Editor: dohuyenrua
"Ở đâu?"
"Bệnh viện trung tâm, phòng giải phẫu." A Ken nói đơn giản, nghe đầu kia giọng nói trầm thấp.
Nói xong câu đó sau đó không nghe thấy người đầu kia nói gì đã ngắt điện thoại, A Ken nhìn di động suy tư, hẳn là sau đó chạy tới.
Anh ở làng giải trí nhiều năm như vậy, quy tắc ngầm * chuyện này có khối người, thân là người đại diện của họ, nếu bản thân bọn họ đồng ý, anh sẽ không nói gì, hơn nữa sẽ càng giúp đỡ giấu diếm.
Chỉ là rốt cuộc thái độ của người đàn ông này với Tô Nhan là như thế nào, thật sự anh nhìn không rõ, nếu là vô tâm, lại khắp nơi cố tình biểu hiện, nếu là có lòng, hình như thiếu gì đó.
Không đến mười phút, anh chợt nghe những tiếng bước chân trầm ổn, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là anh (TTC) đến đây.
Nhìn sắc mặt âm trầm của người đàn ông, A Ken thấp giọng nói: "Trình tổng."
Trình Tự Cẩm chỉ thản nhiên quét mắt nhìn anh ấy một cái, cuối cùng dừng ở đèn sáng ở trên phòng giải phẫu, trầm giọng hỏi: "Đã vào bao lâu?"
A Ken nhìn qua đồng hồ nói: "Đã hai mươi phút."
Nghe vậy, hình như A Ken thấy anh nhíu mày, tuy rằng rất nhẹ, lại tỏ vẻ anh đang lo lắng.
Sở dĩ A Ken có thể trở thành người đại diện của kim bài (các thẻ vàng, ở đây ý là các ngôi sao) nóng chạm tay có thể bỏng là toàn dựa vào ánh mắt ở dưới cặp kính kia của anh, anh (A Ken) nhìn người rất chuẩn, nhưng khi anh đang suy nghĩ thì lúc này người đàn ông này đã tới bệnh viện.
"Sao lại thế này?" Giọng nói lạnh lùng trầm ổn hỏi, lại nói với di động: "Mười phút, đuổi bọn ruồi bọ ở bệnh viện này đi."
Cất di động, một đôi mắt lạnh lùng đạm mạc nhìn về phía anh ta (A Ken).
A Ken thấy thế vội vàng hoãn ánh mắt đáp lại: "Hoàn toàn là sự cố, hôm nay Nhan Nhan chụp quảng cáo cần đóng cảnh bay, dây an toàn không thắt chặt, cho nên rơi xuống từ giữa không trung, sau đó đập vào tường."
A Ken nói xong, sắc mặt vốn âm trầm của người đàn ông hình như lại lạnh thêm vài phần.
Một đôi mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn vào một đôi mắt khác, trong lòng A Ken linh hoạt, vội vàng dời tầm mắt nói: "Tôi rất xin lỗi vì để xảy ra chuyện như vậy, hôm nay tâm trạng của Nhan Nhan không tốt, không yên lòng, dây an toàn không thắt chặt cũng không biết, mất hồn mất vía, không biết làm sao lại vậy."
Nói xong, A Ken đẩy gọng kính, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, phát hiện ngoại trừ sắc mặt anh có chút hung ác nham hiểm cũng không có cảm xúc gì nhiều, chỉ mím môi.
Ngay khi không khí hơi đông đặc, đèn của phòng giải phẫu tắt, A Ken vội vàng đứng lên nhìn thoáng qua anh, cửa phòng giải phẫu được mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang xuống nhìn hai người.
"Bác sĩ, cô ấy sao rồi?" A Ken vội hỏi.
Bác sĩ chỉ lắc đầu nói: "Đã xử lí tốt miệng vết thương, chỉ trên trán có vết thương, đập vào mao mạch nên mới chảy nhiều máu như vậy, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chúng tôi đã khâu lại, sau khi cắt chỉ xử lí một chút sẽ không để lại sẹo, bây giờ bệnh nhân sắp tỉnh lại, chúng tôi sẽ đưa đến phòng bệnh, ngoài ra, bệnh nhân đập vào đầu, có khả năng sẽ chấn thương não... Hôn mê."
