Editor: dohuyenrua
Tô Nhan nhìn ba người, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, trọng lượng của cô làm sao có thể vượt qua cô gái kia?
Không phải là vì cô ấy mà Trình Tự Cẩm suy sụp rất lâu, thậm chí còn muốn làm nhiều chuyện đáng sợ như vậy với cô.
Chỉ cần vừa nghĩ tới những chuyện anh đã từng định làm với cô, lòng của Tô Nhan lại hung hăng run rẩy. Hít sâu một hơi quay đầu nhìn ba người khách khí nói: “Các người muốn nói cũng nói, muốn cho tôi biết tôi cũng biết rõ, còn có chuyện gì sao?”
Nam Hải Lan nhìn Tô Nhan hạ lệnh đuổi khách, cũng đành phải đứng lên, nặng nề thở dài một tiếng nói: “Nhan Nhan, mẹ hiểu rõ, chúng ta cũng không có mặt mũi nào xin con tha thứ cho nó, nhưng, trên thế giới này có rất nhiều chuyện căn bản không nói được đúng sai, sao không cùng lui một bước, cho nhau một cơ hội.”
Mặt Tô Nhan vẫn lạnh lùng như cũ nghe, Tô Diệu Mạn cũng chậm rãi đứng lên đỡ Nam Hải Lan nói: “Hai người đi ra ngoài trước, con muốn nói chuyện một mình với Nhan Nhan.”
“Vợ.” Trình Tự Tuấn nghe lông mày nhíu lại, hình như rất không đồng ý.
Nhưng một ánh mắt lạnh nhạt của Tô Diệu Mạn nhìn qua, Trình Tự Tuấn không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe lời nói: “Vậy anh chờ em ở bên ngoài.”
Tô Diệu Mạn cũng không có để ý tới anh, chỉ mím môi đỏ mọng gật đầu một cái.
Một bên, Tô Nhan nhìn hai người, trong lòng nghi vấn lại càng nặng rồi, rốt cuộc hai người này xảy ra chuyện gì?
Làm sao mà trước mặt chị Diệu Mạn Trình đại thiếu gia từ con cọp biến thành mèo con rồi hả?
Nam Hải Lan nhìn Tô Nhan cùng Tô Diệu Mạn nặng nề thở dài một tiếng liền xoay người rời đi, Trình Tự Tuấn liếc mắt nhìn Tô Diệu Mạn cũng theo sát phía sau.
Trong phòng chỉ còn sót hai người, lúc này Tô Nhan mới nhìn về phía Tô Diệu Mạn, phát hiện ở trong mắt cô ấy có thương cảm nhàn nhạt.
“Chị Diệu Mạn, chị muốn nói gì với em?”
Tô Diệu Mạn nhìn Tô Nhan cười cười vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình nhẹ giọng nói: “Nhan Nhan, ngồi đây.”
Tô Nhan liếc mắt nhìn chỗ ngồi bên cạnh cô, cuối cùng đứng dậy ngồi vào bên cạnh cô, vừa vặn ngồi xuống, tay nhỏ bé bị cô ấy cầm, đã nghe cô ấy hỏi.
“Nhan Nhan, trong lòng em còn hận chị Diệu Mạn không?”
Tô Nhan ngước mắt nhìn cô, lắc lắc đầu nói: “Bây giờ em đã không còn hận bất kỳ ai, nhưng, khi em biết chân tướng, em hận, em hận các người, rõ ràng cũng biết chân tướng, cũng không nói cho em biết, thấy em giống một kẻ ngu, nghĩa vô phản cố (*) yêu anh ta, cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời, nhưng quay đầu lại, các người lại cho em một kích nặng nề, trình Tự Cẩm đối xử tốt với em, cũng chỉ vì trả thù, bị người yêu phản bội, loại cảm giác đó, em không cách nào hình dung, nhưng mà em lại nghĩ, sẽ trở thành bài học cho cả đời em.”
(*) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước
Tô Diệu Mạn nghe, ánh mắt nhu hòa nhìn cô nhẹ giọng nói: “Chị hiểu, chị đều hiểu, Nhan Nhan, em có hứng thú nghe chút chuyện cũ của chị không?”
Tô Nhan quay đầu, nhìn cô, gò má của cô cực kỳ thương cảm, điều này làm cho Tô Nhan muốn nghe chuyện cũ của cô.
Tô Nhan không có lên tiếng, Tô Diệu Mạn mới chậm rãi mở miệng nói: “Chị và Trình Tự Tuấn là thanh mai trúc mã, Tiểu Tuyết, sơ trung, cao trung (*), đại học, chúng ta vẫn ở chung một chỗ, tốt nghiệp cao trung, chúng ta ở cùng một chỗ, ngày đó chị trao tất cả trân quý đều ở đây cho anh ấy, chị rất thương anh ấy, chị cũng biết rõ anh rất thích chị... Chị vẫn cho là chúng chị sẽ thiên trường địa cửu ở cùng nhau, đầu bạc răng long, nhưng em biết, tất cả ảo tưởng đều tốt, khi em cho rằng tất cả đang hạnh phúc tiêu tan toàn bộ trong một đêm, em mới biết, thực tế, hoá ra tàn khốc như vậy.”
