Một ngày kia, Giai Giai không có trở về, Từ Nhan và Lưu Vũ vô cùng nóng
ruột, gọi điện thoại qua qua cho Tiểu Ngư. Khoảng cách từ nhà chị Tiểu
Ngư đến nhà Từ Nhan rất gần, đi bộ chỉ mất mười phút, suy nghĩ một chút
cũng có khả năng. Nhưng như Lưu Vũ nói, không thể để cho Giai Giai qua
đêm bên ngoài một mình được, cho nên ra lệnh bảo Giai Giai trở về.
Lưu Vũ không ngừng gọi điện thoại thúc giục, thậm chí còn bảo sẽ đích
thân qua đó đón cô để uy hiếp cô trở về, rốt cuộc Giai Giai trở về, con
mắt đỏ ngàu, giống như đã khóc.
“Anh, chị dâu, em đồng ý đi xem mắt.” Giai Giai đột ngột nói.
Đối với thay đổi thình lình của Giai Gia, Từ Nhan và Lưu Vũ muốn rớt cằm xuống, hai mặt nhìn nhau. Hôm nay Giai Giai sao thế? Khi ở trên xe đã
rất kỳ quái, nhưng chỉ xem như đứa bé tính tình hay đùa giỡn, tâm tình
không tốt thì ai cũng có, nhưng bây giờ vừa trở về lại đột nhiên ném ra
một câu nói như vậy rồi đi vào phòng khóa cửa, có cái gì đó rất không
ổn. Giai Giai vẫn phản đối việc đi xem mắt, mặc kệ Từ Nhan đeo bám dai
dẳng như thế nào, cô vẫn im lặng không lên tiếng, tại sao hôm nay lại tự động đề cập đi nói chuyện này?
“Hôm nay Giai Giai không bình thường, em thử đi xem một chút xem có thể
moi ra được cái gì không.” Lưu Vũ thở dài, cảm thấy nhức đầu rồi.
Từ Nhan hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lưu Vũ, tuy bọn họ là anh em, dù
sao vẫn có khác biệt nam nữ, Giai Giai không hẳn sẽ đem tất cả những lời trong lòng nói ra với Lưu Vũ, nhưng với cô cũng không hẳn là không thể, đều là con gái, ngày thường hai người cũng có quan hệ rất tốt, cho nên
mới có thể nói chuyện cùng nhau.
Từ Nhan đi tới phòng của Giai Giai, đang muốn gõ cửa, lại nghe được bên
trong truyền tới những tiếng nức nở khe khẽ. Khóc? Tại sao Giai Giai
phải khóc? Điều này làm cho trong lòng Từ Nhan rất kinh ngạc, lập tức gõ cửa, bên trong đột nhiên không hề lên tiếng nữa.
“Ai vậy?” Bên trong truyền đến giọng nói có chút khẩn trương, chút hoảng hốt của Giai Giai.
“Là chị, em mở cửa ra đi, chị có lời muốn hỏi em.” Từ Nhan lại gõ cửa thêm lần nữa.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, tiếp theo truyền đến giọng nói của Giai
Giai: “Chị dâu, em ngủ rồi có chuyện gì ngày mai nói tiếp đi.”
“Giai Giai, chị biết rõ em còn chưa ngủ, em mở cửa phòng ra đi, chị thật sự có chuyện muốn tìm em.” Từ Nhan không chịu bỏ đi, vẫn đứng đó, gõ
cửa.
Thật lâu sau, rốt cuộc cửa đã mở ra, Giai Giai đưa đôi mắt đỏ hoe sưng
húp ra, đứng ở cửa phòng nhìn Từ Nhan, nhưng vẫn không nói gì.
Nhìn biểu hiện kia của cô, tất nhiên Từ Nhan biết cô đã khóc rất lâu
rồi, cũng không còn tiếp tục đợi sự đồng ý của cô, trực tiếp đi vào
trong phòng. Giai Giai thở dài, nhìn thấy Lưu Vũ đang ngồi an vị trong
phòng khách, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm về phía cô, trong lòng cô luống cuống, vội vàng đóng cửa lại, nhưng vẫn đứng cạnh cửa không biết phải
làm sao.
“Ngồi xuống, sao phải đứng? Chị không có ăn thịt em, sao em phải khẩn
trương như thế.” Từ Nhan phát hiện hôm nay Giai Giai im lặng khác
thường, cô vẫn luôn thích một Giai Giai hoạt bát trước kia.
