Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 65-3




Editor: dohuyenrua

A Ken nghe nói liền nâng mắt nhìn thoáng qua Tiết Cầm Cầm, như là nghĩ tới điều gì, cuối cùng mở miệng dò hỏi: "Làm sao Tiết tiểu thư biết Nhan Nhan ở phòng bệnh nào mà tới?"

"A, ta..." Tiết Cầm Cầm vừa nghe sững sờ, nhìn đánh giá bộ dạng A Ken, khoé môi co lại hỏi ngược lại: "Vậy anh làm sao mà biết được?"

"Người là tôi đưa tới."

"..." Tiết Cầm Cầm hết chỗ nói bỗng chốc, lại nghe thấy hắn nói, "Nhưng không phải tôi sắp xếp."

"A, vâng, phải không?"

A Ken nhìn Tiết Cầm Cầm hồi lâu mới hỏi: "Có phải Tiết tiểu thư đã sớm biết quan hệ của Nhan Nhan và Trình tổng phải không?"

Tiết Cầm Cầm nhất thời cảm thấy kinh sợ, nhìn A Ken.

"Cái gì, quan hệ gì?"

A Ken đẩy kính, nhìn cô, "Quan hệ vợ chồng."

Lần này Tiết Cầm Cầm sợ ngây người, "Anh, anh..."

A Ken thấy vẻ mặt này của cô, thực sự hiểu rõ.

"Hôm nay tôi mới biết được, nếu không phải đơn thoả thuận li hôn của Nhan Nhan, chỉ sợ tôi sẽ không biết hoá ra bọn họ đã kết hôn bốn năm rồi."

Sau khi Tiết Cầm Cầm nuốt một ngụm nước bọt, không khỏi nhìn về phía người phụ nữ sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, cô cảm thấy đau nhói, thoả thuận li hôn!

Đúng rồi...

"Vậy Trình Tự Cẩm đã xem qua chưa?"

A Ken nghe vậy khẽ nhíu mày, nhớ tới lúc ấy anh (TTC) chỉ thản nhiên nhìn lướt qua thoả thuận li hôn, sau đó hắn đi vào phòng bệnh, đã thấy giấy rơi lả tả đầy đất.

"Chắc là đã xem, hơn nữa rất tức giận."

Tiết Cầm Cầm cũng nhíu mày thật chặt, thở dài một tiếng nói: "Vậy, chuyện quan hệ của Nhan Nhan và Trình Tự Cẩm là vợ chồng, xin anh hãy..."

"Tôi biết, tôi sẽ làm như không biết, không cần lo lắng sẽ tiết lộ ra ngoài, dù sao chồng của Nhan Nhan không phải người bình thường."

Tiết Cầm Cầm nghe nói chỉ gật đầu, tiến lên cầm tay của Tô Nhan, thở dài.

A Ken nhìn Tô Nhan một lúc mới chậm rãi đứng lên nhìn cô (TCC) nói: "Tiết tiểu thư, cô đã đến đây vậy thì ở cùng cô ấy đi, tôi còn có rất nhiều việc phải xử lí, phải đi về trước, ngày mai tôi sẽ đến thăm cô ấy."

Tiết Cầm Cầm nâng mắt nhìn về phía hắn gật đầu nói: "Được, tôi sẽ chăm sóc cô ấy, đừng lo lắng."

"Ừ, được rồi, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Tiết Cầm Cầm nắm tay nhỏ bé của Tô Nhan thật chặt, đôi mắt dần dần đỏ lên.

"Nhan Nhan, cậu nhất định phải không có chuyện gì, nếu không, tớ làm sao ăn nói với Tiểu Hạo, làm sao đã bị thương rồi?"

Tô Nhan đang ngủ, có thuốc an thần nên cô ngủ rất ngon, vừa ngủ đã ngủ thẳng tới sáng sớm ngày hôm sau.

Đầu tiên một đôi lông mi cong cong run run chớp chớp, cuối cùng đôi mắt chuyển động, chậm rãi mở mắt, đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngạc nhiên vui mừng của Tiết Cầm Cầm.

