Giằng co cả một đêm, Từ Nhan chẳng còn chút hơi sức đâu nữa mà Lưu Vũ
cũng càng đánh càng hăng. Có lẽ do rượu hoặc là tâm sự được giải quyết
nên anh như được đánh máu gà, xả hàng loạt đạn vào Từ Nhan.
Từ Nhan vẫn luôn cho rằng một đêm bảy lần chỉ có trong sách, thế mà
không ngờ nó xuất hiện cả trên người Lưu Vũ. Tuy không thật sự là bảy
lần nhưng anh cũng cò cưa cô cả đêm, chí ít hẳn cũng ba lần chứ nhỉ?
Cuối cùng, cô gập cả người lại không ngừng cầu xin anh: "Tha cho em đi
anh Vũ." Nếu không phải không chịu nổi nữa, cô rất khó tưởng tượng mình
sẽ có ngày cầu xin người khác, tất cả tôn nghiêm ngạo khí đều mất sạch
trong biển lửa, dư lại chỉ còn là những tiếng rên rỉ thở dốc.
Mãi cho đến ba giờ sáng cô mới được ngủ theo đúng nghĩa, dính vào ngực
Lưu Vũ, còn anh thì ôm cô nhẹ nhàng, không cho cô phản kháng. Mùi rượu
trên người anh đáng ra sẽ làm cô mất ngủ, nhưng vì một loạt hành động
lăn qua lăn lại, hoặc đã ngửi quen mùi rượu rồi nên cô không kiên trì
bắt anh đi tắm. Kỳ thực rượu trong anh còn chưa tan hết, trừ khi cô dậy
lau người cho anh. Nhưng đến cô đã mệt lả cả người ra rồi thì còn giúp
anh lau người thế nào, cho nên đành phải chấp nhận thôi.
Gối đầu lên tay anh, Từ Nhan nằm mơ, giấc mơ ấy rất lộn xộn, nhân vật
nào cũng xuất hiện, hình như đó là cảnh khi cô và mối tình đầu chia tay
nhau rất nhiều năm trước. Gương mặt mối tình đầu vẫn rõ ràng như ngày
nào, anh ta nói với cô: "Từ Nhan, chúng ta không thể bên nhau nữa, anh
không chịu nổi áp lực ấy, chia tay thôi."
Cô ở trong mơ điềm đạm bình tĩnh nhìn nét mặt thống khổ của anh ta, bình thản hỏi: "Vì sao?"
"Anh là một người bình thường, gia đình anh cũng rất bình thường, anh
không thể để cha anh... Coi như chúng ta không có duyên phận, em đừng
trách anh." Giọng điệu anh ta thật xót xa.
"Là ba mẹ em ép anh?" Từ Nhan trong mơ rất dịu dàng, không hề có cái
tính hùng hổ dọa người như ngoài đời thực, chẳng qua trong giọng nói
bình tĩnh kia vãn làm người ta cảm giác được sự tuyệt vọng.
"Em đừng hỏi, từ hôm nay chúng ta hãy như những người xa lạ." Ánh mắt anh ta lập lòe không dám nhìn vào cô.
"Còn những lời thề của anh? Chính anh nói, tốt nghiệp xong chúng ta sẽ
kết hôn, chính anh nói sẽ cho em hạnh phúc, lúc này anh quên hết rồi
sao?"
"Xin lỗi, Từ Nhan, anh xin lỗi..." Trong miệng gã con trai chỉ có duy
nhất câu "xin lỗi", trừ nó ra thì không còn câu nào khác.
diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Cô trong giấc mơ dõi theo những bước đi chập choạng của anh ta, sự kiên
cường mạnh mẽ trong mắt biến mất, nước mắt ứa ra . Từ Nhan có thể cảm
nhận được sự tổn thương khó nói ra của bản thân trong mơ, nhưng nước mắt bị cô cưỡng ép đè nén lại, đau đớn ấy như một dòng lũ lao đến, dù cô
chỉ là một người đứng xem cũng bị nó va vào khiến cả người phát run. Cô
không phải chỉ đứng ngoài quan sát thôi sao, vì cái gì lại cảm nhận được sự bi thương phát ra từ nội tâm ấy?
"Tiểu Nhan, tiểu Nhan..." Một giọng nói không ngừng quanh quẩn bên tai.
Từ Nhan như hòa vào cảnh trong mơ, trái tim tổn thương đau đớn ấy khiến cô gần như khóc nấc lên.
"Tiểu Nhan, em làm sao vậy?" Một vòng tay ấm áp ôm chặt cô vào lòng để cô có cảm giác an tâm.
