Cuối Con Đường Tình

Chương 23




Hàn Đông và Trầm Tuần đều tức tối, mỗi người đều tự tìm cho mình một chiếc cọc xi măng bên bờ kênh ngồi không nhúc nhích, không ai chịu nhường ai. Tính tình Trầm Tuần bướng bỉnh cũng không để ý tới bên này, bước xuống thềm liền đi thẳng về.

Trường An thấy Trầm Tuần đi, do dự vài giây cũng đi theo Trầm Tuần. Lạc Thập Giai trầm mặc nhìn bầu không khí căng thẳng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Tính cách Trầm Tuần quả thật rất cáu kỉnh, đúng với đánh giá của Chu Tử Viện, suy nghĩ ngay thẳng, một khi đã quyết thì không thay đổi.

Lạc Thập Giai đánh vòng hai ba cái mới đến bên cạnh Hàn Đông. Hàn Đông vẫn cúi đầu nhìn dưới chân, không thấy rõ vẻ mặt anh lúc này, Lạc Thập Giai bước đi thong thả lên phía trước, Hàn Đông thấy được cái bóng dưới đất, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Thấy Lạc Thập Giai, anh lịch sự miễn cưỡng cười: “Luật sư Lạc, cô về trước đi, đi ăn cơm đi.”

“Vậy còn anh?”

“Tôi ngồi đây một lát, suy nghĩ vài chuyện đã.”

Lạc Thập Giai đứng cách Hàn Đông ba bốn mét, tìm được một cọc xi măng. Cô vỗ vỗ trên cọc xi măng xám xịt, ngồi xuống, bộ dáng dễ dàng thích ứng trong mọi tình cảnh.

“Cái cô tên là Chân Chân đó… là ai?” – Lạc Thập Giai hỏi.

Ánh mắt Hàn Đông hơi phức tạp nhìn chằm chằm Lạc Thập Giai hồi lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng đáp, nói sơ lượt một chút quá khứ của Trường Trì và Chân Chân với Lạc Thập Giai.

“…”

“Trường Trì và Trầm Tuần cùng góp vốn làm ăn nhiều năm. Hai người bọn họ lúc trước luôn ở trong mỏ ở Ninh Hạ, nếu không phải cô vợ trước của Trầm Tuần muốn giành quyền nuôi con, Trầm Tuần cũng sẽ không chạy về Thâm Quyến, để lại một mình Trường Trì quản lý giếng mỏ. Thật không ngờ, người bạn thân bao nhiêu năm lại chơi trò ném đá giấu tay.”

“Rất nhiều tiền sao?” – Lạc Thập Giai trầm mặc hồi lâu, rồi nhỏ giọng hỏi.

Hàn Đông thở dài: “Một dồng trong lúc này cũng rất quan trọng đối với Trầm Tuần. Cái giếng mỏ cậu ấy đầu tư xảy ra chuyện, bị sụp xuống hơn 10 thước, hiện tại có mười mấy thợ mỏ mất tích. Điều kiện khai thác trong mỏ không phải đều đặt tiêu chuẩn, từ lúc xảy ra sự cố đến nay vẫn chưa tìm được người mắc kẹt, sợ là dữ nhiều lành ít, công việc cứu hộ rất khó khăn, việc đào lấy thi thể cũng rất khó.” – Hàn Đông buồn rầu gãi đầu một cái – “Con mẹ nó, xảy ra chuyện, Trường Trì lại cuỗm tiền chạy mất, vứt lại cục diện rối rắm thế này, Trầm Tuần… Hiện tại tất cả trách nhiệm đều đổ hết lên đầu cậu ấy, giờ cậu ấy không thể lộ diện ở đó được, trước tiên chờ người thân những người mất tích bình tĩnh lại đã.”

Lạc Thập Giai lẳng lặng nghe Hàn Đông nói, từ đầu đến cuối nhíu mày như có điều suy nghĩ.

Tay cô nắm chặt, chỗ khớp xương bởi vì nắm quá chặt dần trở nên trắng bệch, người run lên, Lạc Thập Giai liếm liếm đôi môi hơi khô, thấp giọng hỏi: “Giếng mỏ của anh ấy ở khi vực nào của Ninh Hạ?”

