở đầu điện thoại bên kia lại trầm mặc, một lát sau, Lạc Thập Giai nghe Chu Tư Viện nói: “Luật sư Lạc, sao cô lại nghe điện thoại của Trầm Tuần? Quan hệ giữa cô và Trầm Tuần là thế nào?”

Lời nói của Chu Tư Viện chẳng khác nào tảng băng ném vào người Lạc Thập Giai, làm cho Lạc Thập Giai lạnh toát sống lưng, lúc này cô mới chú ý bên trên tủ đầu giường vẫn còn một chiếc điện thoại nữa, tuy rằng hai cái điện thoại di động đều thuộc kiểu dáng đa công năng được nhiều thanh niên ưa chuộng hiện giờ, cả hai đều bị nứt và trầy xước, nhưng độ te tua không giống nhau, nơi bị nứt cũng khác nhau. Cô nửa mê nửa tỉnh, nhận cuộc gọi trong điện thoại của Trầm Tuần. Trầm Tuần cũng giống như cô, ghi đầy đủ họ tên của Chu Tư Viện, làm cô không kịp nhận ra.

Lúc này, Chu Tư Viện nói thẳng ra nguyên nhân, dù Lạc Thập Giai nhanh mồm nhanh miệng nhưng vẫn không tìm được lời chống đỡ, Lạc Thập Giai đành dùng phương thức kéo dài thời gian, “Chờ tôi về thành phố Thẩm Quyến, sẽ chuyển vụ án của cô sang cho đồng nghiệp giải quyết, tôi sẽ không nhúng tay vào vụ này nữa. Phí luật sư tôi sẽ hoàn trả lại toàn bộ cho cô. Nếu như cô vẫn không yên lòng, có thể lựa chọn văn phòng luật khác.”

“Cô…”

Chu Tư Viện đang định nói gì nữa, thì lúc này Trầm Tuần đẩy cửa đi vào. Anh rất thản nhiên đặt mất thứ vừa mua về lên trên bàn, giọng nói ôn hòa, “Đói bụng không, đứng lên ăn một chút gì. Không ngờ em cứ thế đi ngủ, ngay cả cơm nước cũng không chịu ăn.”

Lạc Thập Giai im lặng nhìn Trầm Tuần chỉ chỉ điện thoại di động. Trầm Tuần nhìn điện thoại trên tay cô, mặt nghiêm nghị hỏi “Ai?”

Lạc Thập Giai cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Chu Tư Viện.”

Trầm Tuần trầm mặt xuống, cầm lấy điện thoại di động trên tay Lạc Thập Giai bước ra ngoài phòng nghe, vừa đi vừa nhắc nhở, “Ăn xong rồi ngủ tiếp.”

Lạc Thập Giai đẩy chiếc chăn đang chặn trên bụng mình xuống, hơi lo âu nhìn Trầm Tuần, giật giật môi muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ trả lời một câu: “Biết rồi.”

Trầm Tuần nghe cuộc điện thoại kia rất lâu, lúc Trầm Tuần trở lại trông anh rất bình thản cũng không hề đề cập đến nội dung cuộc trò chuyện điện thoại đó. Không phải Trầm Tuần không muốn nói với cô, mà anh không muốn đem chuyện quá khứ làm xáo trộn cuộc sống hiện giờ của cả hai thêm một lần nữa, nhưng hai người sẽ tiếp nhận tất cả quá khứ của nhau, nhưng điều đó không có nghĩa là những quá khứ này vẫn tiếp tục bám theo họ như bóng với hình. Nếu nó đã qua thì cứ để nó đi qua. Lạc Thập Giai tự nhủ như vậy.

Thời gian chớp mắt lại trôi qua hai tuần, bước vào tháng chạp, văn phòng luật gọi mấy cuộc đến hối thúc Lạc Thập Giai quay về thành phố Thẩm Quyến. Luật sư Hứa Văn cho rằng Lạc Thập Giai còn đang đắm chìm trong nổi đau khổ khi chia tay Trình Trì, lần trước Lạc Thập Giai đã nhờ ông giúp đỡ bản giao kèo về căn hộ chung của họ, Hứa Văn đã rên rỉ rất lâu, ông thương cảm trong nhà Lạc Thập Giai xảy ra chuyện không may, lại tiếp tục cho cô nghỉ ngơi thêm một thời gian, Lạc Thập Giai cũng lười giải thích, chỉ nhờ ông đứng ra giải quyết mấy vụ án cô đang xử lý. Để giúp Trầm Tuần, Lạc Thập Giai hầu như bỏ qua tất cả công việc của mình, toàn tâm toàn ý lo giải quyết tốt hậu quả tai nạn xảy ra trong hầm mỏ của Trầm Tuần.

