Xì.” Lạc Thập Giai bĩu môi, liếc ánh mắt đầy hèn mọn nhìn Trầm Tuần: “Đùa chút mà làm thấy ghê, ai mà không biết trước kia anh thuộc dạng đàn ông thế nào.”
Lạc Thập Giai vòng qua Trầm Tuần, đứng nghiêm ở bên cạnh, cố ý tạo khoảng cách với anh.
Trầm Tuần dường như nín thở, trầm mặc nhìn chằm chằm Lạc Thập Giai, cố gắng tìm kiếm chút ấm áp trong mắt người phụ nữ lãnh tình này, nhưng đến cuối cùng anh vẫn không tìm ra.
Trước đây, anh thuộc dạng đàn ông gì? Đểu cán, tùy tiện, làm tổn thương tình cảm của nhiều thiếu nữ?
Trầm Tuần tự giễu cười, trách sao sau này lại bị báo ứng.
Nhìn “báo ứng” trước mắt mình, Trầm Tuần nhẹ thở dài một hơi. Trên mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ phảng phất giống như thuận miệng hỏi: “Ăn cơm không?”
Lạc Thập Giai thấy anh chịu nói chuyện với mình, đương nhiên cũng không thèm làm giá gì nữa. Mấy năm này Lạc Thập Giai chẳng học được điều gì, chỉ học được hai chữ ‘thức thời’, cô nhảy chân sao lại gần anh, trên mặt nở nụ cười rực rỡ, “Ăn! Đương nhiên muốn ăn!”
…
Trầm Tuần dẫn Lạc Thập Giai đi ăn cà ri gà. Cuối cùng không phải ăn mì nữa rồi, Lạc Thập Giai cảm động muốn rơi nước mắt, cầm lấy chiếc đũa vui sướng ăn ngấu nghiến. Về phần Trầm Tuần, vẫn là thói quen ăn ào ào chẳng khác nào bò nhai cỏ. Khi anh ăn cơm luôn trầm mặc lại chẳng có thú vị gì, cơ bản chẳng chút linh động, chỉ cắm đầu ăn với ăn. Lạc Thập Giai chẳng thể hiểu được người đàn ông từng múa những bài quyền đẹp mắt như vậy, sao lại biến thành dáng vẻ ngày hôm nay?
Là Chu Tư Viện thay đổi anh ta sao?
Trầm Tuần không biết Lạc Thập Giai đang suy nghĩ chuyện của mình, vẫn cắm đầu ăn. Anh ăn rất nhanh, ăn xong lại cắm đầu chăm chú nhìn vào điện thoại.
Nhìn thấy anh chăm chú quá, cho nên Lạc Thập Giai ăn uống, lau miệng xong xuôi mà anh vẫn chưa phát giác ra.
Lạc Thập Giai nhất thời hiếu kỳ, rón ra rón rén đứng lên đi tới bên cạnh anh, vỗ vỗ lên vai của anh.
Trầm Tuần ngẩng đầu theo bản năng, ngón tay nhích một cái, vẫn chưa kịp khóa màn hình điện thoại di động lại, Lạc Thập Giai nhìn thấy tấm hình làm ảnh nền trên điện thoại của Trầm Tuần.
Một cô bé tóc ngắn, mặc trên người đồng phục học sinh màu lam nhạt, cười tươi như hoa. Khuôn mặt nhỏ nhắn, da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt to tròn, như hai trái nho nhỏ, cũng là ưu điểm trước đây của Chu Tư Viện. Chỉ là không có mị thái phong trần của Chu Tư Viện, càng nhìn càng thấy thích.
“Con gái anh à?” Lạc Thập Giai cúi người xuống hỏi.
Trầm Tuần ngẩn ra, động tác trên tay hơi cứng ngắt. Anh đưa tay ấn vào nút khoá màn hình lại, lập tức gật đầu: “Ừm.”
“Thật đáng yêu.”
“Hửm.”
Lạc Thập Giai nhìn Trầm Tuần, biết mà còn hỏi, “Thế vợ anh đâu? Yên lòng để anh đi một mình xa như vậy à?”