Hàn Đông lại thở dài một hơi: “Một xã dưới hồ chứa nước làm muối Ngô Trung, giếng mỏ tư nhân, vốn cũng không được đầu tư nề nếp, thủ tục khai thác vẫn đang làm, đến nay vẫn chưa chính thức ban ra, lúc trước tôi đã khuyên hai người họ chớ nên nhận cái giếng mỏ này, haizzz.”



Lạc Thập Giai đành khuyên Hàn Đông trở về, Hàn Đông kỳ thực cũng lo lắng Trầm Tuần, hai người là huynh đệ đã nhiều năm, sao có thể nói trở mặt liền trở mặt.

Lúc Lạc Thập Giai trở lại, thấy Trầm Tuần vẫn dựa vào cửa xe hút thuốc, bên chân anh phủ đầy đầu thuốc. Tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng anh vẫn rất quan tâm.

Bản chất của Lạc Thập Giai và Trầm Tuần vốn giống nhau, những ai đối xử với họ thật lòng , tận sâu trong tâm họ đều hy vọng những người đó có thể luôn sống bên cạnh họ, nhưng bọn họ lại thực sự quá ngu xuẩn, luôn luôn không biết phải làm sao mới có thể để giữ họ lại. Rõ ràng sợ mất đi, nhưng luôn dùng dáng vẻ không quan tâm để ngụy trang bản thân. Như vậy sống có quá mệt mỏi không?

“Cho em điếu thuốc.” – Lạc Thập Giai đến gần Trầm Tuần, vỗ vỗ bờ vai anh, giọng nói nhẹ nhàng, cũng không có gì bất thường.

Trầm Tuần nhíu mày, đưa cho cô một điếu.

“Không hỏi em và ông chủ Hàn đã nói chuyện gì sao? Anh không sợ anh ta tiết lộ bí mật của anh?” – Lạc Thập Giai cười hì hì nói đùa với Trầm Tuần.

Vẻ mặt Trầm Tuần bình tĩnh vứt bỏ tàn thuốc, dùng chân đạp nát. Anh đưa mắt nhìn phía xa, miệng nhả ra làn khói cuối cùng: “Có gì phải sợ?” – Anh xoay đầu lại, bình tĩnh nói: “Anh không có gì mà em không thể biết.”

Lạc Thập Giai không dám đối mặt ánh mắt của anh, vội vã cụp mắt xuống, không hề động, chẳng qua là cảm thấy mũi hơi chua xót.

“Quả thật vừa làm lãng phí suốt đoạn đường vừa qua, phong cảnh đẹp như thế mà chẳng được ngắm nhìn.” – Lạc Thập Giai xiết chặt tay mình, cố gắng trấn tĩnh nói: “Em muốn đi xem hồ Thanh Hải, đã đến đây rồi, không xem thì thật tiếc.”

Trầm Tuần không nói gì, chỉ trầm mặc cũng chẳng nói tiếp. Anh hiểu rất rõ Lạc Thập Giai, biết cô không vô duyên vô cớ mà đưa ra yêu cầu.

Lạc Thập Giai nghiêng đầu, cười híp mắt nói: “Em mới vừa nhận được điện thoại từ văn phòng luật sư, em phải lập tức chạy về Thâm Quyến.”

Trầm Tuần hơi bất ngờ: “Em không đi Ninh Hạ?”

Lạc Thập Giai đưa mắt nhìn ra khoảng trời xa xăm: “Sẽ có người khác đi Ninh Hạ, em không cần đi, em có việc gấp phải quay trở về xử lý.”

Sau khi cô nói dứt lời, hai người đều trầm mặc.

Trong mắt Lạc Thập Giai đều là màu xanh thăm thẳm của hồ Thanh Hải hòa lẫn với bầu trời. Một màu sắc thuần túy, sạch sẽ như hai người họ đã từng cùng nhau. Cô không đành lòng chạm vào nó, đó là thứ quý báu nhất của ký ức Lạc Thập Giai.

Lạc Thập Giai xoay người lại, lấy tay phủi khói bụi dính trên y phục Trầm Tuần. Hai người cứ mặt đối mặt, cô vẫn luôn nở nụ cười, luôn tỏ ra bình tĩnh như vậy, dùng giọng nói rất bình thản để nói chuyện với Trầm Tuần, cứ như đang căn dặn bình thường mà thôi: “Sau khi anh xử lý mọi chuyện xong xuôi thì nhanh chóng trở về Thâm Quyến, em đợi anh.” – Lạc Thập Giai cười: “Xe của em vẫn chờ anh sửa.”

