Lạc Thập Giai không ngờ bản đồ chỉ đường cũng có lúc sai. Kể từ lúc lái xe ra khỏi Nam Kinh, băng qua một thị xã nhỏ lạ hoắc lạ quơ, Lạc Thập Giai đánh ba bốn vòng vẫn chưa tìm được con đường nào quen thuộc, hỏi người trên đường họ lại chỉ cô quay ngược lại, lái xe đi một hồi lâu cuối cùng vòng về ngay điểm xuất phát.
Ngay lúc buồn phiền nhất, Lạc Thập Giai lại trông thấy chiếc xe jeep màu đen kia.
Tuy rằng vừa bẩn vừa cũ nhưng giờ khắc này đối với Lạc Thập Giai mà nói lại giống như cọng rơm rạ cứu mạng mình.
Trầm Tuần cũng đi khu tự trị Ninh Hạ, nếu đã cùng đường thì đi theo anh ta là chuẩn.
Lạc Thập Giai đi theo đuôi Trầm Tuần hơn một tiếng đồng hồ, Trầm Tuần lúc đầu luôn chạy trên đường quốc lộ, sau đó chẳng biết sao lại đột ngột chuyển làn sang đường cao tốc.
Lạc Thập Giai bị bất thình lình, cũng chuyển làn đi theo bản năng.
Mới vừa chuyển làn xuống, đã nhìn thấy xe jeep của Trầm Tuần đứng ở ven đường. Dưới ánh mặt trời, chiếc xe Jeep dơ dáy nhem nhuốc trông chẳng khác nào một khối đá đen nhếch nhác, nhìn không ra nguyên cớ vì sao. Trầm Tuần đang dựa người lên xe hút thuốc. Vóc người anh thon dài, tùy tiện dựa lên xe trông có vẻ chán chường, lười nhác.
Ánh nắng hơi chói mắt, bốn phía đều là bãi cỏ hoang vu, trên đường cái vẫn vang tên từng đợt âm thanh của những bánh xe ma sát xuống mặt đường. Ven theo lề đường là những bụi cỏ khô rơi lả tả, vết tích của người nông dân vận chuyển cỏ bị rơi lại.
Lạc Thập Giai không có bản đồ chỉ dẫn cũng chẳng biết đường, chỉ có thể đứng chờ, cô thấy buồn chán lượm hai cây cỏ ở lề đường nghịch.
Trầm Tuần hút thuốc xong, ngẩng đầu nhìn cô đầy thích thú, hơi hứng thú hỏi: “Chẳng phải đã bảo không còn gì liên quan nhau sao?”
Lạc Thập Giai cảm thấy mất mặt, không muốn trả lời. Chỉ nói: “Bản đồ chỉ đường cũng không phải luôn chính xác.”
Trầm Tuần từ trên cao nhìn xuống đôi tay trắng nõn xinh đẹp của Lạc Thập Giai đang lắc lư hai nhánh cỏ khô, lạnh lùng đánh giá: “Phụ nữ toàn kẻ mù đường, ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được còn dám một mình lái xe đi xa như vậy.”
Lạc Thập Giai bất mãn khi nghe anh nói thế: “Chúng ta ở bắc bán cầu, mặt trời hơi lệch về phía nam, buổi sáng ở đông nam, buổi chiều ở tây nam, bây giờ là chính ngọ, là chính nam.”
“Cho nên?”
“Em có thể phân định được chính xác phương hướng.”
Trầm Tuần cười cười: “Vậy em cứ từ từ tìm đường đi, anh đi trước.”
Thấy Trầm Tuần muốn bỏ đi, Lạc Thập Giai bước vội lên kéo anh lại, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lạc Thập Giai cố gắng nở nụ cười lấy lòng, “Hai ta cùng đi đến khu tự trị Ninh Hạ mà, kết bạn đồng hành thì càng vui.”
Trầm Tuần bị cô kéo ống tay áo lại cũng không giãy ra. Anh cao hơn Lạc Thập Giai rất nhiều, cứ từ trên cao cúi xuống nhìn cô, vai dày ngực rộng ấm áo, ngược lại có thể tùy lúc ôm chặt cô vào trong lòng.