A Ken nghe nói thở dài nhẹ nhõm một hơi, lén lút đánh giá người đàn ông vẫn chưa mở miệng.
"Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ chỉ cười nói: "Không phải khách sáo." Nói xong nhìn về phía Trình Tự Cẩm, tiến lên từng bước dò hỏi: "Trình tổng, chúng tôi đưa Tô tiểu thư lên tầng 15 sao?"
Trình Tự Cẩm trầm giọng nói: "Ừ."
Bác sĩ gật đầu với anh, lại gật đầu với A Ken mới rời đi, không đến một phút, Tô Nhan đã được người đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, đầu quấn một vòng băng gạc trắng, sắc mặt hơi tái nhợt, mu bàn tay truyền dịch.
A Ken tiến lên nhìn thoáng qua, cầm điện thoại ở trong tay tắt âm, sau đó đặt ở bên cạnh cô.
Nhìn Tô Nhan bị đưa đi, A Ken đi đến bên cạnh Trình Tự Cẩm thấp giọng nói: "Trình tổng, lần này tôi rất xin lỗi."
Trình Tự Cẩm lạnh lùng nhìn anh ấy trầm giọng nói: "Lần sau không thể để như thế này nữa, nếu không, cút khỏi làng giải trí."
Trong lòng A Ken lập tức kinh sợ, nâng mắt rất nhanh nhìn lướt qua anh, cuối cùng cúi đầu.
"Vâng, tôi biết."
Trình Tự Cẩm chỉ nhìn anh ta một cái thật sâu, xoay người tời đi để lại cho A Ken một câu.
"Tôi cho là anh đã quên."
A Ken sững sờ nhìn cửa phòng giải phẫu một lúc lâu, nâng mắt nhìn về phía hành lang đối diện, đã quên? Làm sao có thể quên? Đẩy gọng kính cuối cùng bước đi rời khỏi.
Phòng bệnh, Trình Tự Cẩm đứng trước cửa sổ nhìn ngoài bệnh viện phóng viên đến gần nghe điện thoại nói, nhìn lẫn nhau cuối cùng đều rời đi.
Xoay người, nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh hô hấp nhẹ nhàng, đôi mắt đen thản nhiên không giấu được vẻ tiều tuỵ của cô, chỉ một đêm mà thôi, đã tiều tuỵ như vậy.
Môi mỏng khẽ mím lại, chậm rãi đi qua, trên cao nhìn cô, chỉ thấy dù Tô Nhan đang mê mang cũng nhíu mày thật chặt.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa mi tâm của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, lại nhíu mày lại.
Mà lúc này, Hàn Lỗi nhận được một văn bản luật sư gửi cho tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, vừa mở ra thấy, sợ tới mức anh ta căng thẳng chú ý, thu hồi sắc mặt khó coi, rời khỏi công ti đi đến bệnh viện trước.
Bởi vì xử lí miệng vết thương khi Tô Nhan ngất xỉu, cho nên cũng không dùng nhiều thuốc tê, sau khi ngủ say một lúc tỉnh lại, chậm rãi mở đôi mắt, nhìn trần nhà trắng xoá, lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"A... Đau quá..." Tô Nhan chậm rãi nâng tay phải lên muốn chạm vào vị trí đau đớn trên đầu, giữa chừng lại bị chặn lại.
Cảm giác được tay của mình bị ngăn lại, chậm rãi mở hai mắt đã thấy một bàn tay to khớp xương rõ ràng nắm tay cô, làm cho cô sửng sốt, theo tay chủ nhân nhìn lại, vốn nhíu mày lại nhìn thấy ai càng nhíu mày chặt hơn.
Hơn nữa cô cảm giác được, không chỉ là đầu, mà ngay cả trái tim cũng đau đớn, sắc mặt không phải nói rất khó coi.
