Từ Nhan cứ như vậy mà đi vào, cơ thể bất ổn, lảo đảo lùi về phía sau, không khỏi "A" lên một tiếng.
Cô tưởng rằng cái mông của mình sắp phải gặp hoạ rồi, thì được một cánh
tay kịp thời kéo lại, cánh tay kia vừa dùng lực, ôm cô vào trong lòng,
bên tai truyền đến một giọng nói dịu dàng đầy lo lắng: "Tiểu Nhan?"
Nghe được giọng nói quen thuộc đó, nước mắt của Từ Nhan lại một lần nữa
không thể khống chế, đem toàn bộ uất ức của mình phát tiết lên người
anh, cũng không thèm màng đến việc nước mắt của mình có làm bẩn quần áo
của anh hay không.
Ở phía bên trên, mặc dù nói Triệu Thượng cũng không làm gì cô, chỉ làm
cho cô cảm thấy khó chịu ở trước mặt đồng nghiệp thôi, nhưng là không
biết vì sao, ở trước mặt của Lưu Vũ, cô không thể nói ra hết uất ức của
mình, chỉ muốn ở trong lòng anh mà khóc thật to.
Lồng ngực của Lưu Vũ thật ấm áp, làm cho cô cảm thấy rất an tâm, cũng
chỉ có ở trong lòng của anh, cô mới có được cái cảm giác an toàn đó, chỉ khi hướng về phía anh, cô mới có thể thật sự tỉnh táo trở lại. Có lẽ là do anh là chồng của mình, cho nên khi ở trước mặt anh cô mới cảm thấy
yên tâm như vậy, tựa như chim nhỏ tìm được cây đại thụ, có chỗ dựa vững
chắc.
"Tiểu Nhan, sao vậy?" Thấy vợ khóc, Lưu Vũ rất đau lòng.
Anh chưa bao giờ thấy một Từ Nhan mạnh mẽ lại trở nên yếu đuối như vậy?
Cô vẫn luôn cố gắng kiên cường, không muốn bất luận kẻ nào thấy nội tâm
mềm yếu của mình, rốt cuộc là ai mà lại có thể làm cho cô mất khống chế
đến như vậy? Anh thật sự rất tò mò, thậm chí anh cảm thấy mình vì tên đó mà ăn phải dấm chua, Từ Nhan chưa từng mất khống chế vì anh bao giờ cả.
"Chúng ta đi thôi, không phải anh nói muốn dẫn em đi đâu sao?" Rốt cuộc
Từ Nhan cũng ngẩng đầu lên, xoa xoa nước mắt, nở nụ cười sáng lạn với
anh.
Nước mắt kia làm tim anh đau nhói, đồng thời nụ cười kia lại làm mắt anh bị mê hoặc, anh hơi ngây người trong một khoảng thời gian ngắn.
"Rốt cuộc thế nào?" Lưu Vũ cảm thấy hôm nay Từ Nhan rất không bình thường, nhất định là lúc làm việc đã phải chịu uất ức gì rồi?
"Rốt cuộc anh có đi hay không?" Trước còn đó còn nhu nhược giống như chú mèo nhỏ , bây giờ lại biến thành một con cọp mẹ rồi.
Lưu Vũ đột nhiên bật cười, người phụ nữ này, mưa gió thất thường, không
biết dịu dàng như thế nào sao? Anh vuốt mũi cô, cưng chiều nói: "Được
rồi, nghe lời em, chúng ta đi." Nói xong, dắt tay của cô đi về phía xe
đang đậu.
Từ Nhan vui vẻ hôn lên mặt anh một cái, kéo cánh tay của anh bước đi,
khóe mặt chợt nhìn thấy, Triệu Thượng đang bước từ trên lầu xuống.
Ngay lúc đó, Lưu Vũ cũng ngây người, mặc dù bọn họ đã là vợ chồng hợp
pháp, nhưng chưa bao giờ Từ Nhan chủ động hôn anh hết. Trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, thì đã bị Từ Nhan lôi
đi.
"Nhan Nhan ——" sau lưng có người đang gọi.
Lưu Vũ cảm thấy thân thể Từ Nhan cứng đờ, càng ra sức kéo anh hơn, anh
cảm thấy kỳ quái, liền nhìn lại phía sau, thấy một người đàn ông đang
đứng đó, mặt một bộ tây trang màu xanh nhạt.
