Editor: dohuyenrua
A Ken chỉ gật đầu, sau đó đưa một phần văn bản pháp luật qua.
"Đây là hợp đồng, cô xem một chút, không có vấn đề gì thì kí."
Tô Nhan lấy lại đây cũng chưa từng nhìn qua đã kí tên của mình.
Tiết Cầm Cầm thấy thế liền nhìn về phía A Ken nói: "Người đại diện, tôi muốn đi ra ngoài mua cháo cho Nhan Nhan, từ ngày hôm qua đến bây giờ cô ấy đã không ăn cái gì, anh ở trong này với cô ấy một lúc."
"Được, cô đi đi, nhanh lên, buổi chiều tôi còn phải mở họp báo giúp cô ấy."
"Được, tôi đi rồi về." Tiết Cầm Cầm nói xong cầm ví tiền đi ra khỏi phòng bệnh.
Mà lúc này tại tập đoàn Chính Hằng, lòng người hoảng sợ.
Bởi vì sáng sớm hội nghị thường kỳ, bọn họ thấy hình như sắc mặt tổng giám đốc của bọn họ rất không tốt, cho nên mọi người làm việc cũng vô cùng cẩn thận.
Mà ngay cả Hàn Lỗi cũng hô hấp cẩn thận, bởi vì hắn biết nguyên nhân là gì.
"Trình tổng, cái kia..."
Lời của hắn còn chưa nói xong, ánh mắt Trình Tự Cẩm lạnh lẽo liền nhìn về phía hắn, làm cho Hàn Lỗi cứng đờ, cuối cùng vẫn kiên trì nói tiếp.
"Vừa rồi bệnh viện nói phu nhân đã tỉnh, không có gì đáng ngại, hình như tiểu thư Tiết Cầm Cầm ở cùng cô ấy."
Trình Tự Cẩm giống như không nghe thấy giọng nói lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."
Hàn Lỗi vội vàng gật đầu, "Vâng" sau đó đã xoay ngời rời khỏi văn phòng.
Trình Tự Cẩm mở máy tính ra, trong nhất thời, bằng tốc độ nhanh nhất ảnh Tiết Cầm Cầm chụp trên microblog đến truyền thông.
Trong ảnh, Tô Nhan ngồi ở trên giường bệnh, tóc dài rối tung xoã ra, hạ mắt suy nghĩ, sắc mặt tái nhợt, nhưng có loại vẻ đẹp khi bị bệnh, làm cho người ta nhìn càng thêm thương tiếc.
Còn có Tiết Cầm Cầm cùng chụp ảnh chung, hai tròng mắt của Tô Nhan cũng không nhìn màn hình, một đôi mắt long lanh lúc này lại ảm đạm không ánh sáng, đau đớn đáng thương.
Trên trán băng gạc tăng thêm một loại mĩ cảm khác không nói thành lời.
Đôi mắt Trình Tự Cẩm thâm trầm nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp, hình như anh thấy khoé mắt kia của Tô Nhan có nước mắt trong suốt, không biết sao, lòng hơi run một chút.
Ngày hôm qua ở phòng bệnh, anh cố ý nói ra lúc ấy anh ở khách sạn với một người phụ nữ khác, cũng chỉ là muốn nhìn phản ứng của cô.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, cô thực sự tức giận, rất kích động, cho nên anh liền thuận thế tức giận rời đi.
Không thể nghi ngờ, người phụ nữ Tô Nhan này đã bắt đầu yêu anh, nhưng vì sao lại có cảm giác kì quái?
Mà anh cũng nhìn ra cô thật sự là một người phụ nữ không bị danh lợi địa vị mê hoặc, cô kiêu ngạo, tự tôn của cô rất lớn, rất khó tưởng tượng tương lai có một ngày để cho cô biết tất cả, cô sẽ như thế nào?
Sẽ sụp đổ, nhưng cuối cùng kết quả chính là cô sẽ bị huỷ.
Càng nghĩ càng cảm thấy phiền chán, cuối cùng đóng máy tính lại, ý tứ hàm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng nhếch khoé môi nhấn đường điện thoại nội bộ trầm giọng nói: "Chuẩn bị đi nước Pháp."
Mà trợ lí Hàn Lỗi ngây ngẩn cả người, còn tưởng rằng mình nghe lầm, to gan hỏi một câu.
" Trình tổng, ngài vừa nói đi công tác nước Pháp? Bây giờ?"
"Muốn đi bệnh viện vào khoa tai mũi họng không?" Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh hơi âm trầm, Hàn Lỗi sợ tới mức vội vàng đáp.
" Trình tổng, không cần, bây giờ tôi lập tức đặt vé máy bay." Nói xong liền cúp, thở ra một hơi, anh (HL) nhíu mày, phát hiện gần đây tính tình của đại tổng giám đốc nhà bọn họ hình như không đúng lắm.
Trước kia tuy nói vẫn là lạnh lùng, nhưng anh cũng đã quen rồi, cũng không còn cái gì, nhưng gần đây thật đúng là có chút làm cho người ta suy nghĩ không ra, thường xuyên làm cho người ta cảm giác được hơi thở lạnh lẽo.