(*) sơ trung: tương ứng với trung học cơ sở, cao trung: tương ứng với trung học phổ thông.
Tô Nhan nghe, càng hiếu kỳ hơn rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, tình yêu thanh mai trúc mã, làm sao có thể tiêu tan hết trong một đêm.
“Sau khi trời đất xui khiến chị vào làng giải trí, rốt cuộc chị tìm được chuyện quan trọng nhất trong đời chị trừ A Tuấn, diễn xuất, chị yêu diễn xuất, bởi vì quan hệ với anh ấy, trong làng giải trí chị một bước lên mây, thuận buồm xuôi gió, vào ngày chị đoạt được giải thưởng ảnh hậu, anh cầu hôn chị, chúng chị vẫn cho rằng chúng chị là trời sinh bầu bạn, kết hôn, ngày cũng trôi qua rất ân ái, anh rất tốt với chị, trong lòng, trong mắt chỉ có chị, nhưng vào một ngày nào đó, chị mở ra phòng ngủ của chị và anh ấy, tận mắt thấy anh ở trên giường với người phụ nữ khác, trong nháy mắt đó, chị chỉ cảm giác trời cũng sập xuống, long trời lở đất, chị cho là anh sẽ nhận, anh sẽ cầu xin tha thứ, nhưng cũng không có, lòng của chị tổn thương rồi, cũng đau, chị muốn ly hôn, anh trực tiếp quăng cho chị một phần đơn ly hôn, lại nói cho chị biết, chỉ là tạm thời thả chị tự do, ba năm, chị nhìn anh và những người phụ nữ khác dây dưa, không ai biết lòng của chị có đau thương, đau đến chị muốn đi tìm chết, không muốn nghe thấy tên tuổi anh.”
Tô Diệu Mạn nói xong, nước mắt không ngừng rơi xuống, tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa bụng nhô lên của mình.
Tô Nhan cũng nghe đỏ mắt, hiển nhiên không biết nhiều tình tiết, thì ra, một người phụ nữ như vậy cũng bị tình làm tổn thương.
“Nhưng em biết không, hoang đường hơn, anh ngủ với những người phụ nữ khác chỉ vì trả thù chị, nhưng anh trả thù chị cái gì đây? Chị đây thương anh, yêu đến có thể không tiếc tất cả đứng ở góc độ của anh suy tính cho anh, nhưng đổi lấy là anh đẩy chị vào vực sâu.”
“Trả thù chị? Tại sao?” Tô Nhan nhìn cô ấy đau lòng thương tâm muốn chống cự nhẹ giọng hỏi.
Tô Diệu Mạn giơ tay lên lau nước mắt, nâng khuôn mặt tươi cười tự giễu cười một tiếng nói: “Chị mang thai, chị làm giải phẫu phá thao, trong lúc vô tình anh thấy đơn cho phép giải phẫu, cứ như vậy không biến sắc trả thù chị, nhưng anh không biết là, chị mang thai ngoài tử cung, chị giữ lại đứa bé này thế nào? Làm sao chị giữ lại được? Nhưng anh một lòng cho rằng chị vì địa vị trong làng giải trí, cho nên mới không muốn sinh hạ đứa bé của bọn chị, chị thương anh như thế, làm sao có thể không muốn sinh hạ bảo bảo của bọn chị, phá bỏ đứa bé kia, chị càng đau lòng hơn anh, đó là một miếng thịt rơi xuống từ thân thể chị, chị chưa nói cho anh biết là không muốn để anh đau lòng, đau thương này, một mình chị chịu đựng, nhưng đổi lấy sự phản bội và vô tình của anh.”
Tô Nhan giật mình nhìn cô, tâm tình lại càng năm châu bốn biển (???), sôi trào không dứt, cô thật không nghĩ đến người phụ nữ trước mắt này, đường tình yêu lại như vậy, có tổn thương gì lớn hơn so với bị người yêu phản bội?
Chủ động nắm chặt tay nhỏ bé của cô ấy, nhẹ giọng nói: “Chị Diệu Mạn.”
Tô Diệu Mạn quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng cười nói: “Em còn có thể gọi chị một tiếng chị Diệu Mạn, chị Diệu Mạn thật rất vui vẻ.”
Tô Nhan chỉ cảm thấy mắt có chút chua xót, nhìn vào bụng của cô, “Vậy sau đó thì sao, đứa bé này là chuyện gì xảy ra?”