" Nhan Nhan, cậu tỉnh rồi, có không thoải mái hay không, có cần phải gọi bác sĩ cho cậu không?"

Nói xong, Tiết Cầm Cầmliền ấn công tắc trên bảng điều khiển đầu giường.

Tô Nhan nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu đã thấy Tiết Cầm Cầm trực tiếp nhìn chằm chằm cô, Tô Nhan căng khoé môi khô, giọng nói lại khàn khàn doạ người.

"Nước..."

"Muốn uống nước phải không? Chờ một chút, tớ rót cho cậu." Tiết Cầm Cầm rót một cốc nước ấm, bỏ ống hút vào đưa tới bên miệng cô để cho cô uống.

Tô Nhan uống đến gần một cốc sau đó mới bỏ ống hút ra, mới nhìn về phía khuôn mặt của Tiết Cầm Cầm.

"Cậu đến lúc nào?"

"Cậu còn nói, cậu muốn doạ tớ nhanh chết, ngày hôm qua nghe nói tin tức thì chạy ngay tới đây. nhưng cậu vẫn đang ngủ." Tiết Cầm Cầm nói xong thì gắt gao trừng mắt nhìn cô.

Tô Nhan chỉ miễn cưỡng nhếch khoé môi, nhìn một vòng phòng bệnh, cuối cùng dửng ở mặt của cô (TCC).

"A Ken đâu?"

"Ngày hôm qua anh ta nói còn có chuyện phải xử lí đi trước rồi, nói hôm nay có thể đến đây." Tiết Cầm Cầm nói xong đã đỡ Tô Nhan ngồi dây, đặt gối ở sau lưng cô.

Tô Nhan còn muốn nói gì, vài bác sĩ và y tá đã đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

" Tô tiểu thư, đã tỉnh, cảm giác như thế nào? Đầu còn choáng váng không?"

Tô Nhan lắc đầu, khẽ nhíu mày nói: "Cũng ổn, chỉ là đây vẫn hơi choáng váng."

"Không sao, cô đập vào từng choáng váng là hiện tượng bình thường, bây giờ chúng tôi đo nhiệt độ cơ thể của cô, nếu không sốt thì không có chuyện gì, sau sáu ngày là có thể cắt chỉ, về phần vết sẹo trên đầu có thể xử lí một chút, nhưng Tô tiểu thư yên tâm, sẽ không để lại sẹo." Bác sĩ nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Nhan nói.

Tô Nhan chỉ gật đầu, há mồm ngậm nhiệt kế vào trong miệng, sau đó để y tá cầm ra ngoài.

"Bác sĩ, nhiệt độ cơ thể bình thường."

" Tốt lắm, sau đó tôi sẽ bảo người mang qua đây một ít thuốc tiêu viêm, Tô tiểu thư có thể đi lại một chút, ăn một ít đồ ăn nhẹ, như cháo rau xanh là được."

"Được, cảm ơn bác sĩ."

"Ừ, đừng khách sáo, có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi, chúng tôi đi ra ngoài trước."

"Cảm ơn." Tô Nhan lại cảm ơn một lần nữa.

Tiết Cầm Cầm thấy thế nhìn thoáng qua Tô Nhan nói: "Tớ đi tiễn."

Tô Nhan gật đầu, lúc này mới cẩn thận quan sát phòng bệnh này, nếu không phải lúc này cô đang mặc quần áo bệnh nhân, nhìn thấy bác sĩ và y tá, cô còn tưởng rằng cô đang ở khách sạn.

Không cần nghĩ cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra, Tô Nhan quay đầu đã thấy điện thoại di động của mình ở bên cạnh, lại phát hiện đã tắt nguồn, chắc là hết pin.

"Nhan Nhan?"

Tô Nhan quay lại nhìn Tiết Cầm Cầm mở miệng nói: "Đưa di động của cậu cho tớ."