Từ Nhan mở mắt, khuôn mặt đầy quan tâm của Lưu Vũ đập vào mi. Vì nằm mơ
mà cô toát đầy mồ hôi, cả nước mắt nữa, cũng không biết mồ hôi hay nước
mắt chảy ra hòa vào nhau tạo thành những giọt nước li ti khiến cô trông
có vẻ điềm đạm đáng yêu, bớt đi cái vẻ giương nanh múa vuốt trước kia
làm lòng Lưu Vũ đau nhức.
"Em sao vậy? Có phải gặp ác mộng không?" Lưu Vũ quan tâm hỏi.
Từ Nhan không nói gì, đem khuôn mặt ngập đầy nước tựa vào ngực anh.
lDtĐtLtQtĐl Nằm trong ngực anh khiến cô có cảm giác an tâm vô hình, như
một con thuyền mệt mỏi đã tìm được bến đỗ của mình.
Chuyện cũ đau lòng trước kia, đã bao lâu rồi cô không nhớ tới nó? Ba năm hay là năm năm? Cô thật không ngờ tối nay lại nằm mơ thấy chuyện đáng
lí ra phải quên đó rồi.
Trong ngực Lưu Vũ có mùi hương dễ chịu, không biết anh đi tắm lúc nào mà mùi rượu trên người đã được gột sạch, bây giờ chỉ còn cảm giác tươi mát khó tả.
Lưu Vũ cũng không nói gì thêm, ôm thật chặt lấy cô, coi như chưa từng
xảy ra chuyện gì cả, chỉ là đau đớn mơ hồ trong tim khiến anh muốn bỏ
qua cũng không bỏ qua được. Ai, than nhẹ một tiếng nhưng ngoài mặt anh
cũng không lộ ra.
Từ Nhan hít thở không ngừng mà như đang hít lấy hương vị của anh. Chuyện đã qua lâu rồi mà sao trong lòng còn đau nhức thế? Ngẫm lại, nếu trước
đây cô không phải vẫn nhớ tới mối tình đầu thì biết đâu cô và tiểu Triệu sẽ không chia tay? Hóa ra sâu trong tâm khảm mình vẫn chưa quên được
nó, bề ngoài giả vờ như đã quên, nhưng sao lại nhớ kỹ anh ta đến vậy?
Đoạn thời gian trước gặp được anh ta, nội tâm cô lại không có chút phập
phồng, thậm chí khi nghe anh ta nói đã kết hôn thì cô còn chúc phúc cho
họ, vậy cô còn nhớ gì nữa? Tiếc nuối thứ tình cảm đó ư? Tiếc nuối mà lại có thể để cô nhớ lâu đến vậy?
"Mọi chuyện đều đã là quá khứ, em ngủ đi, ngủ một giấc rồi sáng mai sẽ quên hết." Lưu Vũ an ủi.
Từ Nhan thấy vẻ yên bình của anh chợt xúc động, cô vòng tay qua cổ anh,
dâng lên cặp môi đỏ mọng, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi cương nghị kia,
đồng thời nước mắt cũng bị nuốt vào.
Cô ngủ lúc nào không hay, nhưng lại bị cảm giác tê ngứa làm tỉnh, cứ
tưởng con ruồi làm phiền mình nên cứ đưa tay vung vẩy. Nhưng tay cô lại
bị người ta nắm lấy, mở mắt ra thì đúng lúc thấy Lưu Vũ cầm tay cô đưa
tới miệng.
"Anh làm gì vậy? Mới sáng ra có để người ta ngủ không đây." Sáng sớm bị người ta cắt đứt mộng đẹp là chuyện làm cô bực nhất.
"Đồ lười, em không đi làm à?" "Đầu sỏ" kia không sợ chết tiếp tục hôn tới ngực cô.
Hai từ "đi làm" như cơn gió lạnh lọt vào tai, vốn là lười biếng hỏi một câu: "Mấy giờ rồi?" xong ngáp.
"Sắp bảy rưỡi rồi." Lưu Vũ không hề ngừng động tác hôn lên ngực cô, hàm hồ trả lời.
"Bảy rưỡi?" Toàn bộ cơn buồn ngủ của Từ Nhan bay đi hết, cô còn phải
ngồi xe buýt mất một tiếng nữa mới tới, trời ơi, muộn mất rồi! Nghĩ đến
đây, cô đột ngột bật dậy, không thấy Lưu Vũ đang nằm hôn trên ngực, vừa
nhảy lên đã đụng trúng phải mũi Lưu Vũ làm anh che mũi la lên: "Bà xã,
có phải em ngại mũi ông xã thẳng quá không hả?"
"Đụng đau hả?" Từ Nhan xoa xoa mũi anh.
Cô ngồi dậy làm cho chăn mền trên người rớt xuống, lộ ra cơ thể xinh
đẹp. Ánh mắt Lưu Vũ dán chặt vào đó, một giây sau anh liền biến thành ác lang vồ mồi.
"Anh làm gì thế? Em còn phải đi làm mà?" Từ Nhan giãy dụa.