“Sau đó, anh biết được nguyên nhân lúc trước chị phá thai từ chỗ bạn của chị, đương nhiên là hối hận không dứt, anh nói xin lỗi với chị, dây dưa với chị, nhưng lòng chị cũng đã chết rồi, làm sao ở chung một chỗ, chị có thể tha thứ cho anh vì lúc trước anh kích động, nhưng chị không tha thứ anh không tin tưởng tình cảm mười năm của bọn chị như thế. Nhưng sự dây dưa làm phiền của anh làm chị nghĩ tới hồi ức trước kia khi còn chung sống, chị yêu anh, chị vẫn yêu anh, nhưng mỗi khi lòng chị mềm muốn cho anh thêm một cơ hội, sẽ có những người phụ nữ trước kia của anh xuất hiện trước mặt của chị, nhắc nhở chị lúc đầu anh phản bội, chị chê anh bẩn, cho dù anh quỳ gối trước mặt chị van xin sự tha thứ của chị, chị còn không tha thứ, cho nên, Nhan Nhan, em không phải tha thứ cho Cẩm, chị có thể hiểu, nhưng em may mắn chính là, sau đó Cẩm không có những người phụ nữ khác, về phần đứa bé này, là ngoài ý muốn, chị uống say rồi, liền mơ mơ màng màng ở cùng một chỗ, một tháng sau chị phát hiện chị mang thai, bất luận như thế nào chị cũng sẽ không bỏ đứa bé này, tin tức chị mang thai không gạt được, cả nhà bọn họ đi tới cầu xin chị, cầu xin chị trở về ở, cầu xin chị ở chung một chỗ với anh lần nữa, lòng chị mềm nhũn, vì đứa bé, vì chỗ sâu nhất trong đáy lòng này, chị thỏa hiệp, chị không muốn đứa bé vừa sinh ra đã chưa có hoàn chỉnh gia đình, đây là một tổn thương cực lớn đối với đứa bé, chị yêu đứa bé của chị còn hơn chị yêu bản thân mình, chị thà để bị mình uất ức cũng không muốn để cho đứa bé của chị bị một chút xíu tổn thương, chị đi về, mà anh cũng toàn lực đền bù, những người phụ nữ đó cũng không xuất hiện dương oai trước mặt chị nữa, Nhan Nhan, nếu như em có đứa bé, em sẽ lấy đứa bé làm chủ, anh ấy sẽ là người quan trọng nhất của em.”
Tô Nhan nghe, rơi vào trầm mặc, cô rất tán thành lời của cô ấy, quả thực, tình thương của mẹ là vĩ đại nhất, chỉ tiếc cho tới bây giờ cô vẫn không phải là người mẹ vĩ đại nhất.
Tô Diệu Mạn nhìn cô cúi đầu trầm tư, vỗ tay nhỏ bé của cô đứng lên.
“Tốt lắm, chị đã nói với em chuyện cũ của chị, cũng chỉ là muốn cho em biết, không có gì không dậy nổi, - ban đầu tất cả kiên trì trong lúc lơ đãng đều biến mất, cho mọi người một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội, chị đi trước.”
Lúc này Tô Nhan mới đứng lên đỡ cô ấy đi tới cửa phòng, mở cửa phòng đã nhìn thấy Trình Tự Tuấn dựa vào tường cúi đầu suy tư, nhìn thấy Tô Diệu Mạn ra ngoài, ánh mắt không tự chủ liền mềm đi.
“Vợ.”
Tô Diệu Mạn không để ý đến anh, cũng không có từ chối cho anh đỡ, tất cả việc Trình Tự Tuấn làm cho cô cô đều không cự tuyệt, nhưng cũng không thể hiện bất cứ thái độ gì, hai người đã như vậy hơn nửa năm rồi.
Cứ kéo dài như vậy, nhưng không làm biến mất nhiệt tình của Trình Tự Tuấn, ngược lại càng ngày càng nhiệt tình.
“Nhan Nhan, chúng ta đi về trước, nếu như em chán lúc nào cũng có thể tìm chị.”
“Ừ, Diệu Mạn tỷ, Ngươi nhóc tâm một chút.”
“Được.”
Tô Nhan đưa Tô Diệu Mạn đi, trở lại ngồi trên ghế sa lon, sững sờ mất hồn, không biết nghĩ cái gì.
Tô Diệu Mạn vì đứa bé đến, uất ức mình, trở lại bên người Trình Tự Tuấn, nhưng tự mình muốn, đáy lòng của cô ấy còn có yêu.
Cô thì sao? Cô có thể làm được như Tô Diệu Mạn sao?
Họ không giống nhau, bọn họ có yêu, giữa cô và Trình Tự Cẩm không có tình yêu, làm sao cô thỏa hiệp đây?
Tô Nhan ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn báo cáo trên bàn uống trà nhỏ, cho dù không muốn gặp anh, nhưng vẫn muốn nhìn thấy, ngày mai cô muốn đến Chính Hằng nói chuyện hợp tác.