Editor: dohuyenrua
" Ô ô... Xấu xa, đồ tồi, khốn nạn..." Tô Nhan chỉ biết khóc, lòng hăng hái mắng đồ tồi, khốn nạn, phát tiết tất cả áp lực nhiều ngày của cô ra.
Trình Tự Cẩm nghe cô nghẹn ngào nói lời không ra gì, chỉ ôm sát cô, thấp giọng nói: "Rất xin lỗi."
Hàn Lỗi thiếu chút nữa lỡ chân giẫm lên phanh xe, khẩn trương nuốt nước bọt, chuyên nghiệp lái xe.
Đây là lần đầu tiên trong sáu năm từ khi anh làm cho Trình Tự Cẩm tới nay nghe được đại tổng giám đốc của bọn họ nói ba chữ 'rất xin lỗi' kia?
Chẳng lẽ cũng là giả vờ? Cũng là giả?
Thật thật giả giả, giả giả thật thật này thật đúng là sớm làm cho người ta không phân biệt rõ ràng được...
Tô Nhan vừa nghe được ba chữ kia, nước mắt lại không ngừng chảy ra bên ngoài được, khóc đến nỗi áo sơ mi của Trình Tự Cẩm cũng ẩm.
"Tôi, chán ghét anh, chán ghét... Anh, ân ô..."
"Tôi chán ghét anh..."
"Chán ghét anh..."
Trình Tự Cẩm nghe giọng nói khàn khàn của cô, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu hôn đỉnh đầu của cô, còn mang theo mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, nhưng anh lại không biết gay mũi một chút nào.
"Ừ, chán ghét anh, anh là đồ khốn, anh khốn nạn, em đừng khóc, hả?"
Nhưng Tô Nhan phát hiện, anh càng nói như vậy, giọng nói càng nhẹ nhàng nước mắt của cô lại càng nhiều, đến cuối cùng rõ ràng vẫn khóc không ngừng cũng không nói cái gì.
Tiếng khóc lại càng lúc càng lớn, càng ngày càng bi thảm, Hàn Lỗi nghe được một lòng đều run rẩy, không biết đại tổng giám đốc nhà bọn họ có cảm tưởng gì.
Bắt nạt một người phụ nữ đến khóc rống chảy nước mắt, anh cũng thật sự say rượu.
Trình Tự Cẩm nghe tiếng khóc của cô càng ngày càng tê tâm liệt phế (1), ánh mắt thâm trầm không thôi, chỉ là lúc này một đôi lông mày gắt gao nhíu lại.
(1) tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng
Trong tiếng khóc của cô, anh nghe được cô khóc thương tâm bao nhiêu, biết mấy ngày nay cô có bao nhiêu áp lực, không gì đáng trách, người phụ nữ này yêu anh, hơn nữa còn sâu đậm hơn cô nghĩ.
"Bảo bối, đừng khóc, khóc làm lòng anh cũng nát."
Tô Nhan không để ý đến anh, chính là khóc, tư thế không khóc khô nước mắt thề không bỏ qua. Chỉ cầm lấy tay áo Trình Tự Cẩm càng ngày càng chặt.
Cuối cùng, Trình Tự Cẩm đau đầu nhíu mày, mạnh mẽ lôi cô ra khỏi ngực anh, nhưng Tô Nhan cảm giác được anh đẩy cô ra, tiếng khóc lập tức tăng thêm.
"A ô ô..." Đột nhiên a một tiếng làm Hàn Lỗi sợ tới mức thiếu chút nữa đụng vào xe hơi phía trước, không khỏi liếc mắt đánh giá Trình Tự Cẩm một cái, phát hiện khoé môi đại tổng giám đốc nhà hắn hơi co rút.
Không khỏi cảm thấy thăng bằng...
Trình Tự Cẩm thấy cô khóc lộ ra khuôn mặt hoa lê đẫm mưa (2), một đôi mắt lại sưng đỏ không chịu nổi.
(2) hoa lê đẫm mưa: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.
Cuối cùng Trình Tự Cẩm không có cách nào, đành phải dựa sát vào hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên thở của cô, mang theo vị mặn của nước mắt cô.
"Ô ô a a..." Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Nhan bị Trình Tự Cẩm lấy môi hôn, tiếng khóc chỉ còn lại có âm thanh nghẹn ngào.
"A ô ô ô..."
Chậm rãi, tiếng khóc của Tô Nhan ngừng lại, nhưng không ngừng được nước mắt và nghẹn ngào.