"Tiểu Nhan, có người gọi em kìa." Lưu Vũ cảm thấy người đàn ông đó rất chói mắt, nên nghi ngờ nhìn anh ta.
Rốt cuộc người này là ai vậy? Là người đàn ông khiến Từ Nhan mất không
chế sao? Chẳng lẽ. . . . . . Là tình yêu đầu của cô? Lưu Vũ hít vào một
hơi, Anh cũng biết chuyện tình yêu đầu đời của Từ Nhan, cô đã từng lể
chuyện này cho anh nghe, cũng biết Từ Nhan đối với người này tình thâm
nghĩa nặng, nói không ghen đó là giả, nhưng lúc này cô là vợ của anh, ai cũng đừng hòng có ý khác với người phụ nữ của anh. Bất kể cậu ta có là
tình yêu đầu đời, bất kể cậu ta có tình thâm hay không tình thâm, anh
vẫn là chồng hợp pháp, ai cũng đừng hòng giành quyền sở hữu với anh.
"Đừng để ý đến anh ta, chúng ta đi." Từ Nhan không quay đầu lại, cắm đầu cắm cổ lôi anh đi.
Nhưng lúc này Lưu Vũ lại kéo tay cô ra, xoay người nhìn về phía người đàn ông kia, Từ Nhan nhỏ giọng hô: "Lưu Vũ, anh sao vậy?"
Lưu Vũ nhưng chỉ đưa tay vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay của cô, ánh mắt ra
hiệu bảo cô "Yên tâm đi", tiếp tục nhìn người kìa, rất nghiêm túc nhìn
cậu ta, phát hiện dung mạo của người kia cũng rất đẹp, mặt rất trắng,
vóc dáng không cao, khoảng chừng một mét bảy, thân thể thì mỏng manh,
thật thích hợp với một từ —— Tiểu Bạch. Mặc dù tính tình của Lưu Vũ dịu
dàng, nhưng bản thân anh lại thuộc dạng cao lớn khỏe mạnh, mặt cũng
không phải không có ích, cho nên vừa nhìn thấy loại đàn ông trắng trẻo
đó, thì anh đều xếp vào loại “Tiểu Bạch” hết. Đối với những loại đàn ông tiểu bạch này, Lưu đều không để ở trong mắt, mặc dù các cô gái cũng rất hay bị những tên như thế này hấp dẫn.
"Xin chào, tôi là Lưu Vũ, là chồng của Tiểu Nhan." Mặc dù trong lòng Lưu Vũ chất đầy một bình dấm chua, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ ôn hòa,
rất kiên trì.
Triệu Thượng ngẩn người, nhìn bàn tay đưa ra của anh, trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng ra sao.
Đúng, anh không có nghe lầm, người đàn ông trước mặt này nói mình là
chồng của Từ Nhan. Đánh giá người đàn ông này, cao hơn anh, khoảng chừng 1m8 trở lên, vóc người rất khôi ngô, nhưng không hề thô kệch chút nào,
mà là tương đối cân xứng. Mặt chữ quốc, lông mày rất dày, toàn thân tỏa
ra sức quyến rũ của đàn ông. Nhìn anh ta, trong lòng Triệu Thượng không
thể nào không cảm thấy ghen ghét được.
"È hèm?" Lưu Vũ vẫn chưa thu tay lại, nhướng mày nhìn anh ta, giống như đang có ý chế giểu anh ta không có phép lịch sự.
Lưu Vũ bị Từ Nhan nắm, cô không hề nhìn người đàn ông đó, nói với Lưu
Vũ: "Anh bắt tay với anh ta làm gì, không phải anh nói dẫn em đến một
nơi thần bí sao? Tại sao còn không đi, lại còn đứng ở đây bắt tay với
người không quen biết làm gì?"
Lưu Vũ lại nói: "Tiểu Nhan, người ta không có lễ phép, nhưng chúng ta
không thể không có phép lịch sự được, đây là vấn đề giáo dục."
Lưu Vũ nhìn như đang dạy dỗ Từ Nhan, nhưng phàm là người thông minh thì
có thể hiểu được, lời này là đang nói với Triệu Thượng. Vừa rồi mặc dù
tay anh có hơi lúng túng trong không khí, nhưng lại vờ không thấy, cố ý
hạ thấp anh ta, nhưng vẻ mặt của Lưu Vũ vẫn không sao cả, lại còn cho là Triệu Thượng không biết lễ phép, giống như Lưu Vũ nói, đây là vấn đề về giáo dục, ngược lại chính Triệu Thượng là người không có nuôi dạy.