Trong giai đoạn mẫn cảm này, việc quay về thành phố Thẩm Quyến đón tết là chuyện không thể. Kỳ thực, Lạc Thập Giai cũng không có nhiều chờ mong vào mấy ngày tết thế này, nhà cô trước nay đều rất đặc biệt, từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Có điều thỉnh thoảng nghe Trầm Tuần nhắc đến, Lạc Thập Giai cũng chỉ hy vọng hai người có thể cũng nhau quay về đón tết.

Hôm mồng tám tháng chạp, theo truyền thống, mọi người trong gia đình sẽ quây quần lại bên nhau ăn cháo mồng 8 tháng chạp, tuy Trầm Tuần thường sống bên ngoài, nhưng bà Trầm hàng năm đều chuẩn bị chu đáo cho những ngày lễ, bởi thế anh cũng nhớ kỹ.

Trầm Tuần dẫn Lạc Thập Giai đi vào con đường sầm uất mới được tu sửa trong huyện, cuối cùng cũng được nghỉ. Hiện tại toàn bộ đất nước Trung Quốc đều đang trên đường đô thị hóa, mỗi địa phương đều có trung tâm thương mại riêng và được xây dựng rất sang trọng chẳng thua kém gì các trung tâm thương mại ở thành phố lớn. Mô hình kinh doanh ở Trung Quốc ngày nay bất luận là ngày lễ tết gì, chỉ cần có lễ là sẽ tổ chức rầm rộ nhằm thúc đẩy hoạt động mua sắm, mở rộng kinh doanh, cái này nối tiếp cái kia, nói cho cùng chỉ vì kiếm tiền. Mọi người cũng đều đua theo trào lưu này, công việc lúc nào cũng mệt nhọc vất vả, chỉ hy vọng có được nhiều ngày lễ để nghỉ ngơi, thả lỏng. Chi tiêu không phải là mục đích mà chỉ là một loại phương thức.

Người trên trong khu thương mại này cũng không đông, hầu hết đều là các cặp tình nhân, ưu tiên lựa chọn số một của họ là xem phim. Trầm Tuần và Lạc Thập Giai đứng ở trước cửa sổ bán vé xem phim chăm chú nhìn các poster ảnh phim đang được trình chiếu trên màn ảnh điện tử giới thiệu, đều là những phim họ không thích, cuối cùng cả hai quyết định đi mua sắm rồi về.

Cả hai chán chường bước trên con đường về, mái tóc dài của Lạc Thập Giai hơi mất trật tự, cô bèn rủ Trầm Tuần cùng đi cắt tóc. Hai người từ cửa hiệu cắt tóc đi ra, tinh thần sáng láng, nhìn nhau đều thấy mới lạ, lại kéo đi chụp ảnh lưu niệm, cả hai đều tỏ vẻ ngượng ngùng mất tự nhiên trước ống kính, nhưng tự đáy lòng lại vui mừng hớn hở.

Giờ khắc này Lạc Thập Giai có cảm giác được trùng sinh. Đi ngang qua một cửa hàng đá quý, Trầm Tuần lại lôi Lạc Thập Giai đi vào. Trầm Tuần không phải đàn ông khéo léo lại hiểu tâm lý, thậm chí có thể nói anh là người ngay thẳng khô khan, anh kéo Lạc Thập Giai đi xem vòng cổ, sau đó lại lôi đến tủ trưng bày nhẫn, Lạc Thập Giai đương nhiên biết anh muốn làm gì. Cửa hàng đá quý của thị trấn nhỏ nên ít mẫu mã để chọn, hầu hết là trang sức bằng vàng, trông rất tầm thường nhưng Lạc Thập Giai vẫn cảm thấy cảm động.

