Hai người thân mật dựa sát vào nhau, trong mắt chỉ có đối phương, anh
một miếng em một miếng. Đặc biệt là Từ Nhan thẹn thùng cúi đầu, khi anh
bón cho cô, cô lại lập tức ngẩng đầu, dáng vẻ vô cùng ngượng ngùng.
Trên cây ngoài cửa sổ có tiếng chim hót tựa như vì hai người xóa bỏ hiềm khích lúc trước mà vui vẻ ca hát, nhảy múa trên cành cây, vui sướng mà
náo nhiệt.
Trong quân đội đều là đàn ông, chẳng có mấy người phụ nữ, cho nên những
chú chim nơi này đều cho rằng phụ nữ là đẹp nhất, đều mong muốn được
nhìn nhiều hơn. Không phải có một câu nói thế này sao, quân đội không có phụ nữ nên heo mẹ chạy qua cũng là Tây Thi, lời này mặc dù có chút châm chọc nhưng lại là sự thật trong quân đội.
Hôm nay đúng vào ngày huấn luyện, hơn nữa còn tập trung ở gần chỗ cô
nằm. Thỉnh thoảng binh lính còn đi qua cửa sổ phòng cô, hô khẩu hiệu gì
gì đó trong quân đội, cũng không biết có phải cố ý hay không mà số binh
lính đi qua hôm nay rất nhiều. Có mấy người vừa mới ngó vào đã bị Lưu Vũ trừng mắt, bọn họ chỉ sờ mũi một cái rồi rời đi, nhưng dù có như vậy
thì số lượng người chạy qua vẫn không giảm bớt, ngược lại còn có khuynh
hướng tăng lên.
Từ Nhan nhìn Lưu Vũ dịu dàng bón từng miếng cháo cho mình, muốn nói lại
thôi, cô không biết có nên hỏi hay không. Nếu như cô hỏi, vậy anh ấy có
nghĩ cô ngốc không, có cười cô hay không đây? Nhưng nếu không hỏi thì
trong lòng cô không sao nhịn được, tính tình cô nóng nảy, nói thẳng ra
là thẳng tính.
“Sao anh khẳng định làm như vậy thì em sẽ chữa khỏi tật choáng váng?” Lúc ăn cơm, Từ Nhan vẫn không nhịn được hỏi anh.
Từ trước đến giờ lòng hiếu kì của cô rất nặng, cho dù không có chuyện
gì, chỉ cần hấp dẫn sự chú ý của cô thì nhất định sẽ có kích động đánh
nồi đất hỏi đến cùng* cho dù chuyện này có liên quan đến mình hay không.
*đánh nồi đất hỏi đến cùng: Hỏi cho bằng được thì thôi
Bệnh của cô đã tồn tại hơn hai mươi năm mà vẫn chưa trị được, cô cũng đã từng nghĩ đến việc khắc chế, nhưng vừa nhìn thấy kim tiêm là cả người
cô sợ hãi, tim đập nhanh, khó chịu thở hổn hển, lâm vào hôn mê, mỗi lần
nhìn thấy kim tiêm đều như vậy.
Mẹ Từ đã từng hỏi cô, thường ngày nhìn gan cô rất lớn, sao chỉ cần nhìn
thấy kim tiêm là ngất đi? Câu trả lời của cô là: “Con rất sợ kim tiêm!”
Đúng vậy, cô không sợ bất cứ chuyện gì, duy chỉ có nhìn thấy kim tiêm
nho nhỏ ấy thì tim sẽ đập nhanh, sẽ sợ hãi, bệnh này đã có từ khi cô
được năm tuổi, kỳ thực bắt đầu như thế nào cô cũng không biết.
Chuyện này cô vẫn luôn giấu rất kĩ, trừ ba mẹ, ngay cả anh trai cũng
không biết. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì thật mất mặt, nếu như
không phải lần này bệnh nặng, bị Lưu Vũ kiên quyết ôm đến bệnh viện thì
cô tình nguyện chôn việc này xuống tận đáy lòng, giấu ở trong hồi ức,
vĩnh viễn cũng không để cho anh biết, bởi cô không muốn bị anh giễu cợt. Nhưng kết quả không hề nằm trong dự liệu của cô, chẳng những anh ấy
biết rõ mà còn giúp cô khắc chế tật xấu này, nói không cảm động là gạt
người, nhưng mà bây giờ cô rất tò mò.
