Editor: dohuyenrua
Sau khi gặp mặt A Ken hiểu tường tận, Tô Nhan đứng ở ven đường nặng nề thở dài một cái, cho nên, bây giờ cô nhất định phải trả lại cho Trình Tự Cẩm một tỷ tiền vi phạm hợp đồng mới có thể ly hôn sao?
Nhưng Tô Nhan thật lòng cảm thấy, dù là cô thật sự hoàn trả được một tỷ, ly hôn, cũng sẽ không dễ dàng, nhưng nếuthật sự muốn ly hôn, một tỷ này...
“A...” Bắt một chiếc taxi trở lại khách sạn.
“Tô Biện, mới vừa rồi tôi nhận được email của Thẩm tổng rồi.”
“Email gì?”
Trợ lí đưa máy tính cho cô, kết quả Tô Nhan vừa nhìn, vẻ mặt trầm xuống, lấy điện thoại di động ra gọi đến.
“Thẩm tổng, tôi là Tô Nhan, mới vừa rồi ngài gửi hợp đồng đó cho trợ lí của tôi là có ý gì?”
“Gần đây muốnhợp tác với Chính Hằng, vừa đúng lúc cô ở đó, thuận đường xử lý tốt rồi trở về.”
“Nhưng Thẩm tổng, ngài biết rõ tôi và anh ta...”
“Tô Nhan ơi, bốn năm nay, tránh né nhưng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, vậy thì cô cho là cô trở lại, anh ta cũng không tìm cô nữa rồi? Chuyện của hai người tôi không rõ lắm, nhưng cá nhântôi vẫn cảm thấy, nếu như giải quyết triệt để mới là biện pháp duy nhất, cô nói xem?”
Tô Nhan chỉ nắm chặt điện thoại di động, hít sâu một hơi, “Trước khi tôi tới cũng không nghe ngài nói muốn hợp tác với tập đoàn Chính Hằng, tại sao đột nhiên muốn hợp tác?”
“Tôi biết rõ cô sẽ hỏi, tôi là doanh nhân, nếu Trình Tự Cẩm chủ động tìm tôi, một cuộc làm ăn kiếm được không lỗ, đương nhiên tôi bằng lòng.”
Nghe vậy, Tô Nhan ngắt điện thoại di động, mặt tức giận nói: “Đê tiện.”
“À? Thẩm tổng sao?” Một bên, trợ lí tò mò hỏi.
Tô Nhan nhìn cô một cái, lắc đầu nói: “Cô trở về phòng nghỉ ngơi đi, muốn đi nơi nào thì đi, tôi muốn yên lặng một chút.”
“Có thật không? Tôi có thể đi dạo một vòng sao?”
“Ừ.”
“Yes, quá tuyệt vời...”
Tô Nhan nằm trên giường lớn, nhắm đôi mắt hít thở, bốn năm, vẫn không chạy trốn khỏi lòng bàn tay của anh.
Cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn thời gian, lại nhìn về hướng hợp đồng trong email, ngồi dậy cầm chìa khóa xe lên liền rời khỏi phòng khách sạn.
Dừng xe ở ven đường một công ty, Tô Nhan nhìn người đi ra ngoài, cho đến khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc mà cô đã lâu không gặp, đáy lòng Tô Nhan nổi lên gợn sóng nho nhỏ.
Mở cửa xe đi xuống, đứng ở ven đường nhìn Tiết Cầm Cầm đang nói đùa với đồng nghiệp, vẫn nhìn cô đi vào, Tô Nhan đột nhiên giang hai cánh tay, giọng điệu giống như trêu chọc nói.
“Mỹ nữ, muốn ôm một cái không?”
Tiết Cầm Cầm sững sờ, sau khi hơi thất thần thì kinh động không dứt, nhìn chằm chằm vào Tô Nhan đột nhiên xuất hiện, hai mắt bắt đầu ửng hồng.
Tô Nhan thấy thế, hai mắt ở dưới kính cũng dần dần ửng hồng, thật là đã lâu không gặp, bạn của tớ.
Tô Nhan thấy cô chỉ gắt gao nhìn chằm chằm mình, không có động tác gì, lần nữa giơ lên hai cánh tay nói: “Không ôm?”
Tiết Cầm Cầm cười khẽ một tiếng, nước mắt liền rơi xuống, đi tới ôm Tô Nhan thật chặt, Tô Nhan ôm lấy Tiết Cầm Cầm, khóe môi khẽ cong lên.
Bên tai là giọng nói có chút nghẹn ngào của Tiết Cầm Cầm.
“Đứa con gái chết tiệt, cậu còn biết trở lại à.”
Tô Nhan chỉ cười nói: “Ừ, tớ đã trở về, xem ra cậu rất nhớ tớ.”
“Đi chết đi, có quỷ mới nhớ cậu, chán ghét cậu rồi.”
“Vậy sao, vậy ngày mai tớ đi là được.”
