Editor: dohuyenrua
Bạch Khuynh hung tợn nhìn chằm chằm hai người trong phòng bệnh, nhớ tới vừa rồi bác sĩ nói với cô, cô đã mang thai hai tháng, hai tháng...
Hai tháng? Vốn dĩ hai tròng mắt Bạch Khuynh tràn đầy ghen tị lúc này trở nên tàn nhẫn, cuối cùng nhìn thoáng qua hai người trong phòng bệnh, khoé môi nhếch lên một độ cong kì lạ ngoan độc.
Tô Nhan, tôi sẽ không để cho cô vẫn tiếp tục kiêu ngạo như vậy.
Trời biết khi cô thấy phát biểu tuyên bố của Tô Nhan, cô vui vẻ bao nhiêu, chỉ thiếu đốt pháo chúc mừng, nhưng tâm tình vui vẻ này duy trì không đến một ngày, đã đột nhiên bị Trình Tự Cẩm trở về từ nước Pháp phá vỡ.
Cô thấy nội dung không ngừng được đưa tin, cô rất hận, rõ ràng, rõ ràng là đã tiễn người, sao lại vẫn được người đàn ông đó yêu.
Cô không cam lòng, lại càng không cam tâm...
Giày cao gót dài nhỏ giẫm lên, ý cười ở khoé môi Bạch Khuynh ngày càng ác độc.
Trong mơ, Tô Nhan thấy Trình Tự Cẩm ôm một người phụ nữ, cực kì thân mật, nhất là nụ cười hạnh phúc trên mặt anh, cô đứng ở đó gọi tên anh, nhưng anh lại lạnh lùng cầm thoả thuận li hôn đã kí xong.
Anh lạnh lùng, thậm chí chán ghét nói với cô: 'Cút, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa.'
Không, đừng...
"Không, đừng..." Trên giường bệnh, Tô Nhan nhẹ giọng than nhẹ.
Trình Tự Cẩm từ phòng vệ sinh đi ra, chợt nghe thấy Tô Nhan than nhẹ, đi qua vừa thấy, hình như đang nằm mơ, vừa định mở miệng kêu cô thì nghe thấy cô hô to một tiếng.
"Trình Tự Cẩm..." Ngay sau đó cô mở hai mắt, có chứa sự sợ hãi.
Trình Tự Cẩm đứng ở bên giường, ánh mắt cũng thâm trầm không thôi nhìn chằm chằm cô.
Tô Nhan mở hai mắt, bừng tỉnh từ trong mơ, hai mắt trợn to, hơi thở phì phò, sự sợ hãi trong ánh mắt chậm rãi tan đi, có chút mê mang chuyển động, đã thấy người đàn ông đứng ở bên giường nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.
Sửng sốt...
Nhớ tới vừa rồi hình như cô hô lên tên của anh, không biết vì sao, có chút không thể đối mặt với anh, đơn giản nhắm hai tròng mắt lại không nhìn tới,
Cô mơ anh có người phụ nữ âu yếm, sau đó li hôn với cô, nhưng đây là cô muốn, vì sao lại sợ hãi như vậy chứ?
Cũng bất giác, hai tay gắt gao nắm chăn đơn.
Trình Tự Cẩm nhìn lông mi không ngừng run run của cô, nhìn lướt qua hai tay của cô trầm giọng nói.
"Em nói tinh thần phản bội không thể tha thứ, em cảm thấy tinh thần của anh phản bội em, nhưng, Tô Nhan, em thắng." Nói xong, Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan mắt thu hồi lại phức tạp không thôi.
Tô Nhan nghe lời của anh, tuy rằng không hiểu ý tứ của anh, nhưng không muốn đi nhìn mặt anh, không muốn đối mặt với anh.
"Em thắng, Tô Nhan, em thắng linh hồn dơ bẩn của anh, chiếm lấy thân thể đê tiện của anh." Trình Tự Cẩm thấp giọng nói xong, bàn tay ấm táp liền xoa xoa hai má non mịn của cô, chỉ có chút tái nhợt.