“Ly hôn.” Trầm Tuần liếc nhìn Lạc Thập Giai, khiến cho Lạc Thập Giai hơi chột dạ nhấp mím môi. Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng, nói như giao phó, không có cảm tình.
“Hả.” Lạc Thập Giai đối với câu trả lời này chẳng có ý kiến gì, chỉ hỏi tiếp theo trình tự, “Đứa bé được xử cho anh nuôi?”
Trầm Tuần hé mắt, nghi ngờ nhìn cô.
Trong tiệm cơm, khách khứa nườm nượp tấp nập, tiếng trò chuyện và cả tiếng gọi nhau í ới, Trầm Tuần và Lạc Thập Giai bị bao trùm trong không gian náo nhiệt đó, mùi thức ăn, mùi men bia lan tỏa trong không khí, Lạc Thập Giai mím môi có chút khẩn trương nắm chặt bàn tay, nhìn thẳng vào mắt Trầm Tuần ngồi ở đối diện.
Kỳ thực Lạc Thập Giai cũng không có tâm trách nhiệm, nhưng bệnh nghề nghiệp vẫn không khắc chế được. Cô chưa kết hôn, lại chẳng có con cái, không thể thấu hiểu được cái gọi là tấm lòng của bậc làm cha làm mẹ. Trước đây cũng từng tiếp nhận mấy vụ án như vậy, cho tới bây giờ cô đều tỉnh táo cân nhắc thiệt hơn trong đó, con cái cũng được quy thành tài sản để phân xử.
“Kỳ thực em cảm thấy anh vẫn còn trẻ, không cần thiết phải tranh giành đứa con này. Nếu như không có con cái, em thấy anh dễ dàng tìm một người phụ nữ khác hơn.”
Ánh mắt Trầm Tuần ảm đạm, đưa mắt nhìn thẳng Lạc Thập Giai giống như muốn nhìn xuyên thấu qua người của cô, khiến cô cảm giác da mình bỏng rát, vừa vô cùng lo lắng vừa đau đớn, không thể chịu đựng được phải đưa tay đè ép bả vai mình.
“Em chỉ thuận miệng nói thế thôi.” Tầm mắt Lạc Thập Giai liếc nhìn sang chỗ khác.
Trầm Tuần lạnh nhạt, một lát sau mới khẽ nhếch môi, giọng nói lạnh lùng: “Anh không cần đàn bà.”
Lạc Thập Giai vốn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng cổ họng như bị chặn, buộc cô phải ngậm miệng lại. Cô đưa tay sờ sờ cằm, biết bản thân vừa chọc phải ổ kiến lửa, không thèm nói tiếp nữa.
Cơm nước xong, Trầm Tuần tính tiền xong thì nhận được một cú điện thoại, anh không muốn nhận cuộc gọi này ngay trước mặt Lạc Thập Giai. Lạc Thập Giai cũng rất tự giác, đứng cách xa chờ anh.
Cú điện thoại này gọi rất lâu, ước chừng phải đến mười phút.
Hiếm khi thấy anh nói chuyện cùng ai lâu như vậy, nhất là vẻ mặt của anh sau khi cuộc điện thoại này kết thúc, dưới đuôi mắt tựa hồ có chút nhân khí hơn hẳn, như vậy trông rất lạ lẫm.
“Em đi tìm nhà nghỉ đi, anh đến ga tàu đón người bạn, lát nữa quay về tìm em sau.” Trầm Tuần đơn giản giao việc cho cô.
Anh bước về phía chiếc xe Jeep màu đen, đang chuẩn bị kéo cửa xe của mình, mới vừa nâng tay lên lại bị Lạc Thập Giai ngăn cản. Trầm Tuần ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn cô.
“Anh bảo em phải đi đâu? Em không có tiền.” Lạc Thập Giai cắn môi mới ngập ngừng nói: “Anh đi đón ai?”
Trầm Tuần nghe cô nhắc nhở như vậy mới nhớ tới tình huống hiện giờ của Lạc Thập Giai, vội vàng móc tiền ra đưa cho cô.
“Người anh đi đón là đàn ông hay đàn bà?” Lạc Thập Giai vẫn cắn môi như cũ, nhìn vẻ mặt háo hức của anh, khiến cô không chịu được.