Là từ khi nào? Có vẻ như đúng...
Nghĩ, Hàn Lỗi lắc đầu, quyết định không tiếp tục đoán mò, không đau khổ nghĩ quân tâm (ở đây ý chỉ là lòng của một người đứng đầu, ở đây là lòng của Trình Tự Cẩm), vẫn đặt vé máy bay quan trọng nhất.
Nhưng, Tiết Cầm Cầm cũng không đi mua cháo, chỉ nhớ đã đặt một phần cháo Ngu Đắc (thứ cho tớ ngu dốt không biết món gì)và đồ ăn sáng bảo người ta đưa đến, Ngu Đắc đó đều là đồ ăn đắt tiền, đừng chỉ nhìn rau xanh cháo trắng, trong cháo khẳng định có tổ yến hay cá muối... Thực phẩm dinh dưỡng cao cấp.
Tiết Cầm Cầm đứng ở dưới tập đoàn Chính Hằng, ngẩng đầu lên nhìn cao ốc này, ở thành phố X dấu hiệu tập đoàn giống nhau, nuốt nước bọt, chậm rãi liếc mắt nhìn không đến tầng cao, vòng vo xoay cái cổ hơi cứng ngắc, cuối cùng hít một hơi thật sâu, gắt gao cầm quai đeo của ba lô, lúc này mới đi vào.
Tiết Cầm Cầm đi vào liền sợ hãi than ra tiếng, lần đầu tiên đi vào Chính Hằng, cô phát hiện thật sự là rất, rất...
Ai, trong lúc nhất thời không tìm thấy từ để hình dung, cuối cùng đi về phía cái bàn tiếp tân (ở trong này ghi là bàn cố vấn nhưng mình nghĩ nó là chỗ tiếp tân), vươn tay gõ nói.
" Trình Tự Cẩm có ở văn phòng không?"
Nghe vậy, nữ nhân viên tiếp tân sửng sốt, mới vừa nghe có người phụ nữ trực tiếp gọi tên tổng giám đốc của bọn họ, hơn nữa nghe giọng điệu rất có vẻ là khí thế lai giả bất thiện(1), nhìn chằm chằm Tiết Cầm Cầm, lại mỉm cười như trước nói: "Tổng giám đốc của chúng tôi ở công ti, xin hỏi cô là?"
(1) lai giả bất thiện: nguyên văn là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai (người đến không tốt, người tốt không đến)
Tiết Cầm Cầm nhíu mày nói: "Cô không cần quan tâm tôi là ai, cô nói cho tôi biết ở tầng mấy?"
Nghe vậy, nhân viên tiếp tân nhìn nhau nhẹ giọng nói: "Tôi rất xin lỗi cô, nếu ngài không có hẹn trước, chúng tôi không thể để cho cô đi lên."
Nghe vậy, Tiết Cầm Cầm trừng mắt, phẫn nộ vỗ bàn nhìn ba người.
"Vậy cô gọi anh ta xuống gặp tôi, nếu không..."
Đang nói, phía sau lại vang lên một giọng nói trêu tức trầm thấp.
"Nếu không cái gì?"
Tiết Cầm Cầm chỉ cảm thấy giọng nói tràn ngập từ tính này hình như là đã nghe qua ở đâu, quay đầu vừa thấy, choáng váng, sửng sốt...
Quyền Hạ và Cố Nghị chỉ trầm ổn đi đến, mới vừa vào chợt nghe thấy có một người phụ nữ phát ngôn bừa bãi, đi vào vừa thấy.
"Tiết tiểu thư?" Hai tròng mắt Quyền Hạ đầy ý cười nhìn Tiết Cầm Cầm.
Tiết Cầm Cầm sau khi kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, ánh mắt vừa chuyển đã chống lại một bên ánh mắt lạnh nhạt, theo bản năng liền dời đi, hoàn toàn có thể nói là trốn tránh.
"Quyền, luật sư Quyền, sao các anh lại đến đây?" Vừa hỏi xong, Tiết Cầm Cầm cảm giác rất không hợp lí, bọn họ đến rất bình thường, cô xuất hiện ở đây mới không bình thường.
Đành phải xấu hổ cười gượng hai tiếng.
Quyền Hạ cũng chỉ cười khẽ một tiếng, nhìn thoáng qua ba nữ nhân viên tiếp tân nói: "Chúng tôi biết nhau, chúng tôi có thể mang theo lên chứ?"
Đôi mắt của ba nữ nhân viên đã sớm bốc lên trái tim hồng, thế này còn trông nom cái gì, thống nhất gật đầu như con gà mỏ thóc.
"Được, có thể, đương nhiên là có thể..."
Tiết Cầm Cầm ở một bên trợn mắt há hốc mồm, không khỏi cảm thán thế giới này thật thần kì, thật đúng là thế giới nhìn mặt.
Quyền Hạ nhìn thoáng qua khoé môi co lại của Tiết Cầm Cầm, khẽ nhíu mày cười nói: "Tiết tiểu thư? Không muốn gặp Cẩm sao?"