Tim Lạc Thập Giai đập liên hồi, nhưng Trầm Tuần vẫn chẳng tiến cũng chẳng lùi lấy một bước.
“Không cùng đường.” Trầm Tuần liếc mắt nhìn cô rồi lạnh lùng giải thích: “Anh cần đi qua Tây An, sau đó mới đi đến khu tự trị Ninh Hạ.”
Nghe thấy hai chữ Tây An, Lạc Thập Giai giật mình ngây người ra một lúc.
Do dự hồi lâu, Lạc Thập Giai mới nói: “Đi nửa đường cũng được mà.”
Trầm Tuần hất tay của Lạc Thập Giai ra, trở về ghế tài. Tiếng đề máy vang lên, Trầm Tuần ló đầu ra từ cửa sổ xe nói với Lạc Thập Giai vẫn còn ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, “Bám theo anh, chớ để lạc.”
“. . .” Lạc Thập Giai nhìn vẻ mặt cau có chẳng chút nhẫn nại của anh, nghĩ thầm, nhiều năm không gặp, sao anh lại thay đổi thành một người khác như thế?
Đi theo Trầm Tuần được một chặng đường, khi đi ngang qua trạm xăng dầu. Hai người dừng lại đi vệ sinh và tiếp thêm nhiên liệu.
Trạm xăng dầu vùng hoang dã, WC cũng được xây tùy tiện bằng xi măng, một cái hố to tối om, Lạc Thập Giai không quen đi vệ sinh ở những tollet như vậy, vội vã giải quyết cho nhanh rồi chui ra.
Trầm Tuần đang ở trong trạm xăng dầu nói gì đó với chủ cửa hàng, khuỷu tay của anh đặt trên tủ kiếng mờ, dáng vẻ thảnh thơi, ánh mắt thoáng liếc qua cô một cái, khóe môi khẽ cong lên.
Ông chủ thấy Lạc Thập Giai đi ra, nhiệt tình hô lên một câu bằng giọng nói không chuẩn chữ quốc ngữ, “Cô gái, có ở trọ không? Đặc biệt có chỉ đường tận tình.”
Lạc Thập Giai liếc mắt nhìn Trầm Tuần, ngoắc ngoắc tay với ông chủ, bước thẳng về phía xe của mình.
Đám culi làm việc trong trạm xăng dầu bước lại xe bơm xăng, Lạc Thập Giai xếp hàng theo ở phía sau.
Hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc kiểu du lịch ba lô chẳng biết từ đâu bước lại rón rén đi tới trước đầu xe Lạc Thập Giai, gõ vào kính chắn gió của Lạc Thập Giai.
Lạc Thập Giai ngẩng đầu nhìn, hai cô gái trẻ đang độ tuổi thanh xuân nở nụcười rực rỡ, trông hai cô chẳng khác nào chị em, đều có đôi mắt một mí, khi cười lên thì cong thành hai lưỡi liềm xinh đẹp, lại toát ra sức sống bừng bừng.
Một người trong đó cao hơn cô gái còn lại bước lại gần trước cửa sổ xe của Lạc Thập Giai, thấp giọng thỉnh cầu: “Chị ơi, hai chị em em nhỡ đường quá giang đến chỗ này, giờ không có xe đi về, chị có thể cho chúng em đi nhờ đến thành phố gần nhất không?”
Lạc Thập Giai liếc mắt nhìn hai cô, lại ngẩng đầu nhìn Trầm Tuần vẫn đang đứng ở cửa hàng phía trước.
Anh tìm ông chủ tiệm nấu cho tô mì, hiện đang cúi đầu ăn rồm rộp, dáng vẻ thô lỗ. Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của Lạc Thập Giai đang nhìn mình hay không, ngay lúc đó lại ngẩn đầu nhìn cô, bốn mắt giao nhau, ánh mắt đầy ẩn ý.