Thanh âm của Lạc Thập Giai được gió thổi vào tai của Trầm Tuần, anh chỉ cảm thấy thanh âm kia mang theo sự nũng nịu nhu nhược, làm cho anh hơi mông lung suy nghĩ vẩn vơ. Bàn tay đang cầm tiền của Trầm Tuần khẽ khựng lại trong giây lát, rõ ràng cũng không có phát sinh bất cứ chuyện gì thế nhưng vẫn không nhịn được khẽ mỉm cười.
“Đàn ông.” Anh bỏ tiền lại vào túi, “Em bám theo xe anh nhé, dù sao em cũng đâu có việc gì để làm.”
Lạc Thập Giai xụ mặt, hơi buồn bực đáp, “Ai nói em không có việc gì làm?”
“Vậy có đi hay là không?”
“Thôi, theo anh một lát cũng chả sao!” Lạc Thập Giai nói xong cũng quay ngược về xe của mình, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm xe của Trầm Tuần.
Trầm Tuần thấy thỉnh thoảng cô tỏ ra bướng bỉnh giống như trẻ con với mình, cũng nhịn không được mím môi cười cười.
Nhà ga Tây An được đặt ở nơi có phong cách nhất xung quanh cổ thành. Kiến trúc được mô phỏng theo thời Đường. Tất cả ga xe lửa đều như nhau, người đến người đi tấp nập, tiểu thương nhiệt tình, lữ khách vội vã là phong cảnh mãi không thay đổi ở đây.
Tiếng thông báo lưu trình tàu đến tàu đi liên tục thoát ra từ trong loa phát thanh, giọng nói ngọt ngào của cô phát thanh viên, Lạc Thập Giai lắng nghe địa danh, khá quen thuộc lại rất xa lạ, thật kỳ lạ, trên đất nước rộng lớn này, vẫn còn rất nhiều nơi cô chưa từng đặt chân đến.
Trầm Tuần vẫn nhìn chăm chăm ra phía cửa, thong thả không chút vội vã, Lạc Thập Giai đứng cách Trầm Tuần một đoạn.
Khi còn bé Lạc Thập Giai rất thích đường ray, phía sau căn nhà cũ là một tuyến đường ray tàu lửa. Không có mẹ kiên nhẫn an ủi, cũng không có cha ân cần cưng chìu, đoàn ràu đi ngang qua hợp tấu với thanh âm của đường ray chính là khúc nhạc ru duy nhất của Lạc Thập Giai, chỉ có thanh âm xình xịch kia mới giúp cô đi vào giấc ngủ ngọt ngào, sau đó, cô lớn lên, nhưng vẫn thích ngồi xe lửa, cô thích thanh âm kia, cũng thích cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ tàu. Trình Trì không hiểu sở thích này của cô, sau này công việc bừa bộn cũng khiến anh không còn kiên nhẫn, muốn đi đâu cũng mua vé máy bay, thỉnh thoảng cô lại mua vé xe, những lúc như thế anh đều la trời than đất.
Lạc Thập Giai trầm mặc đứng sau Trầm Tuần, vô cùng buồn chán xê chân chà chà lên cục gạch, ánh mắt liên tục nhìn xung quanh.
“Trầm Tuần!” Một giọng đàn ông hùng hậu mang theo tiếng địa phương của người dân thành phố Thẩm Quyến gọi tên Trầm Tuần.
Lạc Thập Giai vô ý thức quay đầu lại. Chỉ thấy Trầm Tuần cách vài bước về phía trước, mặc dù không có nói chuyện, nhưng vẫn thấy được sự vui vẻ và thật lòng trong mắt anh. Trên tay người nọ cầm theo hành lý đơn giản, hàn huyên thô lỗ với Trầm Tuần, cuối cùng mới chính thức đi xuống bậc thang, Lạc Thập Giai lúc này mới nhìn rõ người này.
“Luật sư Lạc?”
“Ông chủ Hàn?”
Hai người hầu như đồng thời thốt lên, sau đó lại cùng nhau quay đầu lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trầm Tuần.
Thế giới này, nguyên lai nhỏ như vậy.
***
Lạc Thập Giai đi một mình ở phía trước, cô cũng hiểu được hai người họ cần chút không gian riêng trò chuyện với nhau.
