Cưới Chồng Ma

Chương 67: Sao không biến mất luôn đi?




"Thôi bỏ đi".

"Ký ức nào? Cậu nói ra có khi mình nhớ thì sao? Cậu cứ nói chung chung nên mình không biết là ký ức nào cả".

"Mọi người đang chờ, đi thôi".

"Được rồi, được rồi, bỏ thì bỏ".

Ra tới đường lớn, Phương Lâm bắt xe taxi tới nhà hàng lớn, Phương Lâm không vui thế mà vẫn dùng những lời lẽ thận trọng, ôn hòa, dễ chịu nói với tôi, đổi ngược là tôi chắc tôi phải đấm một phát cho hạ hỏa mới phải chí.

Đến nơi phục vụ chu đáo dẫn đường, vừa đặt chân vào phòng đã nghe tiếng nổ của pháo hoa chào mừng trở lại, những miếng giấy to nhỏ đủ màu sắc rơi xung quanh nơi tôi đứng, đẹp mắt thật đấy.

"Chào mừng hai bạn đã về".

Mọi người đồng thanh nói một câu, tiếng pha vào nhau, hỗn độn mà dễ nghe.

"Về thăm anh em thế còn gì bằng nữa, phải không?".

Tôi vui vẻ đáp.

Tùy tiện khoác vai một người đến bàn ngồi xuống, tôi không để ý sắc mặt Phương Lâm biến dạng, hậm hực bước nhanh tranh chỗ ngồi bên cạnh còn lại.

Một tiếng qua một tiếng lại, nói, trả lời, hỏi chuyện xảy ra năm xưa tại sao nghỉ mà không thông báo cho họ một tiếng, để mọi người chờ đợi, trách móc, kể lể, than, dỗ,...có đủ. Tâm trạng tôi tồi tệ, đang ở trạng thái muốn cạp luôn thế giới, đánh đấm cái thứ gì đó cho ổn, tôi chẳng biết nói gì hơn nên im lặng uống rượu lắng nghe mọi người tâm sự, say khi nào không hay biết.

Khi mở mắt ra đã thấy ngủ trên giường ấm nệm êm, quần áo đã được thay, mỗi tội tóc xù.

Nhìn tôi trong gương so với con điên chẳng khác là bao, mọi chuyện xấu hổ hồi tối ùa về như cơn sóng thần.

Tôi che mặt lại, mặt đỏ như quả cà chua chín, eo ôi mặt mũi gì nữa, tôi vỗ vài phát vừa vừa vào má cho quên đi chuyện cũ, hất ít nước chạm da mặt.

Vệ sinh cá nhân xong tôi tạo một màn kết giới tránh Phương Lâm và Từ Hào Vương biết tôi nhớ ra mọi chuyện, lúc đó mọi chuyện nháo nhào như ong vỡ tổ thì khổ.

Nâng bàn tay nhẹ nhàng đưa theo đường thẳng lên xuống, hoa lá mang mùi hương thơm nhè nhẹ, rất đẹp, phất tay liền biến mất, tiếp theo là bay, chân rời khỏi đất, tôi cười nửa miệng.

Màn kết giới biến mất, tôi ung dung về nhà cũ, đồ đạc vẫn còn.

Giai Hân Hi từ tường bay đến trước mặt tôi.

"Tại sao còn quay về đây?".

"Chị hỏi gì kì thế ạ? Em về thăm nhà cũ thôi mà?".

"Biến mất mấy năm nay sao không biến mất luôn đi".

Giai Hân Hi hét lên, chói tai kinh khủng, vang vang như bắt mười cái loa cho cả huyện nghe, nhức đầu.

"Chị tức cái gì? Em có dành gì của chị đâu chứ?".

Tôi khó chịu đáp bằng giọng giễu cợt.

"Cô không nên có mặt trên cõi đời này mới đúng đạo lý, chỉ tại cô mà Từ Hào Vương không rung động với tôi".

"Tôi chả quan tâm, tình cảm riêng tư mấy người tự giải quyết, tôi chả có liên quan gì tới".

Tôi đút tay nơi túi quần, xuyên qua hồn phách Giai Hân Hi, Giai Hân Hi túm tóc tôi kéo lại, tôi vì đau mà lùi mấy bước.

Giai Hân Hi luyện đến mức cầm nắm đồ vật được rồi sao?.

"Oái? Chị làm cái trò gì vậy? Thả tóc tôi ra".

Giai Hân Hi nổi điên giật một phát tôi bay xa đập lưng mạnh vào tường, cơn đau ở lưng truyền đến não, tôi nghe rõ tiếng rắc rắc, đứng hết nổi, ở năng lực tôi mới hồi phục chưa được bao nhiêu, mấy cái tình huống bất ngờ vầy khó xử lý kịp.

Từ Hào Vương nghe lời qua tiếng lại to lớn, ra xem thử tình hình, hình ảnh đập ngay vào mắt là tôi ngất xỉu, Giai Hân Hi vội giải thích.

"Không phải do em đâu, là...là cô ấy tự đập lưng vào tường giả vờ xỉu, mong sự thương cảm từ anh đấy, đừng để mắc lừa, cô ta giả vờ xỉu thôi, anh tin em nhé? Em không có làm gì cô ta cả".

Giai Hân Hi lắp bắp khó nói trọn vẹn, Từ Hào Vương bực mình lập tức nhốt Giai Hân Hi trong quả cầu nhỏ màu xanh lá cây.