Lúc này đây Tô Nhan mở hai mắt ra, đối diện một đôi mắt dịu dàng của anh, sửng sốt.
"Anh, có ý gì?"
Trình Tự Cẩm chỉ nở nụ cười, "Em khiến tinh thần của anh, linh hồn cũng là em, làm cho thân thể anh ngoại trừ em ra không có hứng thú với phụ nữ bên ngoài, em thắng."
Hai hàng lông mày của Tô Nhan nhíu lại, nhìn anh hỏi: "Rốt cuộc anh có ý gì?"
Trình Tự Cẩm lại ôm lấy cô, ôm vào trong ngực, thấp giọng ở bên tai cô.
"Ý là em xâm nhập vào lòng , thật ra ngày hôm đó cho dù em không gọi điện cho anh, anh cũng sẽ không tiếp tục làm tiếp, không phải không có thể mà là không muốn, đối với phụ nữ khác, trong não, trong lòng đều nghĩ đến bóng dáng của em, khuôn mặt long lanh tươi cười của em, cho nên, cuộc gọi của em chính là một lý do cho anh, Tô Nhan, em đã hạ thuốc gì với anh? Làm cho linh hồn dơ bẩn như vậy của anh đều mê muội em?"
Tô Nhan hoàn toàn sửng sốt, kinh hoảng ngây ngẩn cả người, nếu một câu trên cô không hiểu, như vậy anh mới nói cô đã hiểu.
Trong lòng anh có cô, cô làm cho anh không có hứng thú với người phụ nữ khác.
Nhưng...
Kinh ngạc ngắn ngủi đi qua, giọng nói khàn khàn của Tô Nhan chất vấn nói: "Sao tôi phải tin tưởng?"
Trình Tự Cẩm cầm tay nhỏ bé của Tô Nhan đặt ở tim của anh, để cô cảm thụ nhịp tim của anh trầm giọng nói: "Em sẽ tin."
Tô Nhan cảm thụ được nhịp tim của anh, ngây dại, lại như trước mở miệng nói: "Sao anh lại tự tin như vậy chứ?"
Trình Tự Cẩm lại tới gần cô, cúi đầu chạm vào cái trán của cô, hai tròng mắt nhìn hai tròng mắt của cô, nhẹ giọng nói: "Bởi vì em yêu anh."
Tô Nhan thật sự muốn ra vẻ mặt ghét bỏ đẩy anh ra, sau đó châm chọc anh tự mình đa tình, nhưng, lúc này đối diện với cặp mắt thâm thuý như biển kia của anh, một chữ Tô Nhan cũng không nói ra.
Chỉ có thể nhìn chằm chằm anh, nhìn cặp mắt có lực hấp dẫn của anh hấp dẫn cô, tim đập không thể khống chế, cho dù như thế, đối diện gần gũi với anh như vậy, tim của cô vẫn đập rất nhanh như trước.
Tô Nhan chán ghét mình như vậy, lại không nghĩ nhịp tim bị anh khống chế, khuôn mặt nhỏ nhắn đành phải bỏ qua một bên không nhìn anh.
Trình Tự Cẩm cũng không bắt buộc cô, chỉ cầm lấy tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng đặt bên môi hôn, cảm giác được thân thể cô cứng đờ, sau khi hôn đã đặt tay của cô vào trong chăn mỏng.
Phía sau Hàn Lỗi gõ cửa.
"Vào đi."
Hàn Lỗi đẩy cửa phòng bệnh ra, cầm một ít đồ đạc đi vào, nhận được điện thoại của đại tổng giám đốc nhà anh anh cũng rất kinh ngạc, làm sao người này vừa mới xuất viện không đến một ngày lại tiến vào?
"Trình tổng, giày của ngài, còn có quần áo cho ngài tắm rửa."
"Để kia đi." Trình Tự Cẩm trầm giọng nói.