"Không vội, còn tận nửa tiếng nữa, sẽ không muộn đâu." Lưu Vũ đáp trả,
động tác trên tay không chậm chút nào, vồ lấy con thỏ trắng, miệng thì
hôn lên đôi mắt thỏ.
Giãy dụa vô hiệu, cuối cùng cô vẫn bị ăn. Lần cò cưa này cũng mất tới
nửa tiếng. Tới lúc cô vội vàng rời giường thì chỉ còn cách giờ làm có
một tiếng đồng hồ, khẳng định lần này cô tới trễ rồi.
Lúc này Lưu Vũ nói: "Đừng đi làm nữa, bộ dạng này của em thì đi làm thế
nào được, bước đi cũng xiêu vẹo cả kìa, để anh xin nghỉ cho em."
"Anh còn mặt mũi mà nói nữa hả, đều tại anh hết, nếu không phải anh thì
em sao xấu mặt thế được? Anh còn xin nghỉ cho em thì đồng nghiệp đều sẽ
biết hết, đến lúc đó thể diện mất sạch. Sáng sớm mà còn muốn làm cái
việc lăn qua lăn lại ấy, anh có mệt không vậy?" Ngoài miệng thì nói thế
nhưng động tác mặc quần áo cũng không có dừng lại.
"Vận động trên giường là một loại vận động hài hòa, một loại vận động để xúc tiến tình cảm vợ chồng, anh thấy việc đó rất là tốt. Được rồi, đừng làm cái mặt đưa đám ấy nữa, anh đưa em tới thư viện."
Lưu Vũ nhàn nhã dùng con xe dũng sĩ của anh đưa cô tới thư viện, anh
phóng thật mau, không tới một tiếng đã đưa cô tới bên dưới thư viện rồi. Từ Nhan như chạy đua nước rút phi thẳng vào thang máy, cũng chẳng kịp
quan tâm chân mình còn đau hay không. Đó đúng là sức mạnh của tình yêu,
biến một nhiệm vụ không thể hoàn thành thành có thể.
Nhìn cô chạy vù vào tòa nhà, Lưu Vũ nở nụ cười cưng chiều, cô gái nhỏ này luôn cho anh cảm giác về những điều không tưởng.
Lúc Từ Nhan chạy tới đơn vị cũng chỉ còn cách thời điểm đến trễ có mấy
phút, may là Lưu Vũ lái xe mau, chứ không mà đến trễ thì toàn bộ thưởng
chuyên cần kỳ này của cô mất sạch.
Cô vừa đến thì Tiểu Ngư tới gần mập mờ hỏi: "Thời gian qua thế nào?"
"Không có gì là thế nào cả, mệt." Cộng thêm việc bị cảm cúm phải vào bệnh viện. Từ Nhân thầm bỏ thêm một câu.
"Vợ chồng gặp nhau, nhất định có không ít lời thủ thỉ, còn cả làm chuyện ngọt ngào chưa hoàn thành nữa nhỉ." Tiểu Ngư nháy mắt.
Từ Nhan ban đầu còn không thấy được nét mặt cô ấy, nghe cô ấy nói vậy
cộng với cái mặt mập mờ kia liền giơ nắm đấm lên: "Đánh chết cái con bé
đáng ghét kia."
Hai người trêu chọc nhau cười hi hi ha ha, mãi đến khi quản lý qua đây
thì hai người lại làm bộ ngồi thẳng, vội vàng làm nhiệm vụ của mình.
Buổi trưa, cô chợt nhớ tới Giai Giai, thế là gọi cho cô ấy: "Giai Giai, em đã ăn cơm trưa chưa?"
"Còn chưa nữa chị à, em vẫn đang xếp hàng." Giai Giai ở bên kia như rất bận rộn.
"Xếp hàng? Em xếp hàng làm gì?" Từ Nhan vừa cầm hộp cơm ăn vừa hỏi.
"Tìm việc làm á, bây giờ đang treo thông báo tuyển người, thà xếp hàng hơn ăn cơm." Bên Giai Giai rất ồn ào, giọng nói rất lớn.
"Chiều em tới thư viện chỗ chị, chị có việc tìm em đây."
"Chị dâu, em còn phải xếp hàng, không có thời gian đâu."
"Không phải là tìm việc thôi sao, đến lúc đó chị dâu sắp xếp cho em. Chị thật sự có chuyện cần tìm em."
"Chị đợi em nộp đơn cho công ty này đã rồi nói, nếu em không vào được sẽ nhờ chị giúp đỡ." Giai Giai cũng có lúc cố chấp thế này.
"Vậy chị không miễn cưỡng, em nhớ xong việc thì tới tìm chị đó, chị có việc cần nhờ."
Nói chuyện một lúc rồi cúp máy, nghĩ tới chuyện muốn nói lúc đó, Từ Nhan liền cười toe.