Giai Giai nghe lời nên ngồi xuống, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn về
phía Từ Nhan, càng không ngừng xoắn ngón tay vào nhau, muốn nói lại
thôi.
“Giai Giai, nói cho chị dâu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Từ Nhan hỏi trúng tim đen.
Giai Giai không ngừng lắc đầu, nhìn Từ Nhan, nở ra một nụ cười: “Không có việc gì, chị dâu, em thì có thể gặp chuyện gì.”
Từ Nhan nâng tay lên gõ một cái vào cái trán của cô, nhẹ giọng mắng:
“Trong lòng của tiểu nha đầu này có chuyện, chẳng lẽ chị còn không nhìn
ra sao? Nói mau.”
“Chị dâu. . . . . .” Hốc mắt Giai Giai lập tức tràn ngập nước mắt
Từ Nhan vừa nhìn Giai Giai như vậy, cũng sợ hãi, ôm lấy cô, vừa vỗ nhẹ
vào lưng cô vừa nói: “Không khóc, có chuyện gì thì hãy nói cho chị dâu
biết, để xem chị dâu có thể giải quyết giúp em không.”
“Em. . . . . . em. . . . . . Thích một người. . . . . . Nhưng. . . . .
.” Giai Giai vừa nghĩ tới người ta đã có đối tượng, trong lòng giống như có câu dao xiết chặt, rất đau.
Từ Nhan nghe được thì chân mày cau lại, Giai Giai đã động lòng? Cô còn
nghĩ sẽ giới thiệu doanh trưởng Cao cho Gia Giai, như thế thì chuyện này phải hủy bỏ thôi.
“Từ từ nói, đừng nóng vội.” Từ Nhan kiên nhẫn khuyên nhủ, nhưng không khỏi cảm thấy hơi đau đầu.
“Em. . . . . .” Giai Giai vừa mở miệng, nước mắt đã chảy ào ào xuống
“Em và cậu ta như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì với người ta chưa?” Chân
mày Từ Nhan nhíu thật chặt, Giai Giai mới tới thành phố N chưa được lâu, sao lại động lòng nhanh như thế? Nếu để cho cô biết cái người đàn ông
đáng giận kia là ai, nhất định cô sẽ đánh chết anh ta.
Giai Giai khóc mãi mới ngừng lại, cũng không nói chuyện, Từ Nhan nóng
nảy, hét lớn một tiếng: “Đừng khóc, nói rõ rồi mới có thể nghĩ biện pháp giải quyết, em khóc nữa cũng không có lợi ích gì cả?”
Lúc này Giai Giai mới ngừng khóc, nói ra tâm sự của mình: "Chuyện này
phải nói đến một tháng trước. Khi đó em quen biết với chị Tiểu Ngư thông qua sự giới thiệu của chị, từ từ trở thành bạn tốt, cha mẹ chị Tiểu Ngư cứ ép chị ấy phải đi xem mắt. Chị cũng biết rồi đó, chị Tiểu Ngư đã có
bạn trai, mặc dù xa nhau ngàn dặm, nhưng tình cảm của hai người vẫn rất
tốt. Chỉ là cha mẹ cứ chia rẻ bọn họ, còn buộc chị Tiểu Ngư phải đi gặp
mặt người con trai mà bọn họ chọn. Chị Tiểu Ngư nói, chị ấy không muốn
đi, nhưng lại không thể cãi lại lời của cha mẹ, cho nên để em làm phần
tử quấy rối."
Chân mày của Từ Nhan nhíu lại sắp thành một cục rồi, hỏi: “Em yêu đối tượng mà chị Tiểu Ngư xem mặt?”
Chuyện sẽ không trong tiểu thuyết chứ? Nếu thực là như vậy, đây cũng quá. . . . . . Từ Nhan không dám tưởng tượng.
“Không có, em không có yêu cái đối tượng mà chị ấy hẹn hò. Lúc ấy người
đàn ông đi xem mắt có dẫn thêm một người bạn nữa tới. Một người vóc dáng rất cao, diện mạo đàn ông khá hay, người mặc áo đen, lại đeo kính đen,
cực kỳ giống đại ca xã hội đen. Lúc ấy em liền cố ý đi quấy rối, sau đó
cùng với người đàn ông lạnh lẽo kia cãi vã. . . . . .”