Bọn họ quen biết từ thời còn trẻ, phải mất bao nhiêu năm mới đứng được bên cạnh nhau, không vang dội, có điều dẫu lâu ngày nhưng vẫn còn mới mẻ.

Trầm Tuần còn đang cúi đầu chăm chú chọn nhẫn, Lạc Thập Giai nhìn gò má sạch sẽ của anh một hồi lâu, cuối cùng xúc động cầm tay anh, kéo anh ra khỏi cửa hàng bán đồ trang sức ấy.

“Mấy cái nhẫn đó đều rất bình thường, em thích cái đặc biệt hơn cơ.” Lạc Thập Giai nhíu mày, cố tỏ vẻ kiêu căng để giải thích hành động của mình.

“Ừ.” Trầm Tuần nghiêm túc nhìn Lạc Thập Giai: “Vậy… khi nào quay về thành phố Thẩm Quyến, anh lại dẫn em đi mua.”

Lạc Thập Giai lắc đầu, giả vờ thần bí nói: “Không cần quay về thành phố Thẩm Quyến, ở đây cũng có.”

Lôi Trầm Tuần đi tới cửa tiệm xăm mình, mặt tiền của cửa hàng nhỏ xíu, trên tường dán đầy hình vẽ xăm. Lạc Thập Giai chăm chú nghiền ngẫm những hình xăm in trên cuốn sách, sau đó lại cùng thảo luận với chủ tiệm.

Trầm Tuần vẫn im lặng ngồi ở bên cạnh Lạc Thập Giai, hai người chẳng khác nào mấy thanh niên đang sống hết mình vì tình yêu. Chỉ cần là Lạc Thập Giai muốn, anh đều lựa chọn phụng bồi tới cùng.

Cuối cùng Lạc Thập Giai quyết định xăm hình xun&luoshijia, là lấy tên của hai người lồng vào nhau được viết theo lối nghệ thuật, quấn thành một vòng, hình được xăm trên ngón tay út, đau đến mức vì yêu mà điên cuồng, nhưng cả hai đều không do dự cũng không hối hận.

Hình xăm hoàn thành, nhón tay hơi sưng đỏ. Đây đúng là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị, cũng là điều “đặc biệt” mà Lạc Thập Giai mong muốn. Mặc dù ông chủ tiệm hình xăm nhỏ bé ở thôn trấn nhỏ, thế nhưng tay nghề rất tốt, hình xăm rất đẹp làm cho Lạc Thập Giai thích thú không thôi. Trước nay cô không thích khoe khoang bất cứ việc gì, thế nhưng lúc này lại không kìm lòng được giơ bàn tay của hai người ra chụp ảnh, sau đó post lên mạng khoe với bạn bè.

Bức ảnh được post kèm theo một câu thơ bất hủ.

“Cùng tay trong tay, đi đến cuối cuộc đời”.

Cũng không biết vì sao, sau khi viết xong mấy chữ này, Lạc Thập Giai không kìm được ngậm ngùi rưng rưng nước mắt.

Trên đường quay về khách sạn, Trầm Tuần vẫn chăm chú nắm chặt tay của Lạc Thập Giai, tuy rằng không nói một lời nào nhưng Lạc Thập Giai biết, anh có điều đang suy nghĩ. Sự ăn ý giữa hai người họ, chỉ cần nhìn vào ánh mắt nhau, là có thể hiểu được những suy nghĩ khó nói thành lời của đối phương.

Đường phố lên đèn, các biển hiệu cũng nhanh chóng được thắp sáng, cộng với ánh sáng hắt ra từ các cửa hàng ven đường, bầu trời hóa thành bối cảnh thiên nhiên bao phủ lên chốn phồn hoa này, Trầm Tuần bước đi rất chậm, phối hợp cũng bước chân của Lạc Thập Giai, nhìn sơ qua thấy cả hai rất hợp nhau.

Lạc Thập Giai nhìn chằm chằm vào đôi chân đang bước đều của cả hai, từng bước một đi tới, dường như dưới chân không phải những lát gạch vỉa hè, mà là những khúc chiết quanh co phức tạp của con đường đời.

