Con đường này hình như không có điểm dừng, Lạc Thập Giai không nhớ rõ mình đã đi qua bao nhiêu ngã tư đèn xanh đèn đỏ, cô không thể quay đầu lại, chỉ có thể đi thẳng về phía trước.
Đây là con đường dẫn xuống mười tám tầng địa ngục sao? Vì sao cô lại tuyệt vọng như vậy? Tuyệt vọng đến thế giới rộng lớn này, cô dường như cảm giác bản thân mình không có chỗ để lẩn trốn?
Nước mắt từ từ rơi xuống, từng viên từng giọt, cứ lặng lẽ lướt qua khuôn mặt của cô, cuối cùng rơi xuống thấm vào bộ quần áo màu sậm trên người, sau đó biến mất, dường như cô đã quen với những năm tháng phải cố gắng nén đau khổ xuống chỗ sâu nhất trong đáy lòng.
Mười bốn tuổi, cô từ Tây An được chuyển lên trường trung học tốt nhất thành phố Thẩm Quyến. Diêm Hàm nói, chất lượng dạy học ở thành phố Thẩm Quyến rất tốt, tỷ số học lên càng cao. Thành phố Thẩm Quyến lại là một trong những thành phố lớn, cô cần được học ở nơi như thế.
Lạc Thập Giai tin tưởng tuyệt đối vào những lời nói này của ông, cô không có ba ba, cô đã tôn kính Diêm Hàm chẳng khác nào ba ruột của mình. Vui vẻ thu dọn hành lý, đến sống ở một thành phố xa lạ, cách xa ngôn ngữ địa phương quen thuộc, rời xa mảnh đất đã sinh ra cô, và cả thứ tuy rằng không thân thuộc, nhưng cũng là duy nhất, đó là người nhà.
Cô không muốn nhớ đến những hồi ức đã qua này, nhưng hình ảnh đáng sợ đó luôn xuất hiện trong những cơn ác mộng về đêm của cô.
…
Ông say rượu đến thăm cô, cô không rõ cho nên tốt bụng rót cho ông chén canh giải rượu, cô kính trọng ông, phải biết rằng, ông ta ở trong lòng cô chính là người quan trọng như thế đó. Còn ông thì sao? Ông ta ôm lấy cô trong men say.
Một cô bé mười mấy tuổi đầu làm sao chống lại người đàn ông đang độ tuổi tráng niên? Cô chỉ có thể lạnh run trong lồng ngực của ông ta. Ông ta lấy cằm vuốt ve làn da của cô, những sợi râu lởm chởm trên mặt đâm vào da, khiến Lạc Thập Giai không ngừng lùi về sau.
Ông say, thì thầm nói mớ bên tai Lạc Thập Giai, “…Thập Giai của anh, em mau lớn nhanh lên một chút, anh sắp chờ không được rồi.” Ông cầm lấy tay của Lạc Thập Giai vuốt gò má của mình, “Em xem, anh chờ đến sắp già…”
“Tôi cho em học trung học, học đại học, em muốn học cái gì, tôi sẽ cho em học cái đó, chờ khi em tốt nghiệp, tôi sẽ cưới em.”
“…”
Một biến cố như vậy khiến cho một thiếu nữ không rành thế sự như cô bất ngờ không biết nên đối đáp như thế nào, chỉ điên cuồng gào khóc. Người cô luôn kính trọng như cha ruột, sao có thể nói ra những lời này với cô. Cô không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ.
“Chú Diêm, chú làm sao vậy? Chú mau tỉnh lại đi…”
Vòng ngực của ông chẳng khác nào một cái lồng giam, giam cầm cô trong đó, khiến cô không thể hít thở được, hai tay cô chống đỡ trước ngực ông, nhưng căn bản không thể chống lại sức lực của ông.
Mùi rượu nồng nặc, nụ hôn nóng bỏng từng chút một rơi lên mặt, lên cổ Lạc Thập Giai, Lạc Thập Giai chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, thế nhưng cô vẫn không thể ngăn được cảm giác buồn nôn đang cuộn trào dâng lên trong dạ dày mình, cuồn cuộn như thác đổ, cô phun lên trên người Diêm Hàm.
…
Ác mộng như những bức tranh chuyển đổi với nhau, những hình ảnh kia đều mang sắc thái u ám.