Nếu không phải rất đau, cô rất muốn tiếp tục mê mang, cũng không cần phải nhìn ... khuôn mặt dối trá kia của anh.
Trình Tự Cẩm không để sót cảm xúc nào trên mặt của cô, ánh mắt chìm xuống, khoá môi lại nhếch lên, thấp giọng nói.
"Làm sao, em choáng váng? Sao vẻ mặt lại mất hứng vậy?"
Tô Nhan cũng không biết người đàn ông trước mắt này chơi đùa với cô biết rõ còn cố hỏi, chỉ khẽ kéo khoé môi, thậm chí cũng không biết muốn mở miệng nói cái gì.
Ánh mắt chỉ chuyển động, phát hiện đã hơn ba giờ, thế này mới quay đầu lại nhìn anh, giọng nói khàn khàn hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Nghe vậy, ánh mắt Trình Tự Cẩm nhu hoà một chút, nắm lấy tay nhỏ bé của cô ở trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: "Anh không ở đây thì ở đâu, em ở trong này."
Ánh mắt Tô Nhan chợt loé, lại chỉ nhìn anh, nghĩ đến cô còn có thể tin lời ngon tiếng ngọt (nguyên văn là hoa ngôn xảo ngữ) của anh sao?
Không muốn nhìn đến khuôn mặt làm cô đau lòng tổn hại tinh thần, một đôi mắt vô lực nhắm lại.
"Không phải anh bảo phải đi công tác sao?" Nhưng hình như cô đã quên một chuyện, trước khi anh đi công tác sẽ biết chuyện, không biết anh đến khi nào, đã nhận được thoả thuận li hôn hay chưa.
Đắm chìm trong tư tưởng của mình, cho nên không cảm giác ánh mắt thâm trầm của Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm cô.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị ngoại lực đẩy ra, Hàn Lỗi nhìn một cảnh này, nghĩ Tô Nhan chưa tỉnh lại, mà tổng giám đốc của bọn họ lo lắng nắm tay bà xã của mình.
Cho nên, không hề nghĩ ngợi đã đưa văn kiện trong tay qua nói: "Trình tổng, vừa rôi tôi nhận được thoả thuận li hôn được lấy danh nghĩa của phu nhân kí đưa cho ngài, phu nhân cô ấy nghĩ..."
Hàn Lỗi nói xong liền nhìn về phía Tô Nhan liếc một cái, nhưng khi nhìn thấy, anh kinh ngạc phát hiện ra mắt Tô Nhan chớp mắt di chuyển, hơn nữa hình như cơ thể cũng cứng đờ.
Nuốt một ngụm nước bọt, lại chậm rãi, chậm rãi, thật cẩn thận nhìn người đàn ông, quả nhiên cặp mắt kia đủ để đóng băng ba thước.
Không nhìn được rùng mình một cái, thoả thuận li hôn trong tay cũng cứng đờ, ngay tại lúc anh ta muốn tỉnh bơ rút về thì phát hiện bàn tay to kia đã nhận lấy.
"Đi ra ngoài."
Hàn Lỗi nghe nói vội vàng xoay người đi ra ngoài, đóng cưa phòng bệnh, đóng lại tất cả chuyện tiếp theo sẽ phát sinh trong phòng bệnh, đi trên hành lang, rốt cuộc Hàn Lỗi thở ra một hơi, anh ta thật sự không nghĩ đến, Tô Nhan đã tỉnh.
Trời ơi, rốt cuộc là tình huống nào?
Trong phòng bệnh, Tô Nhan nghe được tiếng cửa đóng lại, tay bị nắm trong lòng bàn tay anh cũng rút ra, rơi xuống, một đôi mắt chậm rãi mở ra, nhưng không nhìn anh, chỉ nhìn phía trên một chút. Cũng không mở miệng nói chuyện.
Trình Tự Cẩm nhìn lướt qua năm chữ to 'Đơn thoả thuận li hôn', vẻ lo lắng trong ánh mắt càng sâu hơn một chút, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tô Nhan, một đôi mắt đã mở.