"A, làm gì?" Tiết Cầm Cầm đưa điện thoại di động tới.

Tô Nhan cúi đầu tìm một chút tin tức của chính cô, quả nhiên thấy tin tức cô bị thương nằm viện, hơn nữa đã hết nguy hiểm, cũng không lo ngại.

Tiết Cầm Cầm thấy cô tìm tin tức cũng lại gần nhìn thoáng qua.

"A?"

Tô Nhan nâng mắt, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô (TCC).

"A cái gì? Làm sao vậy?"

Tiết Cầm Cầm lấy điện thoại di động nhìn nhìn, lắc đầu nhíu mày nói: "Kì lạ, ngày hôm qua lúc tớ xem không phải như vậy, nói cái gì mà cậu đã nguy hiểm một sớm một chiều, sắp bị đẩy vào nhà xác sắp tổn hại hương tiêu ngọc vẫn, làm sao chỉ một đêm, đã mất? Chẳng lẽ bọn họ biết cậu không có chuyện gì?"

Tô Nhan nghe nói, đôi mắt chớp chớp, làm sao có thể được. Chẳng lẽ cô không biết đạo lí uy lực của dư luận sao? Coi như là cô không có tin tức gì bị để lộ ra ngoài thì cũng sẽ không có loại dư luận lớn đến thế

Chỉ có một khả năng, nhất định có người đang khống chế.

Mà người kia...

Tiết Cầm Cầm thấy cô lâm vào trầm tư, liền lấy lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cô, sau đó ôm vai của cô chụp tiếp một tấm rồi cúi đầu nói thầm.

"Tớ đăng lên microblog (1), chứng minh một chút, thuận tiện có thể cho đồng nghiệp và bạn bè của tớ nhìn xem, tớ thật sự là bạn thân của đại minh tinh Tô Nhan."

(1) microblog: Hay tiểu blog, blog vi mô. Là một dạng blog có các bài đăng có nội dung thu nhỏ như câu nói ngắn gọn, hình riêng, hoặc liên kết đến video. Phần mềm có hạn chế rất thấp về kích thước nội dung để khuyến khích người viết đăng bài thường xuyên. Giống như blog bình thường, các tiểu blog được dùng cho đủ thứ mục đích, thí dụ cho biết những gì đang làm; nói về một chủ đề riêng; quảng cáo trang Web, dịch vụ, sản phẩm; hoặc đẩy mạnh sự cộng tác trong một tổ chức. Các mạng xã hội chuyên môn về tiểu blog, tức mạng xã hội thu gọn, được sử dụng rộng rãi trên các máy tính và điện thoại thông minh. Một số mạng xã hội thu gọn cho phép điều khiển ai có thể đọc các bài đăng để duy trì quyền riêng tư và cho phép đăng bài qua giao diện và phương tiện khác như SMS, nhắn tin nhanh, thư điện tử, hoặc máy chụp hình trên điện thoại. (Nguồn: wikipedia.) Các bạn có thể tìm hiểu thêm trên google. >.<

Tô Nhan chỉ không nói gì nhìn liếc mắt một cái, đã xốc chăn mỏng lên.

"Ai, cậu đi làm cái gì?"

Tô Nhan liếc nhìn cô giọng nói khàn khàn: "Phòng vệ sinh."

"Tớ đỡ cậu đi, não chấn động, đừng để lưu lại di chứng ngất xỉu."

"..."

Nhưng hai người vào phòng vệ sinh đã chấn động, nhìn lẫn nhau một cái.

"Đây, phòng vệ sinh này có phải quá xa hoa hay không?" Tiết Cầm Cầm co co khoé môi hỏi.

Tô Nhan lại lựa chọn trầm mặc, nguy nga lộng lẫy kim quang lấp lánh, cô còn có thể nói cái gì?

Tiết Cầm Cầm đỡ Tô Nhan ngồi lên trên bồn cầu liền nhìn cô hỏi: "Đây là anh ta sắp xếp nhỉ, người đại diện của cậu biết quan hệ của cậu và vị kia, nhưng bây giờ tớ quan tâm nhất là, cậu và anh ta như thế nào?"