Trầm Tuần cúi đầu nhìn Lạc Thập Giai, cô vung tay hất tóc ra phía sau, lộ ra vầng trán và gương mặt trắng nõn. Cô phải đi, không gian bỗng trở nên nặng nề, làm cho anh nhịn không được giơ tay lên sờ sờ tóc của cô, động tác trân trọng mà lưu luyến.

Tuy rằng Trầm Tuần luyến tiếc cô đi, nhưng anh hiểu rõ biết một khi bước chân ra xã hội, thân bất do kỷ, người trưởng thành sẽ không còn những phút ngông cuồng tùy tiện. Tựa như cục gạch xây tường, mỗi cục đều có trọng trách và trách nhiệm của nó.

Hai người đều còn sống, cùng sống trong thành phố Thâm Quyến, nhất định sẽ gặp lại nhau. Lúc đó anh đã nghĩ như vậy, cho nên anh để cô đi.

“Anh sẽ quay về thành phố Thâm Quyến tìm em.”



Lạc Thập Giai mím môi gật đầu, mũi chua xót nhưng cô vẫn cố kìm nén. Biết rõ sẽ không tìm nữa, có tìm cũng tìm không được nhưng vẫn cảm thấy đối thoại giữa hai người như những lời hứa hẹn, đều là thật lòng.

Lạc Thập Giai muốn đi ngắm hồ Thanh Hải, Trầm Tuần liền dẫn cô đi. Chỉ cần cô muốn, Trầm Tuần luôn dốc hết sức thực hiện nó cho cô.

Hàn Đông và Trường An tuy rằng chẳng còn lòng dạ nào đi dạo nhưng vẫn đi theo họ.

Trời bắt đầu sang đông, kỳ thực thời tiết hồ Thanh Hải đã trở lạnh, thường xuyên có tuyết rơi, thế nhưng vẫn có rất nhiều du khách đến đây. Suốt chặng đường lái xe, trên đường gặp được không ít những khách hành hương thành kính dâng hương. Nghe nói một phần trong số họ sẽ khấu đầu suốt chặng đường đến chùa bồ tát.

Lạc Thập Giai cảm thấy rùng mình, cũng rất kính phục. Phải thành tâm cỡ nào mới khiến cho những giáo đồ chịu nhiều gian khổ vượt qua chặng đường đó?

Lạc Thập Giai không thể lý giải được, chỉ ước ao, ước ao những người đó mãi giữ vững tín ngưỡng thành kính thuần túy đó.

Mọi nơi ở Thanh Hải đều dễ dàng nhìn thấy được những cánh quạt gió được làm từ nhiều chất liệu gỗ khác nhau xếp đan xen, bên trên được in ấn chú và vật may mắn, treo ở Thần Sơn, Thánh Hồ, Nhai Khẩu, Phật Tháp, Ốc Đính, ở diện tích đại địa và vô biên trời cao trong lúc đó đón gió lay động. Trầm Tuần nói, những phong phiên là phong ngựa kỳ.

Màu ngũ sắc, bức tranh phong cảnh thuần khiết lại tuyệt mỹ đến như vậy, thả kính xe xuống để gió lùa vào bên trong. Lạc Thập Giai nghiêng đầu, nhìn gò má Trầm Tuần đang chuyên chú lái xe, nỗi bi thương khó tả chợt dấy lên trong lòng. Cô nghĩ, nếu như thời gian có thể ngừng lại ngay giờ khắc này thì tốt biết bao?

Hồ Thanh Hải đã trở thành một điểm du lịch thu hút lượng lớn du khách, thương nghiệp hóa được chú trọng. Sau một hồi ngắm nhìn, chụp được mấy tấm hình. Chạy ra khỏi hồ Thanh Hải, Lạc Thập Giai lấy tất cả đồ đạc của ba người bọn họ dời đến xe của Trầm Tuần. Sau đó Lạc Thập Giai nói cho mọi người biết cô phải quay về ngay.

Trầm Tuần từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ trầm mặc, Hàn Đông cảm thấy có chút luyến tiếc. Trường An vốn không thích Lạc Thập Giai nhưng nghe thấy cô phải đi cũng không tỏ ra vui sướng, vẫn duy trì trầm mặc.