Lạc Thập Giai nhìn thoáng qua xe trước mặt, lạnh lùng nói: “Phía trước có rất nhiều xe, cớ sao lại đến tìm tôi?”
Hai cô gái hơi ngượng ngùng cúi đầu: “Tài xế các xe phía trước đều là đàn ông…”
Cô gái cao vừa dứt lời, cô gái hơi thấp hơn một chút kéo y phục của cô gái cao. Hai người thấy Lạc Thập Giai do dự, trong mắt toát ra vẻ thất vọng.
Ngay khi các cô định xoay người rời đi, Lạc Thập Giai nói: “Lên xe nhé.”
****
Trầm Tuần hút thuốc xong, tìm ông chủ nấu thêm một tô mì nữa, chỉ mấy phút liền ăn xong, Đoạn đường này không biết ăn bao nhiêu tô mỳ rồi, Trầm Tuần ăn chẳng còn biết mùi vị là gì nữa.
“Anh liên tục nhìn cô gái tóc ngắn kia, sao vậy, bạn gái hả?” Ông chủ cửa hàng đưa cổ ra ngoài thăm dò, vẻ mặt tò mò.
Trầm Tuần vẫn bình thản như không, tiện tay némhộp mì vừa ăn xong vào giỏ rác, cũng không quay đầu lại đáp, “Không quen.”
Nói xong xoay người rời đi, thậm chí còn không đến bắt chuyện với Lạc Thập Giai dù chỉ một câu.
Lại lần nữa tiếp tục lên đường, Trầm Tuần hầu như vừa đề máy liền rồ ga đi thẳng. Lạc Thập Giai trở tay không kịp, thiếu chút nữa không đuổi kịp. Thật vất vả đuổi kịp theo chiếc xe jeep của anh, Lạc Thập Giai cảm thấy người đàn ông này hôm nay trở nên lạnh lùng, không những không nói không rằng, lại còn vui buồn thất thường.
Hai cô gái trẻ đi theo suốt đoạn đường này hoàn toàn im lặng khác với lúc trước.
Một cô thì hoạt bát, suốt chặn đường liên tục bắt chuyện với Lạc Thập Giai. Vừa lên xe đã lên tiếng tự giới thiệu mình, cô gái hơi cao tên Lý Phiên, cô thấp hơn một chút tên Lý Tử.
Lý Phiên tương đối hoạt bát, thích nói: “Chị đang định đi đâu?”
Lạc Thập Giai suy nghĩ một chút trả lời: “Trước mắt sẽ đi Tây An.”
“Tây An hả? vậy có đi ngang qua Lạc Dương không?”
Lạc Thập Giai nhìn trang phục hai người từ kính chiếu hậu, hỏi, “Hai cô đi chơi sao?”
Lý Phiên lắc đầu: “Hai chị em em định đi tìm cha.” Lý Phiên càng nói, giọng càng lạc đi, “Mẹ em tái hôn, không muốn sống cùng chúng em nữa… ba em làm thuê ở Lạc Dương, không biết có tìm được hay không….”
Lạc Thập Giai không đành lòng quay đầu lại nhìn vẻ mặt ảm đạm của hai cô, nắm chặt tay lái, hồi lâu mới nói, “Sẽ tìm được thôi, Lạc Dương cũng không lớn.”
Đây là câu an ủi mà cô cho rằng ấm áp nhất có thể nghĩ ra lúc này.
****
Nhìn mấy túi hành lý bị lục tung thành một mớ hỗn độn trên xe, Lạc Thập Giai đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Lạc Thập Giai là người có tài đúc kết sự việc cực nhanh, trong đầu nhanh chóng tua lại tất cả mọi việc đã phát sinh suốt chặng đường vừa qua, cũng nhớ lại lúc mình bước vào trạm thu phí, ánh mắt Trầm Tuần nhìn sang cô đầy thâm ý.
Bộ dáng nhìn có chút hả hê tự tiếu phi tiếu lại như đang chờ xem tuồng hay. Tựa hồ đối với tất cả những việc phát sinh sau này đều nằm trong dự liệu. Nhưng vẫn câm như hến không lên tiếng nhắc nhở cô.