“Có phải anh muốn nói gì với em?” Lạc Thập Giai lời ít mà ý nhiều cất lên phá vỡ cục diện.

Lời vừa dứt, bước chân của Trầm Tuần đã chậm một nhịp.

Một lúc lâu, anh lúng túng cười cười: “Quả nhiên không có việc gì có thể gạt được em.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Mẹ anh đổ bệnh, hiên đang nằm trong bệnh viện.” Trầm Tuần trầm mặc hai giây, lại nói: “Manh manh cũng bị mang đi rồi.”

“Chu Tư Viện?” Lạc Thập Giai nghĩ đến buổi sáng hôm đó, bởi vì cô nhận nhầm điện thoại của Trầm Tuần. Chắc là cô đã đốt cháy mối quan hệ giữa Chu Tư Viện và anh, làm cho mối quan hệ trở nên căng thẳng.

Trầm Tuần không có phủ nhận, chỉ gật đầu, ừ một tiếng.

“Xin lỗi, đều tại em.”

“Không liên quan gì đến em.”

Trầm Tuần nắm chặt tay của Lạc Thập Giai, hơi sầu muộn vuốt mái tóc ngắn trên đầu mình, “Kỳ thực anh không muốn nói những chuyện này với em. Em vẫn chưa từng kết hôn, lại không có con cái, anh lại đẩy em vào cuộc sống tệ hại thế này, anh thường thấy mình không còn mặt mũi nào nhìn em, thậm chí anh còn chưa từng hỏi em, em có chấp nhận Manh Manh hay không?”

Dáng vẻ khổ não của Trầm Tuần in trong mắt Lạc Thập Giai, cô cảm thấy yêu thương. Anh suy tính mấy vấn đề này, không phải cô chưa từng nghĩ đến. Đối với cô mà nói, tiếp thu Trầm Tuần chẳng khác nào phải tiếp thu toàn bộ Trầm Tuần. Lời này nói ra thật đơn giản dễ dàng, còn toát ra vẻ dũng cảm cá nhân hết mình vì tình yêu, thế nhưng có thật sẽ làm được không?

Cô chưa từng gặp qua Manh Manh, cô không biết đứa bé này có thích cô hay không, cũng không biết cô có thể hòa hợp được với người nhà của Trầm Tuần hay không, cô cũng giống như Trầm Tuần, hoàn toàn không có lòng tin vào chính mình.

“Anh định làm như thế nào?” Lạc Thập Giai không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trầm Tuần, mà quay sang hỏi chuyện khác.

“Quay về thành phố Thẩm Quyến một chuyến.”

“Cần em giúp không?” Lạc Thập Giai cúi đầu nhìn mũi chân của mình: “Mấy chuyện quan tòa thế này, em cũng được xem như có hiểu biết.”

“Chúng ta cùng về thành phố Thẩm Quyến nhé, bên này không cần em giúp đỡ gì nữa, hơn nữa đã sắp đến tết rồi.” Lạc Thập Giai ngẩng đầu nhìn Trầm Tuần một chút, Trầm Tuần vẫn chường ra khuôn mặt u sầu như trước. Cô muốn làm chút gì đó cho anh nhưng tất cả đều là những chuyện cô không biết, là cô không tham dự một đoạn quá khứ của Trầm Tuần, cô căn bản chẳng giúp được gì.

Cô chỉ có thể bảo trì trầm mặc.

***

Cái hôm rời khỏi huyện Sài Hà, Lạc Thập Giai đụng phải Diêm Hàm tại cây xăng, chiếc SUV đắt đỏ của ông cũng đang dừng đổ xăng. Trong khoảng thời gian ở huyện Sài Hà này, Lạc Thập Giai đụng độ Diêm Hàm ba lần, nhưng ông không đến vì Lạc Thập Giai mà là công việc ở làng du lịch do ông đích thân xây dựng. Huyện Sài Hà tuy lớn thế nhưng cái kiểu giám thị không gần không xa này của ông làm Lạc Thập Giai biết nhưng không thể trách, thỉnh thoảng chạm mặt, Lạc Thập Giai cũng làm như không thấy.

Diêm Hàm ngồi trên xe không có ý định bước xuống, thế nhưng khi nhìn thấy Lạc Thập Giai, ông bước xuống khỏi xe.