Tô Nhan nhớ tới bóng dáng Trình Tự Cẩm tức giận mở cửa mà đi, lắc đầu nói: "Những gì tớ phải nói, không nên nói, tớ đã nói rồi, nhưng anh ta chỉ không đồng ý li hôn, Cầm Cầm, cậu nói, rốt cuộc là vì sao vậy?"

Tiết Cầm Cầm chỉ nhíu mày, nghiêm túc nhìn thoáng qua cô thở dài một tiếng nói: "Nói thật, tớ cũng rất tò mò, nhưng, trước sau tớ vẫn tin tưởng vững chắc một chút, đó chính là thời gian, thời gian có thể giải quyết tất cả vấn đề."

Tô Nhan chỉ thản nhiên hạ mắt xuống, ngày hôm qua, cô nghe thấy chính miệng anh nói ra, lúc cô gọi cho anh anh đang ở khách sạn với một người phụ nữ.

Trời biết, lúc ấy cô cảmgiác hít thở không thông, nói ra những lời này giống như điên, chỉ vì muốn che miệng anh lại, cô không muốn tiếp tục nghe anh nói tiếp.

Trình Tự Cẩm, anh là ai vậy, anh là Trình Tự Cẩm, tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, đẹp trai vô song (có một không hai), vô số phụ nữ, đi khách sạn mở phòng với phụ nữ có thể làm gì?

Tầm mắt dần dần mơ hồ, nước mắt như hai đường trân châu lăn xuống.

Tiết Cầm Cầm thấy thế chỉ nhíu lông mày, môi đỏ mọng giật giật cuối cùng không nói cái gì, chỉ rời khỏi phòng vệ sinh, để cho cô ấy khóc một mình ở phòng vệ sinh.

Tiết Cầm Cầm nghe một tiếng rồi lại một tiếng nghẹn ngào, yên lặng có một quyết định.

Mà Tô Nhan khóc một lúc liền đi từ bên trong ra, A Ken cũng đã ngồi trên sô pha.

"A Ken."

A Ken thấy Tô Nhan đi ra, ánh mắt cực kì phức tạp nhìn cô một cái, nói thật, hắn thật sự không hiểu hai người kia một chút nào, nếu Tô Nhan là vợ của anh ta (TTC), vì sao lại bỏ mặc cô ở giới giải trí?

Chẳng lẽ anh ta không biết giới giải trí là nơi như thế nào?

Một người dễ dàng có thành tựu, cũng sẽ dễ dàng huỷ hoại một người!

Vẫn là nói anh ta đảm bảo Tô Nhan sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

"Ừ, khá hơn chút nào chưa?"

Tô Nhan gật đầu, Tiết Cầm Cầm đỡ cô tựa vào giường.

"Bên ngoài, cũng ổn?"

A Ken chỉ nhìn cô một cái nói: "Cô cảm thấy có thể không được không? Năng lực của anh ta hẳn cô rất rõ."

Tô Nhan không mở miệng nói chuyện, chỉ chậm rãi hạ hai tròng mắt, li hôn bất thành, nhưng lúc này bọn họ xem như đàm phán không thành đi.

A Ken thấy cô không muốn nhiều lời cũng không hỏi nhiều, cũng không muốn trộn chuyện của bọn họ lại.

"Cô dưỡng thương cho tốt, tôi đã xử lí tốt tất cả cho cô, hơn nữa tuyên bố, bây giờ cô cần nghỉ ngơi một tháng cho tốt là được rồi, mặt khác, công ti quảng cáo chủ động bồi thường ba trăm ngàn, ý kiến của cô?"

Tô Nhan chỉ gật đầu giọng nói khàn khàn: "Tôi không có ý kiến."

_____________________

*Lời editor: ốm rồi, nhưng vẫn phải cố làm vì tự dưng người ủng hộ đông quá. :3 Không làm thì thấy mình có tội. Nên phải làm.