Lạc Thập Giai soi kính chiếu hậu sửa lại mái tóc ngắn một chút, lại lôi áo lót sơmi bên trong xịch xuống phía dưới một chút, để lộ khe rãnh trắng noãn giữa hai vú như ẩn như hiện, xác định dáng vẻ khá ổn mới xuống xe bước về phía Trầm Tuần đang đứng hút thuốc lá bên kia.
Anh hút thuốc xong sẽ đi mướn phòng, đây cũng là khoảng thời gian có thể cho Lạc Thập Giai phát huy.
Tay phải Trầm Tuần kẹp điếu thuốc lá, thuần thục hít vào nhả ra. Mặc dù Lạc Thập Giai cũng hút thuốc, nhưng lại không thích đàn ông hút thuốc lá. Trình Trì không hút thuốc lá, cô vẫn lưu luyến hương vị tinh khiết trên người anh ta.
Mà Trầm Tuần của ngày hôm nay lại hoàn toàn bất đồng với anh ấy, không nói nhiều, sống rất cẩu thả, chẳng chút ý tứ nào.
Anh vứt đầu thuốc sắp cháy hết xuống thùng rác đặt tại ven đường, xoay người định đi. Lạc Thập Giai bước vội đến cản anh lại.
Trầm Tuần cúi đầu nhìn Lạc Thập Giai, nét mặt bình thản không để ý, “Có việc gì?”
Lạc Thập Giai ngẩng đầu, cảm giác phải ngước mắt nhìn người khác thế này rất biệt khuất, thật không rõ mấy cô bé trên mạng sao suốt ngày đều muốn nhướng lên nhướng xuống.
“Anh không có gì muốn nói với em sao?” Lạc Thập Giai nói.
Ánh nắng xuyên qua chạc cây già là tà rơi xuống, soi lên trên mặt anh tuấn của Trầm Tuần những vệt sáng li ti, anh khẽ mím môi, cong lên nụ cười đầy ẩn ý lại lạnh lùng.
“Em muốn nói gì?”
Lạc Thập Giai cũng nhếch môi cười, lôi ra nụ cười ‘hoàn mỹ’ mỗi khi tiếp đãi khách khứa, trịnh trọng nói, “Em nghĩ anh và em cần ôn lại chuyện cũ một chút, chuyện hồi chúng ta còn trẻ.”
Trầm Tuần nhịn không được bật cười xì.
Lạc Thập Giai cho rằng anh sẽ nói những lời châm chọc không hay, ai ngờ anh chỉ lấy tay nâng cằm, vẻ mặt vẫn ung dung nói hai chữ: “Tiếp tục.”
Lạc Thập Giai không ngờ Trầm Tuần sẽ có thái độ như vậy, cô dường như quên mất mình phải nói tiếp thế nào, xấu hổ cực kỳ. Cô gần như không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, ánh mắt của anh vẫn sắc bén như có thể thấy rõ tất cả.
Nhưng một khi tên đã rời cung, làm sao có thể quay đầu trở lại, Lạc Thập Giai chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục: “Trước đây có rất nhiều chuyện vẫn chưa kịp nói, em cảm thấy mình rất có lỗi với anh.”
“Hả?”
Lạc Thập Giai càng nói càng bí, thế nhưng lại phải tiếp tục: “Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, em cảm thấy kết cục của chúng ta có lẽ sẽ không như thế này.”
Ngón tay Trầm Tuần lướt qua môi cười cười: “Cho nên?”
Lạc Thập Giai mắt nhắm lại, không đếm xỉa đến: “Cho em mượn ít tiền.” Nói xong, cô còn kéo áo khoác của mình lệch sang phía bên phải, lộ ra một đoạn vai trắng noãn, “có nợ tất trả đủ.”
. . .
