Cả ngày trời Tiêu Cát Yên bé nhỏ kia vẫn vô tích sự đến như vậy, học cách cầm kiếm múa vài đường thôi cũng không xong.
"Tiêu Cát Yên, cô bị ngu bẩm sinh à? Kẻ tâm thần học vài canh giờ là xong rồi, cô học nguyên một ngày, hôm nay nhịn cơm".
"Tiếp tục đi, lườm liếc tôi sao? Tôi móc mắt cô ra bây giờ, đừng lười biếng, nhấc cơ thể lên hoạt động đi".
Hầu cận buông bao nhiêu là lời cay nghiệt, tiếng roi vun vút réo tận mây xanh, với một cô bé như thế tên đó đối xử quá đáng như vậy sao?.
Cô bé khóc thút thít chịu sự phẫn nộ, có lườm đâu mà hầu cận vu khống Tiêu Cát Yên?.
"Ông cho tôi xem cái này để làm gì?".
"Cô không nhận ra đứa bé đó chính là cô khi còn ở dưới âm phủ hay sao?".
"Nói bậy, tôi là con người dương thế thì làm sao tôi sống âm phủ được".
Tôi hét lên, ông ta cười đắc ý, thương hại tôi, tiếng cười vang vọng gây khó chịu cực độ.
Tôi đau đầu ngồi bệch lên nền không khí trên không, kí ức ùa về từng mảnh lộn xộn.
"Trông cô ta kìa, xấu xí, vô dụng, ngu ngốc, bao nhiêu cái xấu trên đời này đều dồn hết vào cô ta".
Nô tì thay nhau cười, chỉ tay kẻ đang cố gắng bịt lỗ tai khóc thét.
"Các người cút đi".
"Cô ta bảo chúng mình cút đi kìa, to gan lắm, đánh cho tôi".
Nghe lệnh cả đám nhào vào đánh xối xả, kẻ túm tóc tát mạnh, kẻ đạp, kẻ đấm.
Lát sau họ sung sướng cười hỉ hả khoái chí bỏ đi, Tiêu Cát Yên thân hình đứa trẻ nằm xả lai, nền đất lạnh lẽo thấm da thịt trắng trẻo, Tiêu Cát Yên bật khóc khổ sở, không có sức chống trả thì chịu đòn đó là điều lẻ phải của cuộc sống thảm khóc này mà, ai chịu không nổi thì chọn cách hồn siêu phách tán hoặc đầu thai giải thoát linh hồn kiếp này.
Chi chít vết thương, lau nhanh máu tóe ra từ khóe miệng, Tiêu Cát Yên chống tay từ từ đứng dậy bước đi khập khiễng.
Một mảnh kí ức khác.
"Học được bảy phần mười âm thuật, tốt, giỏi lắm".
Bấy giờ Tiêu Cát Yên mười bảy tuổi tròn, mục đích luyện tập vì có ước mơ tương lai trả thù những vong hồn đã từng ăn hiếp chà đạp.
Một mảnh kí ức khác nữa.
"Bây giờ em lấy viên ngọc Hỏa Thiên rồi hai anh em mình cùng chạy trốn nhé?".
Viên Minh Triệu (Phương Lâm) dẫn Tiêu Cát Yên đến sau hang động trò chuyện.
"Nhưng..."
"Không còn nhiều thời gian đâu, hiện tại không ra tay, cơ hội lần hai cũng chẳng xuất hiện nữa, làm hay không làm tùy em".
Tiêu Cát Yên bậm môi, ánh mắt thay lời muốn nói, suy nghĩ khó xử, sợ hãi.
"Thôi bỏ đi".
"Làm".
Tôi đứng dậy, đôi bàn tay buông thỏng, tôi nhớ ra tôi là ai rồi.
Bên ngoài khoảng khung trời hỗn độn bởi trận chiến hai người mang họ tên Từ Hào Vương và Phương Lâm.
"Chính cậu ép tôi ra tay".
"Châu Mộng Dư trưởng thành rồi, cậu ấy cần biết sự thật, anh là tên tồi trên tồi, rồi đây cậu ấy sẽ hận anh".
"Viên Minh Triệu, một chút tình cảm mỏng manh cậu cũng muốn giết chết cho bằng được, tại sao vậy? Rõ ràng tôi và cậu chưa từng thù hằn gì nhau?".
"Yêu, yêu khiến con người ta điên loạn chiếm hữu vậy đấy".
Tôi bước ra khỏi căn nhà gỗ, nhìn dòng phép màu bay qua bay lại, người hét kẻ la làng như hai đứa trẻ đang đùa giỡn trông buồn cười làm sao.
Đồng phục trên người tôi trở về hình dáng ban đầu.
"Châu Mộng Dư".
Phương Lâm thấy tôi lập tức hét tên tôi trong sự vui mừng khôn siết.
"Tiêu Cát Yên".
Riêng Từ Hào Vương khác Phương Lâm, chờ đợi điều gì đó, lo sợ tôi đã lấy lại ký ức, tránh xa hắn như tránh tà, giọng nhỏ xíu, nhẹ như gió thoảng bay vụt nhanh.
Phương Lâm bay đến bên cạnh tôi, Từ Hào Vương đứng nơi đó thẫn thờ cùng đôi mắt vô hồn nhìn tôi.
"Cậu nhớ được gì chưa?".
"Nhớ gì cơ?".
Tôi giả ngu hỏi lại.
"Cậu không nhớ gì sao?".
Phương Lâm thất vọng hỏi, hụt hẫn đôi phần, hy vọng dập tắt ngay tức khắc.
"Không, ngủ ngon quá trời luôn ý".
Từ Hào Vương lộ ý cười tan biến, hạnh phúc nhân gấp tư gấp mười, trong lòng hoa đua nhau nỡ rực rỡ sáng chói.