"Muốn, đương nhiên muốn, đi, đi một chút..."
Quyền Hạ nghe chỉ cười, như có như không liếc mắt nhìn Cố Nghị.
Trong thang máy, Tiết Cầm Cầm lại cảm thánmột lần nữa, tường thang máy này đều phản quang, sáng hơn so với gương, làm cái gì? Không phải bạch kim chứ?
Đang nghĩ tới, liền động tay sờ sờ, nói thầm ra tiếng: "Cái gì nhỉ? Inox sao?"
Quyền Hạ vừa nghe vừa cười thành tiếng, Tiết Cầm Cầm thế này mới thu tay về có chút xấu hổ cào tóc.
" Tiết tiểu thư, không phải inox, là bạch kim (platin)."
A?
Tiết Cầm Cầm kinh ngạc nhìn về phía Quyền Hạ, khoé mắt giật giật không thôi.
"Bạch kim, bạch kim?"
Quyền Hạ chỉ nhíu mày, "Ừ."
Tiết Cầm Cầm che trái tim, tránh cho thiếu dưỡng khí ngất xỉu.
Quyền Hạ đánh giá vẻ mặt thú vị của cô khoé môi nhếch lên. "Tiết tiểu thư, tôi muốn biết, cô tìm Cẩm có chuyện gì sao?"
Tiết Cầm Cầm nâng mắt nhìn anh ta một cái, hiển nhiên chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
"Ừ, là có một chút chuyện."
"Chuyện gì vậy?"
"..." Tiết Cầm Cầm mím môi mỏng không mở miệng, chỉ cười cười, nếu cô nói ra, hai người kia có thể đá văng cô ra không?
Chê cười, cô mới đi vào!
Quyền Hạ thấy cô không nói lời nào, nhún vai nói: "OK, cô đã không muốn nói vậy không nói, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà, nhìn thấy phiên dịch Cố của chúng ta, sao Tiết tiểu thư không chào? Hình như không tốt lắm đâu?" Quyền Hạ nói xong đã khoát tay lên vai Cố Nghị, lại chỉ đổi lại Cố Nghị thản nhiên thoáng nhìn.
Ngược lại là Tiết Cầm Cầm, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, xem như cô hiểu rõ rồi, còn tưởng rằng bọn họ tốt bụng mang cô đi lên, không người chỉ muốn xem cảnh tượng náo nhiệt của cô.
Đôi mày thanh tú nhíu lại, khom người hướng về phía Cố Nghị, ánh mắt chưa từng nhìn lên người anh ấy.
"Chào phiên dịch Cố."
Cố Nghị chỉ thản nhiên nhìn về phía cô, thấy cô cúc cung cúi người với mình một cái, ngay cả đầu cũng chưa nâng đã xoay người đứng thẳng, nhìn về phía trước, chẳng qua, hình như tai hơi đỏ...
Quyền Hạ thấy thế, cảm thấy cực kì thú vị.
" Tiết tiểu thư, đãi ngộ của cô hình như có chút chênh lệch, gặp tôi chỉ cười cười, sao lại cúi người cung kính với phiên dịch Cố như thế?"
Tiết Cầm Cầm thật sự hối hận đã đi cùng bọn họ đi lên, đây không phải là chuốc lấy phiền phức sao?
Không được nghe, không được nghe, cô không được nghe...
Quyền Hạ còn muốn nói gì, chỉ thấy Cố Nghị bỏ tay của Quyền Hạ đang để trên vai anh ra.
Quyền Hạ chỉ nhíu mày cũng không nói gì.
"Đến."
Tiết Cầm Cầm thấy phía trên viết 'phòng làm việc của tổng giám đốc' không nói hai lời đã đi vào, dốc sức đẩy cửa, đi thẳng đến bàn làm việc của Trình Tự Cẩm.
Hai người đàn ông phía sau nhìn thoáng qua lẫn nhau đi vào theo, vừa định chào hỏi với Trình Tự Cẩm, đã thấy Tiết Cầm Cầm lấy một cái lọ từ trong ba lô, sau đó hất tất cả về phía người đàn ông ngồi trên ghế.
"Cặn bã." Tiết Cầm Cầm tức giận mắng một tiếng, đã hất tất cả lọ muối mặn đã chuẩn bị tốt trước đó xuống người Trình Tự Cẩm.
Nhất thời, thời gian hình như ngừng lại...
Ngoại trừ tiếng thở của Tiết Cầm Cầm, chính là tiếng động từng hạt muối trên người nào đó rơi xuống ào ào.
Một bên, Hàn Lỗi trợn to một đôi mắt, không thể tin nhìn một màn này xảy ra, không cảm giác được đã ngừng thở.
Giống như vậy, phía sau Quyền Hạ nhìn một màn buồn cười này, lặng đi một cút, sau đó chính là vẻ mặt xem cuộc vui và vẻ mặt nghiền ngẫm.
Mà ánh mắt Cố Nghị chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua bạn tốt, cuối cùng rơi vào người đầu sỏ gây nên.