“Đây không phải là bệnh, anh đã sớm nói rồi, há mồm!” Lưu Vũ thổi thổi cháo, đút cho cô một thìa.
“Ai nói không phải là bệnh... Được rồi, coi như đây không phải là bệnh,
vậy sao anh lại khẳng định em có thể khắc chế được nó... ừ... thói
quen... bệnh tật?” Lắp bắp mãi cũng nói được một câu, hỏi xong mới phát
hiện sao mình lại bắt đầu nói lắp rồi, sao lại hoảng hốt như vậy chứ?
“Bởi vì đó không phải là bệnh!”Lưu Vũ quả quyết nói.
Vấn đề lại bị đẩy lại khiến Từ Nhan hơi tức giận, anh nói chuyện rất có
bản lĩnh, không hổ là người tham gia quân ngũ, chỉ một hai câu đã ném
vấn đề lại cho cô. Cô kiên quyết đẩy bát cháo trước mặt ra, lạnh giọng
nói, “Anh đừng có thừa nước đục thả câu, em nhất định phải biết chuyện
này!”
“Xem em đi, chưa được hai câu thì chiếc mặt nạ dịu dàng đã bị xé bỏ rồi. Em vừa nói với anh thế nào, nói em nhất định sẽ bỏ cái tính nóng nảy,
sao bây giờ lại trở lại như cũ rồi?” Lưu Vũ lại đút một thìa.
Từ Nhan kiên quyết không ăn, nói: “Em nói muốn thay đổi tính cách của mình lúc nào? Anh có nói hay không?”
“Không phải trước khi em giả bộ bất tỉnh...”, Thấy cô trừng mắt nhìn
mình anh vội vàng đổi lại: “Chuyện này không phải rất đơn giản sao?
Choáng váng không phải là bệnh, chỉ là do nhân tố tâm lý, cái này giống
như chứng sợ độ cao vậy. Khi một người mắc chứng sợ độ cao, tại sao anh
ta lại phải sợ điều đó, là bởi vì khi anh ta nhìn từ trên cao xuống
trong lòng đã không thể chịu được, sau đó sẽ cảm thấy choáng váng, hụt
hơi, cơ thể cảm thấy khó chịu. Muốn vượt qua được nó trước hết phải bắt
đầu từ tầm nhìn, khi anh ta có thể từ từ thích ứng được thì tầm nhìn dần thay đổi, chỉ cần như vậy là có thể chữa được chứng sợ độ cao rồi, mà
choáng váng cũng giống như thế thôi!”
“Ý của anh là thời điểm em và anh tranh cãi, thật ra vì muốn dời sự chú ý của em, còn em vì không có nhìn chằm chằm vào mũi tiêm nên không có cảm giác khẩn trương đó, kể cả khi đã tiêm vào người cũng không có hiện
tượng sốc đúng không?” Từ Nhan cau mày, nhanh chóng hiểu được ý của Lưu
Vũ.
Lưu Vũ xoa đầu cô, khen: “Tiểu Nhan nhà ta thật thông minh!”
“Hừ, anh cũng đã nói đến mức này, nếu em còn không hiểu, vậy không phải em là đứa ngốc hả?”
Lưu Vũ cười đến nghẹn: “Bây giờ em mới biết à?” Bởi vì nín cười nên cơ
mặt có hơi co rúm, biểu tình kia dù nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quặc.
Cái biểu tình nghẹn cười ấy ở trong mắt Từ Nhan giống như là đang trêu
chọc cô vậy! Cô tức giận đánh mạnh vào vai anh, hơi cáu nói: “Đáng ghét, anh còn chế nhạo em... em không để ý anh nữa!”
Lưu Vũ không nhịn được nữa, cười to ra tiếng. Trong mắt anh, lúc này Từ
Nhan thật đáng yêu, mặt ửng đỏ, mắt mở to, miệng chu lên, thật muốn cắn
một cái.
