Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 6: Hai mươi tám phút lẻ ba mươi giây




Bốn năm trước...

"Phu nhân, đây là giấy hôn thú của cô và tổng giám đốc Trình, xin cô cất kỹ."

Tô Nhan nhìn tờ giấy đỏ chót trên tay, kinh ngạc đến mức không nói được, chỉ nhìn Hàn Lỗi.

"Anh, chuyện, chuyện này, ở đâu ra? Tôi, tôi đâu có... với anh ta..."

"Là như vầy, phu nhân, xin hỏi có phải cô đã đồng ý sẽ kết hôn với tổng giám đốc Trình không?"

"Đúng, hình như là như thế..."

"Vậy là được rồi, cô đã đồng ý, vậy xin cầm giấy hôn thú, đừng có vứt nó, tôi còn có việc phải đi trước."

"Này, anh..."

Tô Nhan dựa vào vách tường, lắc đầu, thở dài một cái, đến bây giờ cô vẫn còn rối rắm, giấy hôn thú này sao có thể là thật chứ? Nhưng cô lại không thể không tin đây là sự thật.

Bởi vì bọn họ đã kết hôn, đã là vợ chồng hợp pháp.

Nhưng bọn họ chỉ mới gặp mặt có một lần, cô cũng chưa đến cục dân chính với anh ta, sao lại có giấy đăng ký?

Ngày đó, ở trên xe...

"Tô Nhan, kết hôn với tôi, tôi có thể cho em cô sang Pháp du học."

Chỉ một câu nói, đã khiến tim cô đập liên hồi, từ nhỏ em cô đã không được học trường nó muốn, nhưng mộng đẹp của em trai luôn là nhà thiết kế xe hơi.

Cho nên, cô dao động, vì mộng đẹp của em, cô bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý, nhưng vừa xuống xe cô đã hối hận, nhưng cô còn chưa có cơ hội để đổi ý thì trợ lý của anh ta đã giao giấy hôn thú cho cô rồi.

Mà em trai cũng được đi Pháp như ý nguyện, học trường nó muốn học nhất, nghe nói có người giúp đỡ, nhưng cô biết, anh ta đang thực hiện lời hứa của mình.

Nhưng mà, sao lại là cô? Muốn kết hôn với cô vậy sao suốt bốn năm trời lại chưa từng xuất hiện trước mặt cô?

Là vì cái gì?

Giờ phút này, Tô Nhan nghĩ mãi nhưng vẫn không ra, mãi đến rất lâu sau đó, cô mới biết được nguyên nhân...

Lấy điện thoại ra xem giờ, đã được ba mươi phút, nửa giờ, chắc anh ta đã đi rồi.

Anh ta là người bận rộn thế mà, cô nghĩ nghĩ rồi cất di động đi, bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng vừa ra khỏi cửa cô đã lui về phía sau mấy bước, mở to hai mắt nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trên hành lang.

Vẻ mặt giống như gặp quỷ, ai có thể nói cho cô biết, sao anh ta lại ở đây, hơn nữa, còn có vẻ như đang đợi người?

Đợi người?

Cả cái nhà vệ sinh chỉ có một mình cô, không phải là đợi cô đó chứ?

Suy nghĩ này khiến cô lạnh người, rợn cả tóc gáy.

Nếu cô xoay người trở lại phòng vệ sinh, vậy có lộ liễu quá không?

Suy nghĩ một chút, Tô Nhan cắn răng, nhắm mắt đi tới, đi đến trước mặt anh ta thì dậm chân, khẽ gật đầu một cái rồi nói.

"Chào tổng giám đốc Trình." Tô Nhan nói xong định sẽ lướt qua người anh ta, rời khỏi mảnh đất thị phi này.

Tuy nhiên, cô lại nghe anh ta nói...

"Hai mươi tám phút lẻ ba mươi giây, tôi cho là ba mươi phút sau em mới đi ra."

Dọa người...

Quá đỗi kinh hoàng...

Tô Nhan kinh sợ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, Trình Tự Cẩm, nửa kia trên danh nghĩa của cô, gọi tắt là chồng.

Giờ phút này, Trình Tự Cẩm đang nhìn cô bằng vẻ mặt cười như không cười, nhưng ánh mắ lại thâm trầm không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào, chứ đừng nói là cười.

Cho dù có cười thì cũng là cười nhạo hoặc cười lạnh mà thôi.

Tô Nhan an ủi nhịp tim đang hỗn loạn, nuốt một ngụm nước bọt rồi nhìn anh ta, cười nói: "Tổng giảm đốc Trình, sao anh lại ở đây?" Đúng vậy đó, sao anh lại ở đây?

Không phải đang ở bên cạnh Bạch Khuynh sao? Sao lại chạy đến trước nhà về sinh chờ cô ba mươi phút, không, là hai mươi tám phút lẻ ba mươi giây...

Trong lúc cô đang thất thần thì cảm nhận được một hơi thở đang vờn quanh, khiến cô bừng tỉnh ngay lập tức, đưa mắt nhìn, không biết từ lúc nào anh ta đã đứng trước mặt cô.

Hơn nữa, khuôn mặt còn đang tiến sát đến mặt cô, khoảng cách ngày càng ngắn lại...

"Anh..." Tô Nhan kinh hãi trợn to mắt, lập tức lùi về phía sau theo bản năng...