Trên đường từ hồ Thanh Hải quay về trấn Tây Hải, bọn họ gặp một chiếc xe Jeep vượt địa hình[1] đang đậu ở ven đường, tài xế ngồi xổm bên cạnh xe không biết phải xoay sở thế nào, thấy bọn họ lái tới, vội vã chạy ra phất tay nhờ giúp đỡ. Không chờ Trầm Tuần và Lạc Thập Giai đi qua, Hàn Đông đã ngừng xe lại ven đường.

[1] Xe jeep vượt địa hình hay còn gọi là xe leo núi (Jeep Wrangler)

Đi ra ngoài, có thể giúp thì giúp. Hàn Đông là người như vậy.

Trên chiếc Jeep màu olive chất đầy hành lý, đa số đều là những dụng cụ đóng quân dã ngoại, trên xe còn dính những mảng bùn đất đã khô, có lẽ là dấu vết lưu lại trong chặng đường vừa qua. Hàn Đông nói chuyện với người ta vài ba câu, liền trực tiếp mở nắp động cơ lên xem xét.

Tài xế chiếc xe Jeep này là một người đàn ông, đưa gói thuốc ra mời Hàn Đông, anh không lấy.

Người đàn ông kia không cao lắm, không mập không ốm, da khá trắng, ăn mặc rất chỉnh tề, mặc áo gió mang giày leo núi, ra dáng dân chuyên nghiệp nhưng mặt mũi lại thuộc thành phần trí thức thành phố. Anh ta hỏi Hàn Đông: “Mọi người cùng đi du lịch à?”

Hàn Đông cầm cờ lê, khom lưng chuyên chú kiểm tra, không nói gì.

“Thiệt xúi quẩy, xe tự nhiên bị trục trặc, may là gặp mọi người.” – Người đàn ông này hay nói, liên tục bắt chuyện với Hàn Đông.

Hàn Đông cười cười, anh xua xua tay với anh ta: “Đừng vội cám ơn, đợi sửa xong rồi nói.”

Anh ta cũng cười: “Không sửa được cũng phải cám ơn.”

Trầm Tuần và Lạc Thập Giai cũng từ trên xe bước xuống, đi tới bên cạnh chiếc xe Jeep, mấy người vây xung quanh một chiếc xe đang bị hỏng.

Người đàn ông thấy nhiều người bu lại, quay sang nói to với người trong xe: “Tiêu Tiêu, lấy nước mời mọi người uống.”

Trầm Tuần biết ý của anh ta, vội lên tiếng chối từ, bảo không cần, nhưng cô gái trên xe đã cầm mấy chai nước xuống.

“Có duyên mới được gặp mặt, gặp được mọi người là rất may mắn.” – người đàn ông nhiệt tình giới thiệu: “Tôi là Phùng Đạt, còn đây là vợ tôi, Tiêu Tiêu. Chúng tôi đến đây hưởng tuần trăng mật. Vợ tôi làm việc trong đoàn văn nghệ, muốn cảm nhận được vẻ đẹp thiên nhiên của chuyến đi, kết quả chưa kịp cảm nhận gì thì xe đã bị thiên nhiên làm chết máy rồi.”

Cô gái phía sau cầm mấy chai nước, cửa xe cũng chưa đóng, đang chuẩn bị đi về phía mọi người, thấy bọn họ liền khựng lại, không tiến lên nữa.

Người đàn ông lấy làm lạ: “Tiêu Tiêu?”

Cô gái đáp lời, vội vã cầm mấy chai nước chạy đến, đưa cho mỗi người một chai nước khoáng.

Hàn Đông nhanh chóng tìm ra nguyên nhân xe chết máy, đương nhiên chỉ một thoáng đã sửa xong. Người đàn ông tên Phùng Đạt kia vui vẻ: “Người anh em, tay nghề khá thật, bình thường đều tự làm hết sao?”

Hàn Đông nhận lấy chiếc khăn do Lạc Thập Giai đưa cho, lau sạch tay: “Tôi mở xưởng sửa xe.”

“Trách không được, hôm nay thật là may mắn, mấy người đang định đi đâu đấy? Có thể làm bạn đồng hành? Chúng ta cùng đến trán trên, tôi mời mọi người một bữa cơm.”