“Này...” Tiết Cầm Cầm có hơi xù lông, đẩy Tô Nhan ra nhìn cô chằm chằm.
Tô Nhan chỉ cười nói: “Cùng đi ăn cơm thôi.”
Nhà hàng Tây, Tô Nhan hất cằm nhìn Tiết Cầm Cầm gật đầu nói: “Ừ, Cầm Cầm nhà chúng ta thay đổi rồi.”
Tiết Cầm Cầm lườm cô một cái, lại không nhịn được trợn trắng cả mắt nói: “Thay đổi chỗ nào?”
Hai mắt Tô Nhan híp lại, mặt cô trang điểm nhẹ nói: “Trở nên có vị phụ nữ rồi, chẳng lẽ Cầm Cầm nhà ta có bạn trai?”
Nghe vậy, Tiết Cầm Cầm chỉ ngước mắt nhìn cô một cái, không biết nghĩ tới điều gì, hai cánh tay bắt chéo để lên bàn, nhìn Tô Nhan nhíu mày, mặt đắc ý nói.
“Tớ có bạn trai, hơn nữa đã có ba năm, nhưng, tớ sợ nói người này ra hù chết cậu.”
Nghe vậy, ngược lại Tô Nhan hứng thú, trong lúc nhất thời buồn bực cùng phiền não trong lòng cũng chôn vùi hết.
“Ôi, người nào nha, có thể hù chết tớ?”
Tiết Cầm Cầm chỉ nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch, lấy tay mở album ảnh của mình, sau đó giơ lên trước mặt Tô Nhan.
“Tự xem.”
Nghe vậy, tầm mắt của Tô Nhan từ trên mặt của cô dời đi, có chút buồn cười nhìn vào trên màn ảnh, nhất thời sợ ngây người.
“Cố, Cố Nghị?”
Tiết Cầm Cầm vô cùng kiêu ngạo cất điện thoại di động, cằm cũng hất lên.
“È hèm, như thế nào? Xem bộ dạng này của cậu chắc là bị hù sợ rồi.”
Khóe môi Tô Nhan khẽ co lại, quả thật, cô bị doạ rồi, hoàn toàn không ngờ Tiết Cầm Cầm sẽ ở chung một chỗ với Cố Nghị, đây thật là làm cho cô quá kinh ngạc.
“Ừ, cũng có chút kinh ngạc, chẳng qua tớ càng hiếu kỳ làm sao cậu thu phục Cố Nghị vào lòng bàn tay cậu? Loại đàn ông lạnh lùng như băng lạnh nhạt như nước như anh ấy, căn bản là không nhiễm khói lửa nhân gian, tớ thật sự có chút bội phục cậu.”
Tiết Cầm Cầm chỉ cười, có chút ngượng ngùng nói: “Thật ra thì cũng không có gì, ha ha.”
Nghe vậy, Tô Nhan khẽ nghiêng đầu, dùng ánh mắt quan sát cô.
“Nói một chút, làm sao bắt được Cố Nghị?”
Tiết Cầm Cầm ngẩng đầu nhìn cô một cái, đứng lên đến gần cô nhỏ giọng nói: “Tớ bá vương ngạnh thượng cung (1) anh ấy rồi.”
(1) Bá vương ngạnh thượng cung:“Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang.
Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.”
Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…
Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [là “rape”]; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
Tô Nhan sửng sốt, nhìn mặt của Tiết Cầm Cầm ửng hồng, rốt cuộc vươn ngón tay cái ra.
“Cậu thật trâu bò.”
Tiết Cầm Cầm chỉ ngượng ngùng cười, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
“A, lần này cậu trở lại, Trình...” Tiết Cầm Cầm nói lại dừng lại, thận trọng quan sát thái độ của Tô Nhan.
Tô Nhan chỉ cong khóe môi nói: “Ngày tớ trở về đã gặp mặt anh ta.”
“À? Hai người đã gặp, vậy anh ta đối với cậu, là thái độ gì?”
Tô Nhan ngước mắt nhìn Tiết Cầm Cầm, gương mặt thử dò xét, đôi mày thanh tú khẽ nhếch.
“Nghe giọng điệu này của cậu, là Cố Nghị đã nói gì với cậu sao?”
Tiết Cầm Cầm chỉ cười nhìn cô nói: “Cũng không nói gì, chỉ là, chỉ nói là anh ta đối với cậu thật ra thì...”
“Cầm Cầm.”
“Hả?”
Tô Nhan thâm sâu nhìn cô, ý vị sâu xa nói: “Cho dù anh ta nói cái gì, có tâm tư gì với tớ, trước kia anh ta đã làm, tớ không quên được, cũng không dám quên.”
Nghe vậy, Tiết Cầm Cầm nhìn cô thở dài một cái nói: “Được rồi, vậy lần này cậu trở về rồi lại đi sao?”
Tô Nhan khẽ quay đầu, nhìnxe tới xe đi ngoài cửa sổ lòng lại bắt đầu phiền não.