Điều này làm cho Trình Tự Cẩm thở dài một hơi thật mạnh, tay to giữ chặt gáy của cô không ngừng hôn môi của cô, hai má, hôn tới nước mắt của cô, nhẹ giọng nói.
"Đừng khóc, hương vị nước mắt của em thật sự không tốt lắm." Nói xong, lại cúi đầu hôn nước mắt rơi xuống của cô.
Hai mắt Tô Nhan đẫm lệ mông lung, chát chát đau, nhìn khuôn mặt mờ mịt trước mắt, nghĩ vậy mấy ngày nay cô trôi qua như thế nào, là dày vò cỡ nào, nâng tay lên tát một cái tới, nhưng nước mắt cũng càng ngày càng rơi nhiều.
Một màn này, Hàn Lỗi thấy vừa sợ lại sợ, khi nào Trình Tự Cẩm lại cúi người đi dụ dỗ một người phụ nữ như vậy, huống chi là một ngày bị cùng một người phụ nữ tát hai bạt tai.
Hôm nay, ở ngoài cửa lớn bệnh viện, anh thấy rõ.
Mặt Trình Tự Cẩm bị đánh hơi nghiêng về một bên, thật ra sức lực của Tô Nhan không có bao nhiêu, bởi vì cô đã khóc đến tình trạng kiệt sức.
"Hết giận chưa? Còn muốn tiếp tục không?" Hình như Trình Tự Cẩm có chút cũng không để ý chính mình bị tát, ngược lại chủ động cầm tay của Tô Nhan đặt lên trên mặt anh.
Một động tác kia làm cho Hàn Lỗi quả thực mở rộng tầm mắt, chẳng lẽ đại tổng giám đốc nhà bọn họ có khuynh hướng tự ngược?
Không thể nào?
Tô Nhan chỉ hít hít mũi, tâm tình lại thoải mái không ít, ít nhất cũngchẳng phải áp lực, không phải hít thở không thông như vậy, sau khi khóc xong, cả người thoải mái không ít.
Nhưng không có nghĩa là cô khóc không có lí trí.
Rút tay của mình về, giọng nói khàn khàn nói: "Trình Tự Cẩm, kí tên li hôn đi, tôi không muốn dây dưa với anh, lòng của anh không ở trên người tôi, tôi cũng sẽ không cưỡng ép ở lại."
Nghe vậy, ánh mắt Trình Tự Cẩm thâm thuý như biển nhìn chằm chằm cô.
Mắt sưng đỏ, mặt tái nhợt, mũi hơi hồng, tóc hỗn độn, thật giống như vừa mới bị người ta bắt nạt.
Trình Tự Cẩm cũng không trả lời lời của cô, hai người trầm mặc kì lạ, dày vò nhất đúng là Hàn Lỗi, cũng may loại dày vò này đã xong.
"Trình tổng, tới rồi."
Tô Nhan quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện là nhà của anh, nhất thời hoảng hốt, mấy ngày cô chưa tới nơi này, nói thật, cô thật kinh ngạc.
Ở cùng một chỗ với anh cũng chỉ là một tháng, nhưng không biết vì sao, cảm giác cũng không phải một tháng lâu, thậm chí lâu hơn.
"Tôi ở chỗ Cầm Cầm."
Trình Tự Cẩm chỉ mở cửa bước xuống xe trước, sau đó đi đến bên kia mở cửa xe, trực tiếp ôm cô từ trong xe ra.
"Anh làm gì, buông, tôi muốn quay về chỗ Cẩm Cầm, anh thả tôi xuống dưới."
Trình Tự Cẩm căn bản là không muốn để ý tới cô, chỉ là Tô Nhan làm cho khó chịu vô cùng, ở trong ngực của anh lại hô to không ngừng vặn vẹo.
Mà mấy ngày nay tích luỹ lại Trình Tự Cẩm đã muốn * đến mức tận cùng (muốn ... đó), cô còn không ngừng xoay đến xoay đi trong ngực anh, thật là muốn chết.
Ánh mắt càng trầm hơn, trầm giọng mở miệng nói: "Em không muốn biết vì sao anh lừa em, vì sao đi khách sạn với người phụ nữ khác, để làm gì?"
Quả nhiên, cơ thể người phụ nữ trong lòng cứng lại, mà ngay cả miệng đều mím lại rõ ràng, mặc cho Trình Tự Cẩm ôm cô đi vào tiểu khu.
Mà Hàn Lỗi thấy thê,s thở dài nhẹ nhõm một hơi, rời đi.