“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!” Từ Nhan bị nụ cười này của anh làm cho đỏ mặt hơn, cô nâng bàn tay lên nắm lại đánh vào lồng ngực
anh.
Lưu Vũ ngưng cười, buông chén cháo còn hơn nửa xuống, lúc này anh đã
không thể bón nổi nữa, bởi vì khẩu vị của anh cũng bị người phụ nữ trước mắt này làm hỏng rồi. Anh nhẹ gọi một tiếng: “Tiểu Nhan!!”
Từ Nhan đang tức giận bỗng nghe thấy anh gọi nhẹ như vậy thì kinh ngạc
ngẩng đầu lên, lại thấy khuôn mặt anh càng ngày càng gần. Cô biết anh
muốn làm gì vội vươn tay ra muốn giữ lấy mặt anh, nhưng dường như anh
biết cô muốn làm gì nên một tay ôm cô vào lòng, tay còn lại nâng cằm cô
lên, miệng tiến lại sát hơn.
“Tay...” Từ Nhan hô một tiếng, tay của cô còn cắm kim truyền dịch đấy.
Lưu Vũ không còn quan tâm được nhiều như thế, từ khi kết hôn đến giờ hầu như anh không hề có thời gian thân thiết với vợ, hôm nay thật vất vả
lắm mới có cơ hội thân mật, có thể tắm uyên ương, thuận tiện ăn cô trong phòng tắm nhiều hơn một chút, vậy mà cô lại bị bệnh. Trong lòng anh đã
chứa một bụng tức giận rồi, mặc dù bây giờ không thể ăn bữa chính nhưng
ít ra cũng phải cho anh ăn điểm tâm chứ.
Anh nhào tới, dáng vẻ rất hung dữ, chọc cho Từ Nhan cười khanh khách
không ngừng. Cô còn chưa cười đủ đã bị Lưu Vũ đẩy ngã, anh cẩn thận để
không đụng phải kim truyền dịch của cô, sau đó cúi đầu xuống hôn cô,
không cho cô có bất kì cơ hội thở dốc nào.
“A Vũ, cửa sổ không đóng!” Đôi môi bị anh chiếm giữ, cô đột nhiên nghĩ
ra đây là trạm y tế, mặc dù trong phòng không có ai nhưng hình như cửa
sổ vẫn chưa đóng.
Lưu Vũ hôn lên môi cô, nghe được cô nói thầm liền trả lời một câu: “Còn
quan tâm cửa sổ làm gì, bọn họ còn muốn quản việc vợ chồng chúng ta hôn
môi ư?”
Từ Nhan vỗ mạnh vào ngực anh, nhưng không lâu sau đã bị anh đánh chiếm.
Lúc này cô lại nghĩ đến một chuyện khác, vội nói: “A Vũ, sẽ có người đi
vào, hình như cửa chính cũng không đóng!” Miệng bị anh che mất nên cô
nói mơ hồ không rõ câu.
“Cô gái này, hôn môi mà còn nghĩ được nhiều như vậy ư?? Đi vào thì đi
vào!” Lưu Vũ che miệng cô không để cho cô lại có cơ hội nghĩ đông nghĩ
tây nữa.
Trong lòng Từ Nhan say mê, tất cả lý trí dưới nụ hôn của anh đều như hoa bay lên trời, biến mất không còn dấu vết. Nụ hôn này vừa vội vàng vừa
mãnh liệt, giống như sóng biển xô bờ, cô muốn ngăn cản nó cũng không
được, bởi nó có thể làm nhiệt độ của hai người nhanh chóng tăng lên cao.
“A Vũ....” Cô lẩm bẩm.
Bóng dáng hai người chồng lên nhau dung hợp với nắng chiều mỹ lệ, đến
chú chim ngoài cửa sổ cũng không dám ca hát, chỉ sợ quấy rầy đôi vợ
chồng thân mật nên vỗ cánh bay đi.
“Tiểu Vũ, anh...” Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Đoàn trường Cảnh nóng lòng chạy vào trong, nhưng vừa mới bước vào liền ngây dại.