Tô Nhan nghe thấy âm thanh, quay đầu, nhìn một đôi chân Trình Tự Cẩm không đi giày, thực tại lặng đi một chút, nâng mắt liền đối diện với cặp mắt thâm thuý kia của anh, căng thẳng trong lòng liền quay đầu không nhìn anh.
Nhưng trong lòng vẫn rất buồn bực, thầm nghĩ đến một loại khả năng, đó chính là anh đứng bên cửa sổ thấy cô té xỉu, sau đó rất vội, quên đi giày.
Chỉ là, có khả năng sao?
Đôi mày thanh tú nhíu lại một chỗ, giọng nói khàn khàn nói: "Tôi muốn xuất viện."
Trình Tự Cẩm nhìn thoáng qua Hàn Lỗi trầm giọng nói: "Gọi bác sĩ đến đây."
"Vâng." Hàn Lỗi gật đầu liền xoay người đi khỏi phòng bệnh.
Trình Tự Cẩm cũng trực tiếp đi vào phòng vệ sinh bắt đầu rửa mặt, lúc này Tô Nhan mới chậm rãi mở hai mắt, trong mắt lộ vẻ rối rắm.
Một lúc sau, Trình Tự Cẩm đã thay xong một bộ quần áo đi ra từ phòng vệ sinh, bác sĩ cũng đẩy cửa vào.
"Trình tổng."
"Cô ấy muốn xuất viện, có thể chứ?" Trình Tự Cẩm nhìn thoáng qua Tô Nhan trầm giọng nói.
Bác sĩ tiền lên nhìn Tô Nhan, vươn tay sờ lên trán của cô, cuối cùng gật đầu nói: "Tô tiểu thư ngủ một đêm đã tốt hơn nhiều, có thể xuất viện, nhưng không thể làm việc quá mức vất vả, tôi đề nghị sắp tới phải chăm sóc tốt thân thể, đừng tiếp tục quay phim."
Trình Tự Cẩm gật đầu, trầm giọng nói: "Đi làm thủ tục xuất viện."
"Dạ, Trình tổng." Hàn Lỗi gật đầu rồi đi theo bác sĩ ra ngoài.
Phòng bệnh còn lại hai người, Tô Nhan thật sự không muốn để ý đến anh, nhắm mắt như trước.
"Đứng lên."
Tô Nhan chỉ giật giật lông mi, không để ý tới!
Thấy cô không để ý tới, đi lên trước nhíu mày khẽ cười một tiếng nói: "Em xác định muốn ở trong này đùa giỡn nóng nảy với anh? Không muốn xuất viện?"
Tô Nhan nhíu mày, rốt cuộc vẫn mở hai mắt ra, phẫn nộ nhìn người đàn ông đứng bên giường.
"Đứng lên, mặc quần áo."
Tô Nhan cắn chặt răng, quyết định vẫn không muốn nói với anh, chính mình ngồi dậy nhìn gói to bên cạnh, rõ ràng là nữ trang, cắn môi đi xuống giường cầm lấy gói to đi về phía phòng vệ sinh.
Lại nghe thấy...
"Cần anh giúp không?"
"..." Không thể nhịn được nữa, Tô Nhan quay đầu, hung tợn trừng mắt phẫn hận nói với người nọ: "Tôi cần anh đi chết." Nói xong bước đi vào phòng vệ sinh, cửa phòng vệ sinh bị dùng sức đóng một tiếng bịch.
Làm xong thủ tục xuất viện, ba người đi ra bệnh viện, Tô Nhan đứng ở cửa bệnh viện lấy điện thoại di động ra gọi cho số Tiết Cầm Cầm.
Vừa mới bấm đặt ở bên tai di động đã bị cướp đi.
"Anh làm gì vậy?"
Trình Tự Cẩm rất bình tĩnh ngắt cuộc gọi chưa kết nói, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phẫn nộ không thôi.
"Lên xe."
Tô Nhan nghe nói cơn tức không đánh đến một chỗ, vươn tay của mình giọng nói cô lạnh lùng nói: "Mời anh đưa điện thoại của tôi cho tôi, chúng ta không tiện đường, tôi gọi bạn tới đón là được rồi, Trình tổng đi trước đi."