Hình như Từ Nhàn đã có thể tưởng tượng ra được rồi, đây là một bộ truyện máu chó như thế nào. Nhất định là sau khi Giai Giai làm rùm beng với
người đàn ông kia, đoán chừng gặp gì đó rất nặng, sau đó từ từ sinh ra
tình cảm? Thời đại học Giai Giai cũng chưa từng yêu ai, theo cô biết
Giai Giai là như vậy, một tiểu cô nương đơn thuần, dễ động lòng, nhưng
mà ai là người giống đại ca xã hội đen?" Từ Nhan càng nghĩ càng thấy
chuyện này rắc rối.
“Em cứ như thế mà yêu người ta?” Từ Nhan chỉ cảm thấy rất muốn mắng cô, mắng cho cái đầu nhỏ kia tỉnh lại.
“Vừa mới bắt đầu không có, sau lại. . . . . .” Giai Giai không muốn hồi
tưởng lại tình cảnh lúc ấy, nức nở một lúc lâu, còn nói, “Chị dâu, đây
là lần đầu tiên em động lòng, trước kia chưa từng động lòng, nhưng sau
này em lại muốn biết cách liên lạc với anh ấy, muốn thổ lộ với anh ấy,
nhưng em. . . . . .” Vừa nghĩ tới lúc đi trên đường kia, cô nhìn thấy
anh ở cùng với các cô gái khác, cô cũng biết mộng đẹp của mình đã kết
thúc, cái mối tình đầu thầm mếm đã đi.
Từ Nhan dùng ngón tay cốc một cái lên đầu cô, không biết nên mắng cô hay là nên an ủi cô, nói: “Cái nha đầu này, sao lại dễ dàng yêu một người
như thế? Sau đó hai người có gặp lại nhau không?”
“Không có, sau khi em với anh ấy cãi nhau lần đó, thì chưa từng gặp lại
nhau.” Lần đó ở trên đường lớn nhìn thấy anh nhưng anh không thấy cô.
“Tại sao mới gặp một lần đã yêu người ta? Giai Giai, em cũng quá. . . . . .” Từ Nhan không cách nào tưởng tượng được việc động lòng lại dễ dàng
như thế.
“Chị dâu, không cho phép chị giễu cợt. Lúc đầu em cũng không biết mình
đã yêu người ta, lúc ấy em còn gây gổ với người ta, sau lại. . . . . .
Sau lại. . . . . .” Giai Giai có chút khó mở miệng nói về tình cảnh lúc
ấy, nỗ lực thật lâu vẫn không nói ra được, đỏ mặt cúi đầu.
“Sau lại như thế nào?” Từ Nhan tò mò hỏi tới.
Mặt của Giai Giai càng đỏ hơn, không nhịn được vuốt môi của mình, đỏ mặt nói: “Không có gì a…, sau đó em lại không hề có cảm giác mình đã yêu
anh ta, cho đến chiều hôm nay, vô tình thấy anh ta đi cùng với một cô
gái khác, lòng của em như bị ai đó cắt đi, rất đau, do đó mới biết. . . . . .”
Nhìn nét mặt của Giai Giai, nhất định lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, khiến
Giai Giai trọn đời không quên được, bằng không tiểu nha đầu này sẽ không khác thường như thế, còn yêu một người đàn ông nhanh chóng như thế.
“Tên cậu ta là gì?” Từ Nhan thở dài.
Giai Giai dùng sức lắc đầu, Từ Nhan lại hỏi: “Cậu ta đang làm cái gì?
Không phải là xã hội đen thật đó chứ?” Giai Giai lắc đầu một cái, Từ
Nhan nóng nảy: “Cái gì em cũng lắc, rốt cuộc em hiểu người ta được bao
nhiêu.”
Giai Giai ủy khuất nói: “Chị dâu, chị đừng có rống lên với em như thế,
em khó chịu và đau lòng đủ rồi. Em đã đồng ý đi xem mắt rồi, biết mình
và anh ấy là không thể nào cho nên đang muốn quên anh ta đi.” Nói xong,
lại khóc nữa .
Sau khi Từ Nhan bước ra khỏi phòng của Giai Giai, cảm thấy đầu đần ra.
Sao mọi chuyện lại biến thành như thế? Nếu như Giai Giai biết mình đã
động lòng với người đàn ông tên gì, ít nhất cô còn có thể đi hỏi thăm
một chút, lỡ như mọi chuyện không giống như tưởng tượng thì hỏng bét, có lẽ còn có thể cứu vãn. Nhưng là bây giờ. . . . . . Giai Giai này thật
hồ đồ, đến đối tượng mình thích tên gì, thân phận như thế nào cũng không biết, thế mà đã yêu, sao lại có người hồ đồ như thế sao? Cô nên nói
Giai Giai đơn thuần hay là ngu?