Tô Nhan đắm chìm trong mấy câu nói vừa rồi của Trình Tự Cẩm, hoảng hốt không thôi, chờ cô kịp phản ứng phát hiện tình thế lúc này cô đã vào nhà.
Nhìn nhà này, mấy ngày hai người dây dưa ngọt ngào giống như một bộ phim quay lại ở trong đầu cô, nhưng vừa nghĩ tới, cô sẽ nhớ tới, trong lúc bọn họ làm chuyện tình thân mật nhất, anh lại đồng thời làm cùng người phụ nữ khác.
Đây là chuyện bất kể như thế nào cô cũng không chấp nhận, trước kia, hai người không có tình cảm và người vẫn dây dưa, nhưng bây giờ có, trong mắt liền không thể chứa hạt cát.
Hốc mắt Tô Nhan càng ngày càng đỏ, giọng nói nghẹn ngào ẩn nhẫn, "Thả tôi xuống dưới."
Trình Tự Cẩm hạ mắt nhìn hai mắt cô đỏ lên, buông cô xuống, Tô Nhan lại liên tục lui về phía sau, phía sau lưng dán chặt trên cửa, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống, ngồi ở trên sàn nhà, tựa đầu vào hai đầu gối, hai tay ôm chặt chính mình.
Hai tròng mắt Trình Tự Cẩm lại càng thâm trầm, nhìn cô giống như một người bị vứt bỏ, giống như một con thú nhỏ bị thương một mình liếm liếm miệng vết thương.
Lòng Trình Tự Cẩm vừa động, nhưng anh cũng không muốn phải biết đây là cảm xúc gì, chỉ là muốn nên gần cô.
"Đừng, anh đừng lại đây, đứng ở đó không nên cử động." Tô Nhan như con thỏ bị kinh hãi ngước lên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt.
Trình Tự Cẩm nhìn cô tạm dừng bước đi, nhìn cô lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là nước mắt có hơi nhíu mày, cuối cùng cũng không có bước thêm về phía trước.
Người cô ở trong nhà, bây giờ thiếu cũng chỉ là thời gian, mà thời gian hoàn toàn anh không thiếu nhất.
Tô Nhan thấy anh không tính đến gần, lại lần nữa chôn đầu mình ở hai đầu gối, cô suy nghĩ, vì sao người không dậy nổi rời khỏi nơi này, lao ra khỏi nơi này?
Trình Tự Cẩm thấy bộ dạng cô lần này, châm một điếu thuốc lá, chậm rãi nhả khói, hai tròng mắt híp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ cuộn mình ở trên sàn nhà.
"Hôm đó..."
"Anh câm miệng, câm miệng..." Tô Nhan vừa nghe anh nhắc tới hôm đó vội vàng ngăn lời nói kế tiếp của anh, cô không muốn tiếp tục nghe tiếp, mặc dù cô đã muốn biết tất cả.
Nhưng không nghĩ tự mình nghe anh nói, đối với cô mà nói thật sự quá tàn nhẫn.
Trình Tự Cẩm chỉ mím môi mỏng, đi vài bước đến sô pha ngồi xuống, hai tròng mắt dời khỏi người của cô, trong lúc đó nhìn vào một chút đỏ tươi. (#: ta bó tay.)
"Hôm đó anh xác thực đã lừa em, anh ở cùng phòng với một người phụ nữ ở khách sạn, sau đó nhận được điện thoại của em..."
Nghe thế, hai tay Tô Nhan che chặt lỗ tai của mình, cô không muốn nghe, cô không muốn nghe, làm sao anh tàn nhẫn như vậy? Vì sao nhất định phải chính miệng nói cho cô?
Nghĩ liền đứng lên, nhưng chân của cô lại chết lặng, tạm thời mất đi cảm giác, người đàn ông trên sô pha hình như đoán được cô muốn làm cái gì, đi nhanh vài bước tiên lên đã bế cô lên.
"Anh buông, tôi muốn về nhà, anh buông, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà..."
Trình Tự Cẩm nghe cô kêu khóc, chỉ nhẹ nhàng đặt cô trên sô pha thấp giọng nói: " Nơi này chính là nhà em, em muốn quay về thế nào?"
Lúc này Tô Nhan nhìn nhà này lắc đầu, "Không, không phải, đây không phải nhà của toi, đây là của anh, không phải nhà của tôi, không phải..."
Trình Tự Cẩm chỉ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thấp giọng nói: "Của anh chính là của em."
Tô Nhan bị buộc trán đụng trán với anh, nhìn cặp mắt thâm thuý của anh, nói ra lời trong lòng.
"Nhưng anh không phải của tôi."