Trầm Tuần đi vào bên trong thanh toán tiền, để lại một mình Lạc Thập Giai đứng nhìn những con số không ngừng gia tăng trên cây xăng, Diêm Hàm đi tới bên người cô, cô làm như không thấy, quay mặt đi chỗ khác.

“Đi về thành phố Thẩm Quyến?” Diêm Hàm hỏi lại như khẳng định, khẩu khí kia như đang trần thuật, ông luôn nắm rõ hành tung của cô như lòng bàn tay, điều này làm cho Lạc Thập Giai vô cùng chán ghét.

Diêm Hàm hơi cúi đầu, trùng hợp thấy hình xăm mới trên ngón áp út của Lạc Thập Giai, ông nhếch môi lạnh lùng cười cười, nói châm chọc: “Quyết định đi làm mẹ kế rồi sao?”

Câu nói này của ông như ngòi lửa châm lên cơn tức trong người Lạc Thập Giai, cô đột nhiên quay mặt sang nhìn ông chằm chằm, giận dữ đáp lại, “Còn hơn bị ông giam giữ, ngay cả tình nhân cũng không bằng.”

Câu phản bác của Lạc Thập Giai để cho Diêm Hàm đổi sắc mặt, ông híp mắt lại khiến người khác phải rùng mình khiếp sợ.

Ông áp chế tức giận, nói với Lạc Thập Giai: “Anh nói rồi, anh sẽ kết hôn với em.”

“A”. Giống như vừa nghe được câu chuyện tiếu lâm rất buồn cười, mắt lạnh nhìn ông: “Vậy có phải tôi nên cám ơn ông đã cho tôi một danh phận? Loan Phượng thật đáng thương, theo ông vài chục năm rồi thế nhưng lại chẳng được cái gì.”

“Lạc Thập Giai!”

Lạc Thập Giai không muốn tiếp tục nói những lời vô nghĩa với ông ta nữa, nhổ đầu bơm xăng ra treo trở lại cây xăng, đang chuẩn bị quay về trong xe thì bị Diêm Hàm bắt lại.

Sắc mặt ông nghiêm trọng, ánh mắt cay nghiệt và độc ác không cho phép chối từ.

“Em và nó không được bao lâu đâu.”

Diêm Hàm nói: “Ước hẹn mười năm đã đến, anh nói rồi, chỉ có mười năm, anh sẽ không để cho em tiếp tục hồ đồ.”

Lạc Thập Giai phải thừa nhận, cái nhìn lăm lăm của Diêm Hàm luôn gây áp lực cho người đối diện, khí tức tỏa ra từ trên người của ông cũng đủ khiến người khác khiếp sợ, nhưng đã mười mấy năm trôi qua, cô từ lâu đã không có sợ mỗi khi đối mặt cùng Diêm Hàm, chỉ có nỗi hận thù và chán ghét không thể hóa giải được.

“Tôi không nhớ rõ mình đã giao hẹn gì với ông, tất cả chỉ là ý kiến đơn phương của một mình ông mà thôi.”

Cô gỡ từng ngón tay của Diêm Hàm ra, lấy tay phủi lên chiếc áo khoác vừa bị ông nắm, không nhanh không chậm nói: “Tôi và anh ấy có lâu hay không, đâu phải ông có thể quyết định.”

Diêm Hàm nhìn thẳng vào mắt cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiến người ta run sợ.

“Nó còn có mẹ già, con nhỏ, bản thân lại nợ nần, tương lai không rõ. Em từ nhỏ đến lớn lại gai góc, đanh đá, cái tôi quá lớn, nếu em ở cùng bọn họ, cuộc sống chỉ có mỗi mình em phải chịu hy sinh, tự vứt bỏ chính mình, tình cảm như vậy có chịu nổi sóng gió hay không.”

Diêm Hàm xoay người rời đi, thanh âm lạnh lẽo dường như được truyền ra từ dưới nền đất, “Một ngày nào đó em cũng sẽ nhận ra rằng cái thứ tình yêu em đang theo đuổi hiện giờ, kỳ thực không đáng một xu. Lạc Thập Giai, anh chờ em đi cầu anh.”