Triệu Thượng vẫn còn bị chấn động vì chuyện Từ Nhan đã kết hôn, trong
khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp. Ngay lúc này, Lưu Vũ đã cảm
thấy người này không phải tình yêu đầu của Từ Nhan, cũng bởi vì cái suy
đoán này mà thấy yên tâm. Chỉ cần không phải là tình yêu đầu, cái gì anh cũng không sợ, có người đàn ông nào ưu tú hơn anh được chứ? So với anh
ta thì càng thích hợp với Từ Nhan hơn? Coi như là tình yêu đầu thì sao?
Hôm nay anh đã là chồng của Từ Nhan, tình yêu đầu chỉ có thể cút đi
thôi.
Bởi vì trong lòng không còn đề phòng với người kia nữa, cho nên trong
mắt anh người nọ cũng không còn uy hiếp gì, khóe miệng giương lên, mỉm
cười nói với Từ Nhan: "Vợ à, chúng ta đi thôi."
Bọn họ vừa mới xoay người, trước mắt đột nhiên hoa lên, một bóng dáng
đang quơ quơ trước mặt họ, đúng lúc kêu lên: "Anh, chị dâu." Thì ra là
Giai Giai.
Từ Nhan bị cô bất thình lình gọi nên bị giật mình, hơi cáu nói: "Nha đầu chết tiệt kia, định hù chết chị hả, tim của chị sắp bị em hù mà chạy
mất rồi."
"Chị dâu, từ lúc nào mà chị lại nhát gan như vậy hả ?" Giai Giai hi hi ha ha, vẻ mặt rất vui vẻ.
"Giai Giai, sao em lại tới đây?" Lưu Vũ cau mày nhìn em gái, kinh ngạc vì nó lại đột nhiên tới chỗ làm của Từ Nhan.
Giai Giai bĩu môi nói: "Em chán quá, anh ơi."
"Cho nên em liền chạy đến đây hả ?" Lưu Vũ rất hoài nghi.
Giai Giai cười hì hì một tiếng, trừng mắt nhìn anh: "Anh, anh đừng có nghiêm túc như vậy có được không?"
"Bởi vì anh không tin em chỉ vì nhàm chán mà xuất hiện rất đúng lúc ở
đây." Lưu Vũ hiểu rất rõ tính quỷ quái của em gái nhà mình.
"Anh!" Giai Giai dậm chân một cái, lại xông lên gọi Từ Nhan, "Chị dâu,
chị xem anh ấy kìa, lại khi dễ em rồi, chị mau quản chồng mình đi."
Từ Nhan che miệng cười khẽ, dường như đã quên mất sự quấy nhiễu của
Triệu Thượng, giảo hoạt nói: "Em đồng ý đi xem mắt, chị sẽ giúp em, nếu
không. . . . . . Giữa chồng và em chồng chị chỉ có thể chọn một người,
chị dĩ nhiên sẽ giúp chồng mình rồi."
"Chị dâu, chị rất âm hiểm." Giai Giai đột nhiên cảm thấy chị dâu nhà
mình cũng không hề đơn giản như bề ngoài đơn giản nhìn thấy.
Ba người hi hi ha ha đi về phía xe, hoàn toàn quên mất Triệu Thượng.
"Đứng lại!" Sau lưng đột nhiên có người gọi, ba người ngẩn ra, quay đầu lại, lại thì thấy một người đàn ông đang giận dữ.
Triệu Thượng cảm thấy mình hoàn toàn bị phớt lờ, nghe thế cô gái kia gọi Từ Nhan là chị dâu, anh biết chuyện Từ Nhan kết hôn là thật, trong lòng vừa nóng vừa giận, sao anh lại có thể chậm một bước như vậy?
Anh xông lên, muốn kéo Từ Nhan, nhưng lại bị Lưu Vũ đẩy ra, anh hỏi Từ Nhan: "Tại sao em lại lấy anh ta?"
Lưu Vũ phủi phủi bụi bậm trên người, buồn cười nhìn về phía Triệu Thượng đang nổi điên kia, hỏi anh ta: "Tại sao cô ấy không thể gả cho tôi? Cô
ấy không gả cho tôi, chẳng lẽ gả cho anh hả?"