“Chỉ là tiện tay thôi.” – Hàn Đông lịch sự từ chối: “Chúng tôi không phải đi du lịch, còn có chuyện.”

Suốt buổi nói chuyện, Trầm Tuần vẫn trầm mặc đứng một bên, chẳng thèm nói lấy một câu, thấy xe đã được sửa xong liền bước thẳng về xe của mình. Trường An vẫn theo Trầm Tuần dĩ nhiên cũng vội vàng đi theo.

Lạc Thập Giai nhìn thoáng qua tình huống, bèn đưa bịch khăn cho Hàn Đông, xoay người cũng chuẩn bị rời đi. Thấy cô phải đi, cô gái nãy giờ vẫn đứng im không lên tiếng đột nhiên bước lại bên cạnh Lạc Thập Giai, vỗ nhẹ lên vai cô. Lạc Thập Giai quay đầu lại nhìn cô gái một cái, ngầm hiểu, lặng lẽ đi theo cô ta ra phía sau chiếc xe Jeep.

Gió thổi từng trận, vang lên những tiếng vù vù giống như tiếng thì thầm, cũng giống như hơi thở của núi, hoặc là lời than thở của trời đất.



“Không ngờ lại gặp cô và anh ta ở đây.” – Cô ấy rũ mắt xuống, vẻ mặt đầy phức tạp giống như đang đấu tranh tư tưởng, một hồi lâu sau mới nói tiếp: “Tôi cứ tưởng, kiếp này không có cơ hội gặp lại hai người.”

Quản Tiêu Tiêu, sau khi tốt nghiệp đã không còn gặp mặt nữa, đã hơn sáu năm.

Quản Tiêu Tiêu là cô gái phương Nam, vóc dáng rất nhỏ, cao chừng 1m6, tóc được cột thành tóc đuôi ngựa, khoe ra toàn bộ khuôn mặt, không phải một khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng toát ra thần thái năng động, có lẽ do tân hôn ngọt ngào tư nhuận, vẻ mặt cô sáng lên càng làm tăng vẻ đẹp của cô.

Cô dựa lưng vào xe, chiếc Jeep vượt địa hình thô to càng làm cho cô trở nên nhỏ bé xinh xắn. Quản Tiêu Tiêu hơi bối rối không biết làm sao, xoa xoa mu bàn tay của mình vẫn không ngẩng đầu nhìn Lạc Thập Giai.

“Chuyện năm đó, xin lỗi.” – Thanh âm của Quản Tiêu Tiêu có chút nghẹn ngào. Cô cắn chặt môi, một lát mới chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt áy náy nhìn sang Lạc Thập Giai: “Nhiều năm như vậy, tôi vẫn rất áy náy.”

Đối với lời xin lỗi của cô, Lạc Thập Giai từ đầu đến cuối không nói được lời nào, chỉ trầm mặc nhìn cô ta, trong mắt chỉ một mảnh hoang vắng. Cô thay đổi rồi, cái cô nữ sinh miệng mồm nhanh nhảu kia đã không còn, vì tình yêu, nay cô đã trở thành một cô gái ôn hòa dịu dàng. Cô đã gặp được người đàn ông của cuộc đời, đồng thời cũng kết hôn với người ấy, thực sự là may mắn.

“Nhìn thấy cô và Trầm Tuần vẫn ở bên nhau, tảng đá trong lòng tôi cũng có thể buông xuống.” – Quản Tiêu Tiêu nhấp mím môi: “Năm đó, thực sự xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi.” – Lạc Thập Giai ngăn lời xin lỗi của cô lại.

Có một số việc, năm đó khó có thể tiêu tan, lòng căm thù sâu đậm, năm tháng có trôi qua, giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy thống khổ tiếc nuối nhưng đã không còn nhiều oán hận như trước. Lạc Thập Giai nghĩ, thời gian quả nhiên có thể thay đổi tất cả.

Lạc Thập Giai hời hợt đi qua, ngay cả chính cô cũng cảm thấy, mọi thứ đã qua rồi.

“Cô không cần tự trách.” – Cô bình tĩnh nói với Quản Tiêu Tiêu: “Tôi với anh ấy không thể ở cùng nhau, đó là do chúng tôi có duyên không phận.”