Đó là hồi ức cô luôn muốn trốn tránh, là khoảng thời gian cô muốn xóa bỏ, nhưng nó lại giống như ma như quỷ cứ bám theo cô như bóng với hình, cô trốn không thoát, xua không đi…
“…”
“Rốt cuộc vì sao ông yêu tôi?” Biểu tình thâm trầm như vậy, vốn không nên xuất hiện ở trên mặt của một cô gái mười sáu tuổi, những chuyện rách nát như đang muốn thúc giục, buột cô nhanh chóng trưởng thành sớm. Cô bắt đầu phòng bị, bắt đầu tránh né những thân cận của ông, nhưng ông luôn có nhiều biện pháp bắt cô lại.
“Thập Giai, em là cô gái tốt nhất, vừa sạch sẽ lại đơn thuần.” Ánh mắt ông nhìn cô tham lam thèm khát, thèm khát khiến cho cô hoảng sợ. Ông nói, “Nhìn em, làm anh nhớ đến khoảng thời gian anh cũng còn non trẻ như em.”
Lạc Thập Giai không muốn suy nghĩ đến những lời nói này của Diêm Hàm, thực sự quá ác tâm, cô xấu hổ khi nhắc tới với bất kỳ ai, thậm chí còn không cho phép bản thân mình nghĩ đến, cô bắt đầu chán ghét rồi sau đó buông thả và vứt bỏ chính mình, dốc sức học thói hư tật xấu.
Cô nghĩ, nếu như cô không còn là một cô gái tốt, cô không sạch sẽ, không thuần khiết, phải chăng Diêm Hàm sẽ buông tha cho cô?
Nhưng không, ông ta không buông tha, cũng không từ bỏ cô.
Khi Lạc Thập Giai đập cái ly lên đầu tay thiếu gia nhà giàu kia, gia đình hắn ta có tiền có thế ở thành phố Thẩm Quyến đã tìm đến làm phiền cô, cô cũng chẳng mặn mà tìm cách giải quyết chuyện này, đương nhiên, cuối cùng Diêm Hàm đã đứng ra giải quyết nó.
Ông dẫn cô về nhà, nói với cô, “Thập Giai, đừng dằn vặt bản thân, đừng làm anh đau lòng.”
Lắng nghe những lời nói thâm tình của ông ta, Lạc Thập Giai chỉ cảm thấy cảm giác buồn nôn quen thuộc đang cuộn trào trong bụng cô.
“Đừng nói nữa, thật là ghê tởm.” Thanh âm của Lạc Thập Giai lạnh lùng, “Nếu mẹ tôi biết ông nói những lời này với tôi, bà sẽ không chịu đựng được. Ngày nào bà cũng nơm nớp lo lắng ông sẽ bỏ rơi bà, lúc nào cũng nghi kị tìm kiếm xem ai sắp trở thành tình địch của mình.” Trên mặt Lạc Thập Giai lại lộ ra biểu tình chán ghét bản thân, không nhịn được tự giễu, “Tình địch lại là con gái của mình, ngẫm thế nào cũng thấy ghê tởm.”
Diêm Hàm đau lòng nhìn cô, nhưng cô ngồi rất xa, giống như một con nhím tự dựng gai nhọn lên đâm chính mình.
Diêm Hàm thở dài một hơi, thỏa hiệp nói: “Thập Giai, em cố học cho thật giỏi, thi đại học. Anh đồng ý với em, chỉ cần em ngoan ngoãn không làm xằng làm bậy, trước khi em bước vào giảng đường đại học, anh sẽ không trở lại.”
…
Sau đó? Sau đó là ông ta lừa gạt cô.
Một cô gái hơn mười tuổi vẫn chưa thi vào trung học, làm sao có thể chống lại được một người đàn ông chín chắn và có sự nghiệp vững chắc như mặt trời ban trưa?
Ông vẫn cho người giám sát chặt chẽ mọi sinh hoạt của Lạc Thập Giai, từ khi ông đưa cô đến thành phố Thẩm Quyến, ông đã giăng một cái lưới rộng lớn, đợi đến khi cô phát hiện ra được, cũng là lúc cô vô lực giãy giụa ở trong tấm lưới này.
Khi đó Trầm Tuần chia tay Chu Minh Nguyệt, bắt đầu trắng trợn táo bạo theo đuổi cô bằng những bài quyền võ thuật đẹp mắt.
Cô đã từng nỗ lực chống cự, nhưng cô không thể cưỡng được trái tim của chính mình.