Từ Nhan vốn định tiến lại, nhưng lại bị tay của Lưu Vũ nhẹ nhàng kéo
lại, ngẩng đầu đón nhận cặp mắt dịu dàng của anh, đang mỉm cười với cô,
trong nụ cười đó đầy sự bao dung và cưng chiều.
"Tôi không hỏi anh, tôi đang hỏi cô ấy. Nhan Nhan, tại sao em muốn gả
cho anh ta?" Triệu Thượng không tìm được đáp án, trong lòng bắt đầu điên cuồng.
Ở trong mắt của Lưu Vũ, cô hiểu được một thứ, đó chính là anh sẽ bảo vệ
cho cô. Cảm giác có chồng thật sự quá tuyệt vời, cái gì cũng không cần
mình ra tay, anh ấy cũng có thể vì mình mà giải quyết tốt. Vào giờ phút
này, cô đã thu lại tâm trạng cáu kỉnh của mình, trong lòng chỉ có mình
Lưu Vũ, cô tựa đầu vào bả vai của Lưu Vũ, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì tôi yêu anh ấy." Lời này tựa như thật cũng không phải là thật, như một quả bom
ném vào lòng của mọi người.
Lưu Vũ cũng cúi đầu, nhìn khuôn mặt mỹ lệ của cô, không biết cô đang nói thật hay nói dối, là vì ứng phó người nên mới nói lời trái với lương
tâm, hay là cô thật sự yêu anh? Lúc này anh cũng không quản đáp án này
là thật hay giả, đã sớm bị những lời này của Từ Nhan làm cho động lòng,
cảm giác ngọt ngào khuyết tán khắp người, gường như muốn chui sâu vào
trong tâm hồn của anh, trướng đến tràn đầy.
"Không thể nào, em yêu anh, em không thể yêu người khác được. Mới có mấy ngày không gặp, em sao có thể đi yêu người khác, anh không tin, tuyệt
đối không tin. . . . . ." trong khoảng thời gian ngắn Triệu Thượng không thể nào tiếp thu được sự thật này.
Anh có thể tiếp nhận việc Từ Nhan bởi vì áp lực mà kết hôn, nhưng không thể nào chấp nhận việc Từ Nhan yêu người khác.
"Này, cái người này người thật kỳ quái, chị dâu của tôi thì đương nhiên phải yêu anh trai tôi." Giai Giai đang đứng một bên nói.
"Việc này không thể nào!" Triệu Thượng đột nhiên gào kêu.
Khóe miệng Lưu Vũ mỉm cười, âm thanh không nặng không nhẹ không nhanh
không chậm hỏi anh ta: "Cô ấy không yêu tôi, chẳng lẽ lại yêu anh? Vị
tiên sinh này, mời về sau đừng dây dưa với vợ tôi nữa, quân nhân cưới vợ sẽ được pháp luật bảo vệ, anh là quân nhân, cho nên càng hiểu rõ việc
này hơn tôi. Đúng không, Triệu tiên sinh?"
Lưu Vũ cũng không thể khẳng định đối phương có phải họ Triệu thật hay
không, hai người mà Từ Nhan yêu anh đều biết, nếu như người này không
phải là tình yêu đầu, vậy thì chính là tên đàn ông hèn yếu đó. Lời này
vừa nói ra, anh liền thấy đối phương không thể nào kiềm nén được sự kinh ngạc, xem ra anh đã đoán đúng, người này chính là bạn trai thứ hai của
Từ Nhan. Nếu quả như thật là người này, vậy thì anh càng không cần phải
lo lắng, vì người này căn bản không hề tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho
anh.
"Làm sao anh biết tôi?" Triệu Thượng giật mình hỏi.
"Chuyện của Tiểu Nhan, có gì mà tôi không biết? Giữa chúng tôi không có
bí mật. Đúng không, vợ yêu?" trên mặt Lưu Vũ nở ra nụ cười ôn hòa hơn
trước.
Triệu Thượng cảm thấy mình như sắp chết, bị cảnh ngọt ngào trước mắt này làm cho kích động.
Quân hôn, việc thần thánh như vậy, vậy mà tại sao lúc này anh lại cảm thấy nó thật châm biếm?