Hai ngươi đang hôn môi khẽ giật mình, trong khoảng thời gian ngắn không ai kịp phản ứng.
Ầm! Từ Nhan cảm thấy gương mặt mình nóng bừng lên, cả khuôn mặt đều đỏ bừng giống như ánh mặt trời trước hoàng hôn vậy.
Lưu Vũ quay đầu lại thì thấy Đoàn trưởng Cảnh mở to hai mắt, miệng nhếch lên.
“Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng!” Đoàn trưởng Cảnh kịp phản ứng, vội quay đầu đi ra.
Vừa tới cửa, đột nhiên như nghĩ đến cái gì lại vòng trở lại, nhìn số
phòng ngoài cửa, lại nhìn cách bài trí bên trong, tự nhủ: “Có sai đâu,
trong trạm y tế chỉ có mấy căn phòng, sao mình có thể đi nhầm được?”
Lưu Vũ đứng dậy từ bên Từ Nhan, mặt không đỏ hơi thở không gấp, không
chút bối rối vì bị bắt tại trận, hài hước nói: “Đoàn trưởng còn trẻ như
vậy đã bị viễn thị rồi sao?”
“Tiểu tử thối, anh là Đoàn trưởng của cậu mà cậu dám nói chuyện với anh
bằng thái độ này sao? Tiếu Nhan, em phải dạy dỗ thẳng nhóc này cho tốt,
càng ngày càng kì cục!” Đoàn trưởng Cảnh đặt giỏ hoa quả trong tay xuống tủ đầu giường, ngồi xuống băng ghế dài.
Mặt Từ Nhan vì chuyện mình và Lưu Vũ hôn môi bị bắt gặp mà đã hồng đến
tận cổ, dẫu cô có to gan đến đâu cũng cảm thấy xấu hổ, cảm thấy vô cùng
ngượng ngùng. Thêm vào đó Đoàn trưởng Cảnh lại nói như vậy, cô liền cúi
đầu, đáp “Vâng”, trong lòng cảm thấy mình chẳng còn chút mặt mũi nào
nữa!
“Tiểu Nhan, em bệnh thế nào rồi?” Đoàn trưởng Cảnh giống như đã sớm quên cảnh tượng vừa rồi, quan tâm hỏi thăm.
“Anh còn nói, nếu anh không huấn luyện em thì sẽ có chuyện Tiểu Nhan ngã vào trong nước bùn ư? Không rơi vào trong nước bùn thì cô ấy sẽ bị cảm
ư?” Lưu Vũ khó chịu nói với Đoàn trưởng Cảnh.
Trước kia hai người bọn họ có quan hệ cấp trên cấp dưới, lúc ấy Lưu Vũ
là cấp dưới của Đoàn trưởng Cảnh. Mặc dù bây giờ anh đã thuyên chuyển
đơn vị, nhưng vẫn là cấp dưới của Đoàn trưởng Cảnh, quan hệ của hai
người đã không còn đơn thuần là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới nữa,
mà là tình nghĩa anh em có thể sống chết vì nhau. Khi làm việc, hai
người vẫn giữ nguyên biểu tượng cấp bậc, thái độ cả hai đều nghiêm túc
trong công tác, nhưng sau khi tan việc hai người lại bắt đầu cười đùa
như anh em, không hề có chuyện phân biệt đẳng cấp vai vế.
“A Vũ, đừng nói thế... Làm gì có ai nói chuyện như anh chứ?” Lúc này Từ
Nhan đã ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn Lưu Vũ, ngăn không cho anh nói
chuyện như vậy với Đoàn trưởng Cảnh.
Đoàn trưởng Cảnh tinh mắt phát hiện mặt Từ Nhan đang đỏ ửng, liền nói:
“Tiểu Nhan, em ốm nặng thật đấy, mặt cũng đã đỏ thành như vậy!” Anh ta
thật sự có cảm giác không mở bình thì ai biết trong bình có gì.