Hàn Đông nhìn thoáng qua thân ảnh gầy tong teo đang đi phía trước, không kìm được lòng hiếu kỳ, hỏi Trầm Tuần, “Làm sao cậu quen biết Luật sư Lạc?”
Ánh mắt của Trầm Tuần cũng nhìn người phụ nữ đang bước phía trước, không trả lời câu hỏi của Hàn Đông mà hỏi ngược lại, “Sao anh biết cô ấy?”
“Cô ấy là khách quen của một người đồng nghiệp giới thiệu đến chỗ của tôi, chiếc Mazda của cô ấy đấy? Cô ấy vẫn thường mang nó đến chỗ tôi bảo dưỡng.”
Trầm Tuần không lên tiếng, chỉ gật đầu, lúc này mới trả lời Hàn Đông: “Tình cờ gặp trên đường.” Nói xong lại ngẫm nghĩ một chút, rồi bồi thêm một câu, “Là bạn học cũ.”
Sau khi Hàn Đông nghe thấy câu trả lời của Trầm Tuần lại lộ ra chút hứng thú khác thường, “Bạn học? Ngoại trừ Trường Trì, trước giờ chưa từng nghe cậu nhắc qua người bạn học nào.”
Trầm Tuần cúi đầu tự giễu cười: “Quả thực nhớ không nhiều lắm.”
Hàn Đông dùng vai đẩy đẩy Trầm Tuần: “Vậy chuyện con gái của cậu, có thể nhờ Luật sự Lạc giúp đỡ, tôi nghe đồng nghiệp nói, Luật sư Lạc được xếp vào hạng luật sư có tài, chỉ cần cô ta gật đầu, chuyện gì cũng làm được.”
“Hửm.”
“Chỉ cần cậu nhờ cô ấy, đoán chừng Manh Manh nhất định sẽ là của cậu rồi.”
Trầm Tuần không muốn tiếp tục đề tài này nữa, trực tiếp trả lời: “Không có tiền mời luật sư.”
Hàn Đông nhìn Lạc Thập Giai lại nhìn Trầm Tuần, nhất thời lại tò mò suy đoán: “Sao cô ấy lại đi theo cậu? Cậu nói xem có phải cô ấy có tình ý gì với cậu không?” Hàn Đông thấp giọng nói: “Lạc luật sư là người tốt, tôi nghe người đồng nghiệp nói hiện giờ cô ta đang bị thất tình, hay là cậu thừa dịp này nhảy vào xem sao?”
“…”
“Nếu như cậu theo đuổi được, nói không chừng cô ấy không tính tiền luật sư mà còn giành lại Manh Manh cho cậu đấy.” Hàn Đông vừa nói vừa đưa tay vỗ đầu của mình, ảo não nói: “Sai, nào có người phụ nữ nào nguyện ý đi làm mẹ kế chứ. Luật sư Lạc có lẽ còn chưa biết. Nếu cậu muốn sống với cô ấy, có lẽ cô ấy là người đầu tiên không cho phép cậu giành Manh Manh.”
“Được rồi.” Trầm Tuần cau mày ngăn Hàn Đông càng nói càng đi xa vấn đề, “Đừng nói nhảm.”
Mặc dù ngoài miệng anh lên tiếng trách cứ như vậy, nhưng ánh mắt lại nhịn không được liếc nhìn Lạc Thập Giai. Trong lòng đột nhiên dâng lên một câu hỏi. Cô ấy sẽ thích Manh Manh sao?
Có nghĩ cũng không tìm ra được đáp án, bởi vì Trầm Tuần vừa nghĩ đến chuyện này, lại bắt đầu tự giễu bản thân.
Mấy năm trước, anh đã xử lý sạch sẽ, sạch sẽ đến mức chẳng khác nào tờ giấy trắng chờ cô viết lên đó, anh dường như dâng lên cho cô trái tim tinh khiết mà cô vẫn không muốn, hiện giờ bản thân anh vừa ly hôn, còn có con riêng, sự nghiệp cũng thất bại, sao cô chịu đồng ý?
Tại sao lại có ý nghĩ như vậy, anh điên rồi sao?