Trình Tự Cẩm cầm tay của cô đưa qua, trực tiếp kéo cô đẩy mạnh vào trong xe.
Tô Nhan không nghe theo, nhíu mày hô: "Trình Tự Cẩm anh làm gì? Đêm qua anh đã quên nói cái gì với tôi sao? Anh đây là muốn làm gì?"
Quả nhiên, động tác của Trình Tự Cẩm ngừng lại, xoay người của anh lại đây, đè lên trên cửa xe, hai tròng mắt thâm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì phẫn nộ mà đỏ ửng lên.
Nhìn như vậy thuận mắt hơn, tái nhợt không có chút máu thật sự không thích hợp với cô.
"Anh đã nói cái gì?"
"Anh nói, chỉ cần tôi ra khỏi đó, sẽ không cho tôi cơ hội quay lại, bây giờ anh muốn làm gì?" Tô Nhan cắn răng gằn từng chữ.
Hai tròng mắt Trình Tự Cẩm u ám, bàn tay to xoa khuôn mặt tức giận của cô thấp giọng nói: "Em cũng chưa đi ra khỏi tiểu khu, đã quên sao?"
"Anh..." Tô Nhan không thể tin mắt trừng lớn, không nghĩ tới anh sẽ phủ nhận toàn bộ như vậy, ý tứ của anh rõ ràng là, chỉ cần cô đi ra khỏi nhà lúc đó bọn họ sẽ xong, bây giờ lại nói là đi ra tiểu khu mới tính?
Tô Nhan tức giận không thôi, ngực hơi phập phồng, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ này nghiến răng nghiến lợi nói :"Vô lại."
"Vô lại?" Tuấn mi khẽ nhíu thấp giọng nở nụ cười, chạm vào chóp mũi vểnh cao của cô một chút nhẹ giọng nói: "Còn có vô lại hơn, muốn thử xem không?"
Tô Nhan cả kinh, nang hai tay lên định đẩy anh ra, lại bị anh cầm cổ tay xoay người giữ chắc ở sau người, thân thể tự nhiên gần anh hơn từng bước.
Cúi đầu, liền hôn lên môi cánh hoa của cô, ngay tại cửa bệnh viện, tuy rằng lúc này không có nhiều người lắm, nhưng còn có vài người vào vào ra ra.
"Ân ô ô..."
Tô Nhan trợn to hai tròng mắt, nhìn vào mắt đen như mực của anh, nhìn ý cười trong ánh mắt anh, đôi mày thanh tú gắt gao nhíu vào một chỗ, muốn phản kháng, vặn vẹo, chỉ đổi lấy cổ tay đau đớn, chỉ có thể phải thừa nhận hôn nồng nhiệt của anh.
Mà bên trong xe, Hàn Lỗi đỡ trán, gần đây chuyện gì cũng càng ngày càng khó làm, thường thường sẽ xuất hiện loại hình ảnh này, là kích thích anh độc thân sao?
"*, anh thả ra..." Miệng Tô Nhan được rảnh rỗi sẽ mắng.
"*?" Môi mỏng của Trình Tự Cẩm dính sát vào môi cánh hoa của cô, nhưng không tiến thêm một bướcvào khoang miệng của cô, chỉ ngữ điệu bao gồm sự nguy hiểm lặp lại lời nói của cô.
Tô Nhan cảm thấy căng thẳng, đành phải ngậm chặt miệng lại, không muốn để cho anh có cơ hội thừa lúc, chỉ là một đôi mắt đẹp dấy lên lửa giận hừng hực.
Trình Tự Cẩm nhìn phẫn nộ trong mắt cô, khoé môi cong lên, một bàn tay buông kiềm chế cổ tay cô, mở cửa xe nhẹ nhàng đẩy ra liền mang theo cả người cô chui vào trong xe.
"Anh khốn nạn, anh buông ra, tôi muốn trở về." Tô Nhan thấy mình bị bắt cóc lên xe của anh, dùng sức đẩy anh ra, chính mình tựa vào một bên, cách rất xa anh.