“Như thế nào? Em có hỏi ra gì không?” Lưu Vũ lo lắng hỏi.
“Thật ra nếu không hỏi sẽ tốt hơn, hiện tại hỏi rồi cảm thấy chi bằng
đừng hỏi ra.” Vừa nghĩ tới lời Giai Giai nói, trong lòng cô càng buồn
phiền hơn.
“Rốt cuộc là thế nào? Sao em lại lập lờ nước đôi như thế, không biết anh đang gấp muốn chết sao?” Lúc này Lưu Vũ cũng gấp, chưa việc gì có thể
làm cho anh gấp gáp đến thế, hiện tại chuyện này liên quan đến em gái
của anh, tim của anh vô cùng rối loạn.
“Có liên quan đến đàn ông.”
“Con bé yêu người nào?” Lại nhớ tới hành động khác thường của Giai Giai trong tối hôm qua, anh cảm thấy khả năng này rất lớn.
“Nếu như biết nó yêu người nào thì tốt rồi.”
“Em có ý gì? Chẳng lẽ còn có việc nghiêm trọng hơn cả việc này sao?”
Từ Nhan không trả lời anh mà đến gọi điện thoại cho Tiểu Ngư, muốn thăm
dò một chút tin tức từ Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, hôm nay Giai Giai nói với
cậu cái gì thế?”
“Không có gì, con bé chỉ khóc thôi, hỏi con bé cái gì nó cũng không nói, tớ còn đang muốn hỏi cậu Giai Giai bị sao thế?”
Từ Nhan cho là Giai Giai đã nói chuyện với Tiểu Ngư, thì ra là cũng
không nói, cô trầm tư suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tiểu Ngư, đối tượng
hẹn hò lần này của cậu là người như thế nào?”
Tiểu Ngư rất kỳ quái sao bỗng dưng hôm nay Từ Nhan lại hỏi đến đối tượng hẹn hò của cô, chẳng lẽ là bởi vì cô không có nói cho cô ta biết nguyên nhân hay không? Mặc dù không hiểu rõ tại sao Từ Nhan lại hỏi như thế,
nhưng cô vẫn kể lại tất cả. Sau đó Từ Nhan hỏi thêm một vài vấn đề, cô
lại kể cho Từ Nhan nghe tình hình thực tế
Lưu Vũ đứng một bên nhìn Từ Nhan đang liều mạng hỏi vấn đề, chân mày vốn đang nhíu chặt, về sau càng lúc càng giãn ra, mặc dù không có hiểu rõ
rốt cuộc Giai Giai đã gặp chuyện gì, nhưng từ giọng điệu của Từ Nhan ít
nhiều cũng biết được chút chuyện, nhất định nó có liên quan đến đối
tượng hẹn hò của Tiểu Ngư. Chẳng lẽ Giai Giai yêu đối tượng hẹn hò của
Tiểu Ngư? Cái này làm sao có khả năng cứ?
Sau khi Từ Nhan cúp điện thoại, khóe miệng đột nhiên nâng lên một nụ cười.
“A Vũ, anh liên lạc với doanh trưởng Cao rồi sao?”
“Còn chưa đâu, ngày mai sẽ liên lạc lại, em nhất định giới thiệu Giai Giai với doanh trưởng Cao sao?”
Từ Nhan càng nghĩ càng thấy chuyện này thú vị, nhưng lại nghĩ tới một
cái vấn đề, rất nghiêm túc hỏi: “Anh xác định doanh trưởng cao không có
bạn gái phải không?”
“Lúc đó cậu ta nói với anh như thế, nhưng rốt cuộc có hay không, thực hư ra sao thì anh chưa kiểm chứng.” câu trả lời của Lưu Vũ , lại làm cho
Từ Nhan muốn phát điên.
Từ Nhan đấm một cái vào bờ vai anh, nhẹ mắng: “Câu trả lời này của anh
trả lời như không trả lời, nếu thật sự doanh trưởng Cao đã có ý trung
nhân, anh sẽ không xong với em đâu!” Nói xong, thở phì phò trở về phòng.
Lưu Vũ kinh ngạc dõi theo bóng lưng đầy tức giận của vợ yêu, trong
khoảng thời gian ngắn không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.