Khẽ cười một tiếng, nhướn một bên mày, "Có ý gì?"
Tô Nhan không mở miệng nói chuyện như cũ, chỉ mím đôi môi hơi khô chặt vài phần, hai tròng mắt loé lên.
Trình Tự Cẩm thấy cô không mở miệng, sắc mặt trầm xuống, cầm vật trong tay quơ quơ trước mặt cô, giọng nói đã lạnh đi vài phần.
"Nói chuyện, đây là em kí"
Lúc này Tô Nhan mới chậm rãi chuyển tầm mắt về phía anh, nhìn khuôn mặt đẹp của anh lộ ra vẻ lo lắng tức giận, mày nhíu lại, anh tức giận? Anh phẫn nộ rồi? Nhưng vì sao? Không phải anh không thương cô sao?
"Phải."
Nghe vậy, hai tròng mắt Trình Tự Cẩm hung ác gắt gao tập trung nhìn mặt tái nhợt của cô, một từ 'phải' cất giấu sự run rẩy.
Trình Tự Cẩm lại cúi đầu nở nụ cười, ánh mắt lại không có chút ý cười nào, có thể nói là càng lạnh lẽo, làm cho thân thể Tô Nhan lạnh lùng, rõ ràng vẫn là mùa hạ.
"Ừ, có ý gì?"
Tô Nhan đã không muốn dây dưa với anh, lại một lần nữa nhắm đôi mắt lạ khàn khàn nói: "Tôi biết anh hiểu được ý của tôi, Trình Tự Cẩm, xem như tôi cầu xin anh, kí đi."
Nói xong, lông mi Tô Nhan không ngừng run run, tần suất ngực phập phòng cũng bắt đầu tăng, khoé mắt cũng có nước mắt lăn xuống. Cô không muốn nhìn vẻ mặt lúc này của anh.
Cô sợ phải nhìn...
Ánh mắt Trình Tự Cẩm thâm thuý lại phức tạp nhìn những giọt nước mắt rơi vào trong tóc cô, nhớ tới lời tối hôm qua của cô, hẳn là đã sớm tính toán tốt rồi, chỉ sợ cô chỉ cần thời gian một buổi tối, sau đó hôm nay sẽ cho anh một phần này.
Cho nên, sở dĩ cô làm như chưa xảy ra chuyện gì, chờ thời khắc bình yên này.
Tô Nhan, cô cho rằng tôi sẽ kí sao?
Tô Nhan thấy anh rất lâu không có phản ứng, chỉ tiếp tục nói: "Kí đi, nếu anh đồng ý kí tên, tôi sẽ rời khỏi làng giải trí, hơn nữa cam đoan từ nay về sau không xuất hiện ở phạm vi tầm mắt của anh."
Đây là nhượng bộ lớn nhất cô làm được, điều này làm cho, có thể chứng minh cô muốn thoát khỏi quan hệ với anh hơn chứ.
Trình Tự Cẩm nghe nói chỉ cười nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
"Em bỏ được sao? Bỏ được tất cả những gì em có bây giờ sao?"
Tô Nhan chậm rãi mở mắt nhìn, nhìn phía trên, "Có? Tôi có cái gì? Anh có thể nói cho tôi biết không? Tôi có được tình yêu hay có được hạnh phúc? Không có, danh lợi, tiền tài, địa vị, danh dự, cho tới bây giờ những thứ đó không phải là thứ tôi muốn có, cho tới bây giờ cũng không phải, làm sao nói không đành lòng mất chứ?"
Trình Tự Cẩm bình tĩnh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cuối cùng lại nắm tay của cô trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: "Được, em bỏ được, anh luyến tiếc được chứ? Chúng ta không cãi nhau, hả?"
Rốt cục, đối với thái độ này của Trình Tự Cẩm, Tô Nhan không nhịn nổi nữa, ánh mắt dừng trên mặt anh, cảm xúc hơi kích động nói.
" Trình Tự Cẩm, đừng giả vờ, có ý gì sao?"
Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, nhìn cảm xúc kích động của cô. "Giả vờ cái gì?"