Hàn Lỗi thấy rốt cuộc hai người lên xe, vội vàng khởi động xe rời khỏi bệnh viện.
"Tôi muốn xuống xe, anh dừng xe." Tô Nhan đành phải nhìn Hàn Lỗi chỗ điều khiển tức giận tận trời nói.
Hàn Lỗi chỉ nhìn thoáng qua Trình Tự Cẩm, chờ đợi mệnh lệnh của đại tổng giám đốc nhà anh.
Đại tổng giám đốc chính là nhìn lướt qua Tô Nhan trầm giọng nói: "Đi công ti."
Tô Nhan tức giận hai tròng mắt trợn to, nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn anh lặp lại nói: "Tôi muốn về nhà, anh dừng xe."
Hàn Lỗi khó xử căng căng khoé môi, giật giật, nhưng hàm răng đại tổng giám đốc người ta không nhìn anh, điều này làm cho Hàn Lỗi không nhịn được giật giật khoé môi, đành phải khó xử nói.
"Chuyện đó, phu nhân, vẫn xin người bớt giận đi."
"Tôi bảo anh dừng xe, anh không nghe thấy sao?"
"..."
Tô Nhan tức giận cắn môi cánh hoa, cuối cùng nhìn chằm chằm Hàn Lỗi cười lạnh một tiếng nói: "Trợ lý Hàn."
"A, a?" Hàn Lỗi vừa nghe lập tức đáp ứng nói.
"Anh vẫn đang độc thân nhỉ?"
Khoé mắt Hàn Lỗi giật giật gật đầu nói: "Lần trước phu nhân đã hỏi tôi, tôi nhớ... qua trả lời rồi."
"A, độc thân đúng không, nếu trợ lý Hàn tiếp tục đi như vậy, thật sự sẽ độc thân cả đời, không tìm được bạn gái, cô độc sống nốt quãng đời còn lại."
"..." Phu nhân, người, người đây cũng quá độc ác đi, anh độc thân không giả, nhưng lấy điều kiện của anh không đến mức không tìm được bạn gái.
"Đây không cần em lo lắng, thật sự không tìm được anh sẽ tìm cho anh ấy một cô vợ." Rốt cuộc Trình Tự Cẩm mở miệng nói.
Hàn Lỗi vội vàng hai mắt đẫm lệ mịt mù cảm kích nhìn đại tổng giám đốc nhà anh một cái.
Tô Nhan nghe nói chỉ châm chọc khiêu khích một câu nói: "Vậy trợ lý Hàn cần phải mở to hai mắt, đừng để người nào đó ném người phụ nữ đã xử lí xong không cần nữa cho anh, lấy một người đàn bà dâm đãng."
Nói xong, trong lòng Tô Nhan dễ chịu, nhìn khoé môi Hàn Lỗi không ngừng giật giật, lại nhìn trong nháy mắt mặt Trình Tự Cẩm đen thành than, Tô Nhan cũng chỉ nhếch khoé môi không mở miệng nói chuyện.
Điểm ấy nhãn lực thấy vẫn phải có, dù sao cô làm cho hai người đàn ông người ta không thoải mái, cô đã định trở về thư thái.
Trình Tự Cẩm nghiêm mặt đen nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Tô Nhan, bộ dáng đắc ý tự đắc, không nói gì.
Sau khi đến tập đoàn Chính Hằng, Tô Nhan không định xuống xe, chỉ nói với Hàn Lỗi: "Đưa tôi đến chỗ Cầm Cầm, đừng nói cho tôi biết anh không biết ở đâu."
Hàn Lỗi chỉ co rút khoé môi, người phu nữ cũng không được đắc tội, nhất là người phụ nữ nổi nóng lại càng không được đắc tội.
"Xuống xe."
Tô Nhan nhìn cửa xe bên này bị mở, rụt người về phía trong, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh.
"Anh muốn làm gì? Tôi muốn về nhà."