Rời khỏi Chu Khẩu, cơm nước xong liền một mạch chạy đến Lạc Dương, ngay khoảnh khắc Lạc Thập Giai đi tollet thì Lý Phiên và Lý Tử đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cả hai đều biến mất cùng với ba lô của Lạc Thập Giai. Bên trong có ví tiền thẻ ngân hàng và các loại giấy tờ cùng với các vật dụng tùy thân sửa tắm này nọ..
. . .
“Hai cô gái kia, chắc là quen biết với ông chủ cửa tiệm bán tạp hóa ở cây xăng.” Trầm Tuần nói.
“Làm sao anh biết?”
Trầm Tuần khẽ đăm chiêu, “Khi anh đổ xăng xong, tình cờ nhìn thấy ông ta len lén nói chuyện với hai cô ấy ở dưới WC.”
Lạc Thập Giai vừa nghe, giận dữ: “Vậy sao anh không nhắc nhở em?”
“Chưa kịp đi qua, hai cô ấy đã leo lên xe của em rồi.”
“Đã vậy anh càng phải nhắc nhở em chứ.”
“Kỳ thực họ cũng nhắc nhở em rồi đó thôi, Lý Phiên, Lý Tử, ghép lại chẳng phải “lừa đảo” hả?” (Ở đây là chơi chữ đồng âm 李翩 Lý Phiên – lǐ piān, 李紫 Lý Tử – lǐ zǐ, 骗子 lừa đảo – piànzi).
“. . .” Ngay cả tên cũng là giả, Lạc Thập Giai không ngờ bản thân đường đường một luật sư, lại bị người ta lừa đến mức độ như vậy, trước giờ toàn đùa với diều hâu, không ngờ cuối cùng lại bị diều hâu mổ vào mắt.
Thấy Lạc Thập Giai không nói lời nào, Trầm Tuần hỏi: “Trông em chẳng giống người có lòng tốt như vậy, vì sao lại đồng ý cho hai cô ấy quá giang?”
Lạc Thập Giai cúi đầu, vẫn không nói gì. Trong đầu chỉ xuất hiện ánh mắt ưu thương của cô gái tự xưng là Lý Phiên.
Cô nói, “Chúng ta ai chẳng có người nhà, nhưng dường như lại chẳng giống như có nhà, em không thích phiêu bạt, những cuộc đời luôn có những lúc bất đắc dĩ, không thể theo ý của mình được.”
Ngày nay, mánh khoé lừa đảo bịp lại trở nên cao siêu như thế, cao siêu đến mức cô cảm giác hình như mình bị một con dao sắc bén đâm sâu vào chỗ mềm yếu nhất trong trái tim, vừa chát vừa đau.
Ngay cả tên cũng là giả, chắc hẳn những gì họ nói với cô đều là lừa gạt cô mà thôi.
Lạc Thập Giai thở dài một hơi, nhàn nhạt nói: “Có đôi khi em ăn no quá rồi nên rỗi hơi xen vào chuyện của người khác.”
Trầm Tuần cười cười, từ chối cho ý kiến. Anh cúi đầu liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó đi thẳng tới quán trọ gần nhất. rút ra chứng minh thư đi tới quầy reception đăng ký phòng.
Anh chỉ thuê một gian phòng.
“Em không có tiền, chứng minh thư cũng bị họ trộm luôn rồi, anh không thể thuê cho em một phòng nữa à?” Lạc Thập Giai khẩn cầu.
Trầm Tuần cũng không ngẩng đầu, nói với hai nhân viên tiếp tân đang chờ đợi kết quả thương lượng của bọn họ, nói, “Một phòng hai giường đơn.”
Lạc Thập Giai không nhịn được nhíu mi, cho dù phải cầu cạnh thế như anh cũng không thể khinh người quá đáng.
“Dù sao cũng là bạn học cũ, em rơi vào cảnh khốn cùng thế này mà anh không chịu giúp sao?”
Trầm Tuần nhếch môi, vẻ mặt khinh miệt, “Chẳng phải em nói muốn cùng anh ôn chuyện trước kia, chần chừ mãi làm gì, ngay đêm nay đi.”