Trái tim của cô hướng về phía chàng trai đã dùng tất cả những phi tiêu để đổi lấy một sợi dây cột tóc cho cô, trên người anh toát ra hơi thở của mối tình đầu và tinh thần phấn chấn của tuổi thanh xuân, hoàn toàn khác với hôi khí mục nát và âm u của cô, anh giống như một ngọn lửa và cô cam tâm tình nguyện bị anh thiêu đốt.
Cô nghĩ, chỉ cần thi lên đại học, cô và Trầm Tuần sẽ chuyển đến sống ở một thành phố hoàn toàn mới, một nơi mà Diêm Hàm không tìm được. Cô có thể thoát khỏi đoạn ký ức tình ái ghê tởm này để bắt đầu một mối tình mới.
Cô đã từng cho rằng như thế, nhưng cuối cùng cô vẫn bị thiên la địa võng của ông ta đánh bại.
Nước mắt làm nhòe đi con đường phía trước, cũng che khuất mọi thứ, Lạc Thập Giai vốn tưởng rằng trái tim của mình đã được luyện thành tường đồng vách sắt vô cùng kiên cố và mạnh mẽ, thế nhưng lại đau đớn như vừa bị xé rách ra.
Từ lúc Diêm Hàm bảo cô dọn ra ngoài sống một mình, cô nên cảnh giác ông ta mới đúng.
Ngày đó, trời đổ một trận mưa to, mưa dông giữa hè luôn đến rất bất chợt, tiếng sấm và sét làm Lạc Thập Giai cảm thấy hoảng sợ, cơn mưa to ngoài cửa càng làm cho trong phòng thêm oi bức, cô không thể ngủ được.
Cô nhớ kỹ mình đã khóa cửa cẩn thận, nhưng ông ta vẫn vào được.
Ông ta đọc nhật ký của cô, vứt tất cả mọi thứ đồ chơi linh tinh mà Trầm Tuần tặng cho cô xuống đất, ông rất tức giận, giận đến mức muốn xé nát cô ra.
Vẻ mặt của ông ta rất đáng sợ, đáng sợ đến mức dù bao năm đi qua Lạc Thập Giai đã xem nhiều bộ phim kinh dị đáng sợ thế nhưng chưa từng có cảnh tượng nào vượt qua được nỗi sợ khi ông ta bước vào trong phòng cô đêm hôm đó, cái khoảnh khắc ông xốc tấm chăn mỏng của cô lên.
“Trầm Tuần là ai?” Thanh âm của ông lạnh hơn băng tuyết, “Quan hệ giữa em và nó như thế nào?”
Lạc Thập Giai bởi vì sợ, rút lui về phía chân giường theo bản năng. Cô muốn bước xuống giường tìm giày của mình, muốn chạy ra bên ngoài.
Diêm Hàm bắt cô lại, “Lạc Thập Giai, tôi đã nuôi em nhiều năm như vậy, chờ em lớn lên, không phải là để em lêu lổng với hạng thanh niên bình thường đó.”
Lạc Thập Giai cố sức muốn thoát khỏi khống chế của ông, cô cố vùng vẫy thế nhưng vẫn không thoát ra được, tâm trí cô cũng dần dần kích động: “Anh ấy chẳng phải thanh niên bình thường, tôi yêu anh ấy.”
“Lạc Thập Giai, em mới bây lớn? Em biết cái gì là yêu sao?” Diêm Hàm lạnh lùng cười nhạo.
“Có lẽ tôi còn chưa biết.” Lạc Thập Giai nhìn hắn chằm chằm: “Nhưng có một điều tôi biết rất rõ ràng, cả đời này tôi sẽ không yêu ông, tôi càng không muốn lấy ông, đợi tôi thi lên đại học, tôi sẽ rời bỏ ông, cách xa ông càng xa càng tốt.”
Lạc Thập Giai cắn răng nghiến lợi mắng ông ta, “Ông là tên biến thái.”
Ánh mắt của Diêm Hàm chẳng khác nào độc tố. Trong cơn thịnh nộ, ông tiện tay quét cây đèn ngủ trên đầu giường của Lạc Thập Giai xuống đất, thanh âm loảng xoảng hòa với bầu không khí lúc này càng thêm khiếp hãi.
Lạc Thập Giai mơ hồ dự cảm được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, cô muốn chạy trốn, dù phải liều mạng cũng phải trốn đi, chân cô đạp trên miễng chai cố chạy ra bên ngoài, nhưng một tay Diêm Hàm túm lấy cô giật ngược lại.