Anh ta vừa nói như vậy càng khiến mặt Từ Nhan đỏ hơn. Cô vội cúi đầu
xuống, chỉ để lộ cái cổ cho bọn họ nhìn. Trong lòng cô đã mắng Lưu Vũ
100 lần vì khiến cô mất mặt trước mặt Đoàn trưởng, Đoàn trưởng biết thì
chị Chu nhất định sẽ biết, sau này cô làm sao dám gặp mặt chị Chu đây?
Cô lại thầm chửi rủa anh một nghìn lần.
“Được rồi, thăm cũng thăm rồi, đồ cũng đã đưa đến, nên đi được rồi đấy”, Lưu Vũ lòng “nóng như lửa đốt” sốt ruột ra lệnh đuổi khách.
“Ngồi còn chưa ấm chỗ mà đã đuổi anh đi rồi!”, Đoàn trưởng Cảnh tặc lưỡi nói.
“Thôi đi, Từ Nhan nhà em ngã bệnh, em còn chưa tìm anh tính sổ đâu đấy.
Chúng em còn có việc, nếu như không có việc gì thì anh đi được rồi!”,
Sắc mặt của Lưu Vũ rất thối, chuyện tốt bị chen ngang dĩ nhiên là không
thoải mái rồi.
Đoàn trưởng Cảnh ngầm hiểu trong lòng, anh ta cũng không phải người ngu, càng không phải người mù, đừng tưởng khi anh ta đi vào không thấy hai
người bọn họ đang làm gì, nhưng bây giờ lão đây còn không muốn đi nhé.
Hai người bọn cậu muốn thân thiết sao? Ông cứ ngồi đây, muốn hôn hít
cũng không có cửa đâu, về sau rồi hãy từ từ hưởng thụ nhé.
Nhìn vẻ mặt này, Lưu Vũ biết ngay là anh ta sẽ không đi luôn đâu, cũng
hết cách rồi, ai bảo anh ta là cấp trên của anh chứ. Anh thở dài, cầm
bát cháo trên tủ đầu giường lên. Cháo đã hơi lạnh, anh ăn hai ba miếng
hết bát cháo, lại đổ cháo trong bình giữ nhiệt ra, chuyên tâm bắt đầu
hành trình bón cháo của mình.
Đoàn trưởng Cảnh buồn cười nhìn dáng vẻ làm bộ nghiêm chỉnh của hai
người. Ngoài mặt thì tỏ vẻ như không hiểu cái gì hết, nhưng kì thực bên
trong đã sớm cười đến nghiêng ngả rồi.
“Lão Cảnh!”. Chị Chu chưa đến giọng nói đã đến trước, lời còn chưa dứt chị đã bước vào rồi.
“Vợ!” Đoàn trưởng Cảnh đang xem kịch vui, vừa nghe thấy giọng nói của vợ yêu lập tức chân chó chạy đến, cười nịnh nọt.
Lưu Vũ lắc đầu một cái, chưa từng thấy người nào chân chó như thế. Vợ mà cứ như thái hoàng thái hậu vậy, có cần biểu hiện như thể sợ mọi người
không biết anh ta sợ vợ không?
“Anh lắc đầu cái gì? Hai vợ chồng người ta tình cảm tốt không được sao?” Vừa nhìn thấy bộ dạng này của anh Từ Nhan liền biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cô nhỏ giọng nói vào tai anh.
Chị Chu đẩy tay Đoàn trưởng Cảnh ra, đi tới trước giường bệnh, trong tay cầm một cái túi, nói: “Tiểu Nhan, chị cũng không biết em thích đồ gì,
dáng người em nhỏ hơn chị một chút, không biết có vừa không, em mặc tạm
vậy!”
Đoàn trưởng Cảnh lại thể hiện phong cách chân chó của mình, muốn cầm túi trong tay chị Chu thì bị chị Chu trừng mắt đành rụt tay về, chị nói:
“Em còn chưa tìm anh tính sổ đâu, anh còn định làm gì?”
Đoàn trưởng Cảnh vừa nghe chị Chu vừa nói thế, gương mặt vui mừng của anh ta lập tức như quả bóng bị xì hơi, ỉu xìu.
Từ Nhan và Lưu Vũ nhìn thôi cũng cảm thấy buồn cười, đặc biệt là Từ Nhan, cô dùng tay che miệng cười khẽ.