“Tạm thời cũng không đi.”
“Tạm thời?”
“Ừ, tạm thời.”
“Tạm thời là có ý gì?”
“Tớ muốn đi, nhưng là bây giờ không đi được, bởi vì người nào đó lại bắt đầu bắt đầu giở thủ đoạn, sắp tới tớ hợp tác với tập đoàn Chính Hằng, công ty phái tớ xử lý, cho nên tớ nói, Trình Tự Cẩm là đê tiện nhất rồi.”
Nghe vậy, Tiết Cầm Cầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận không dứt, hỏi “Cậu có nghĩ tới, tại sao anh ta làm như vậy không? Tớ nghe Cố Nghị nói qua,trong lòng của Trình Tự Cẩm có cậu, mấy năm này đều có, anh ta một mực chờ đợi cậu.”
Nghe vậy, Tô Nhan trầm mắt, bưng cà phê lên uống một hớp.
“Cho dù trong lòng anh ta thật sự có tớ, cậu cảm thấy chúng tớ thật sự có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước sao?”
“Tại sao không thể? Mặc dù nói trước kia Trình Tự Cẩm chủ mưu chuyện không thể tha thứ với cậu, nhưng cuối cùng anh ấy cũng không chân chính làm chuyện thương tổn cậu.”
Tô Nhan cau mày, nhìn về phía cô ấy, “Tiết Cầm Cầm, mấy năm này có phải cậu bị Cố Nghị tẩy não không, năm đó nếu như không phải ngoài ý muốn biết được, cậu cảm thấy đến cuối cùng Trình Tự Cẩm dừng tay với tớ sao?”
Lần này Tiết Cầm Cầm không mở miệng nói chuyện, chỉ cười nói: “Được rồi, chúng ta không nói những thứ này, bây giờ cậu nghỉ ngơi ở đâu?”
“Khách sạn Côn Luân.”
“Sao lại ở khách sạn? Đi ở chỗ tớ thôi.”
Tô Nhan chỉ liếc cô một cái nói: “Tớ đến chỗ của cậu?Muốn tớ làm kỳ đà cản mũi? Huống chi, tớ không muốn nhìn thấy Cố Nghị.”
Nghe vậy, Tiết Cầm Cầm cũng chỉ thở dài một hơi nói: “Được rồi, tùy cậu.”
“Ừ.”
“Đúng rồi, ngày hôm qua trả lại gọi điện cho tớ hỏi tớ có tin tức của cậu không, cậu muốn liên lạc với nó không?”
Nghe vậy,ánh mắt Tô Nhan ảm đạm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hạo nó, có khỏe không?”
“Vẫn khoẻ, bây giờ nó đã là một kiến trúc sư nổi tiếng rất lợi hại.”
“Vậy thì tốt, cuối cùng giấc mộng của nó hương thực hiện được rồi.”
“Nhan Nhan, tại sao cậu không liên lạc với Tiểu Hạo?” Tiết Cầm Cầm nhìn cô cười nhạt hỏi.
Tô Nhan chỉ lắc đầu nói: “Không phải là không liên lạc, mà là không biết nên làm sao đối mặt với nó, tớ làm một người chị thất bại, tớ sợ nó thất vọng với người chị này, nếu như tớ liên lạc với Tiểu Hạo, Trình Tự Cẩm nhất định sẽ biết trước, tớ không muốn quấy rầy cuộc sống của nó.”
“Nhan Nhan, cậu thật sự cho là Trình Tự Cẩm không tìm được cậu sao?”
“Lời này có ý gì?” Tô Nhan ngước mắt, nhìn cô hỏi.
Nhưng Tiết Cầm Cầm lắc đầu với cô nói: “Có lẽ vừa bắt đầu Trình Tự Cẩm không tìm được cậu, nhưng bốn năm lâu như vậy, anh ấy thật sự không tìm được cậu sao? Không phải không tìm được, mà là anh ấy không dùng hết sức đi tìm, anh ấy sợ nếu như biết rõ tin tức của cậu anh ấy sẽ không khống chế được chính mình tự đi tìm cậu, sau đó nghĩ hết tất cả các cách dẫn cậu trở về bên cạnh anh ấy, nhưng nếu như anh ấy không biết tin tức của cậu, anh ấy cũng sẽ không tồn tại sự kích động kia, cho nên, bốn năm nay, anh ấy chỉ đợi tại tại chỗ này chờ cậu trở lại mà thôi, cậu xem. Không phải cậu trở về rồi sao?”
Ánh mắt Tô Nhan càng ngày càng mờ, sau một hồi trầm mặc mới chậm rãi mở miệng nói: “Bốn năm nay, xem ra cậu bị tẩy não rồi.”
“Tớ...”
“Cầm Cầm, có một số việc, trong lòng tớ tự có phán quyết.”
Tiết Cầm Cầm thấy cô nói như vậy, cũng không nói gì.