Ông ta chẳng khác nào tấm lưới trong bóng tối, từ trên trời giáng xuống, quấn chặt cô giam cầm ở trong đó. Ông ta dùng chân đè chặt lấy cô, buộc cô không được nhúc nhích, càng không cách nào chạy trốn.
Ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang, mưa xối xả như trút nước, những hạt mưa to như hạt đậu nện mạnh vào kiếng cửa sổ phát ra những âm thanh lộp bộp, chẳng khác nào ông trời cũng đau khổ nhìn cô giãy giụa.
Ông ta xé rách áo ngủ của cô như một con dã thú, cô dùng hết sức lực bản thân cố đánh lên người ông, đạp lên người ông.
Cô nghĩ, nếu như trong khoảnh khắc đó cô có một con dao, cô nhất định sẽ đâm thẳng vào trái tim của ông ta không chút do dự…
“Mẹ, mẹ ơi,… cứu con….” Nước mắt tuyệt vọng lướt qua khóe mắt: “Trầm Tuần, cứu em…”
“Có ai đó làm ơn cứu tôi…”
…
Cuối cùng Lạc Thập Giai vẫn lái xe về nhà nghỉ nơi Trầm Tuần trọ lại.
Đêm đã khuya, đường phố náo nhiệt buổi ban ngày giờ trầm xuống tĩnh lặng. Đèn nê ông lặng lẽ lóe lên trong đêm đen, chiếu lên bầu trời.
Cô như một cô hồn dã quỷ không nơi cư ngụ. Trời đất bao la, thế nhưng cô không có chỗ để đi.
Nhiều năm như vậy, mẹ hận cô, Chu Minh Nguyệt hận cô, Trầm Tuần hận cô. Tất cả mọi người đều hận cô, nhưng cô không thể lên tiếng biện luận bất cứ câu nào cho mình.
Con người cô vốn vậy, vốn dĩ không xứng đáng để có tình yêu.
Chín năm trôi qua, cô cho rằng hết thảy đều trở thành quá khứ, thế nhưng chỉ cần gặp lại anh, cô vẫn thấy không cam lòng. Cô vẫn rất nhớ anh, cho dù, cho dù chỉ được liếc nhìn anh một cái, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ rồi.
Cô từng nghĩ nên nói lời từ giã với anh, từng muốn nói với anh một câu xin lỗi, muốn nói với anh một câu: Trầm Tuần, đừng hận em nữa, được không?
Lạc Thập Giai vẫn chưa bước chân vào trong nhà nghỉ, thì một loạt âm thanh quen thuộc vọng ra từ bên trong.
Là Trầm Tuần, qua nhiều năm như vậy, thân ảnh ấy chỉ xuất hiện trong mộng mà thôi.
Anh mất hồn mất vía đứng ở nơi đó, trên tay còn cầm một điếu thuốc, trong bóng tối, anh ngẩng đầu đi lại nơi phát ra tiếng bước chân. Hai người đứng đối diện nhau trong đêm, ánh mắt đều phức tạp như nhau.
“Lạc Thập Giai?” Anh không thể tin vào đôi mắt của mình.
“Trầm Tuần…”
Cô lê từng bước một đi đến phía anh, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh. Cô muốn nói cho anh biết, mấy năm nay cô đã trải qua những chuyện gì, cô muốn nói cho anh biết, trong trái tim cô đã yêu thương anh nhiều bao nhiêu, cô muốn nói cho anh biết, nếu như số phận để cho cô được lựa chọn lại lần nữa, cô tình nguyện hi sinh sinh mệnh này cũng muốn được ở bên cạnh anh, cô muốn nói cho anh biết…
“Trầm Tuần, xin lỗi.” Một thân ảnh đột ngột chạy ra từ trong nhà nghỉ, không chút do dự ôm chầm lấy Trầm Tuần từ phía sau. Trầm Tuần bị ôm bất ngờ, không kịp phòng bị, loạng choạng bước về phía trước một bước theo quán tính.
Bước chân của Lạc Thập Giai cũng theo đó dừng lại.
Cô gái kia thấp giọng thút thít. Trầm Tuần trầm mặc nhìn Lạc Thập Giai, sau đó đánh rơi điếu thuốc trên tay.
Đưa tay đẩy cô gái đang ôm lưng mình ra, khuôn mặt cô gái cũng được lộ ra dưới ánh đèn.
Lạc Thập Giai nhìn một hồi lâu, đợi đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ta, đáy lòng chợt thắt chặt.
“…Trường An?”