Cưới Chồng Ma

Chương 65: Hành trình lấy ký ức.




Tôi đi bộ cùng Phương Lâm, tôi thấy khung cảnh đẹp nhưng lại tẻ nhạt, tôi không hiểu vì sao lại thế nữa, buồn buồn.

"Bắt taxi nhé? Cho đỡ mệt".

Tôi lắc đầu chán nản.

Phương Lâm nhìn xung quanh, đột nhiên nắm lấy bàn tay tôi dắt đến một nhà gỗ bé bình thường nhỏ lẻ nằm phía trong con hẻm.

"Vào trong thôi?".

Tôi dồn hết lực ở chân cho Phương Lâm khỏi kéo vào, Phương Lâm ngoái đầu lại nhìn khó hiểu hỏi ý kiến tôi.

Cơ thể tôi cảnh cáo điều gì đó khác lạ, bứt rứt khó chịu, muốn lùi về sau tránh xa nơi này, âm u khó diễn tả thành lời.

"Mình có cảm giác gì đó bất ổn lắm, chọn nơi khác có được không?".

Tôi sợ hãi cố thụt lùi ấy mà Phương Lâm kéo một phát mạnh đau điếng thấu tận óc, tôi ngã nhào trên nền nhà lát gỗ bóng có tí bụi, tiếng rầm phát lên báo hiệu cánh cửa bị đóng mạnh khóa chặt từ bên ngoài, tôi ngó nghiêng nhìn mọi vật theo bản năng vốn có cuối cùng chạy ào đến cửa cầu xin Phương Lâm thả.

Cái thảm cảnh bi hài cười dở khóc dở, hiện cảnh giống mấy tình tiết trong phim quá nhỉ? Kiểu gì đó bạn bè thân thiết chính là kẻ sát nhân hàng loạt hay mua bán buông trẻ em phụ nữ chẳng hạn, tôi khóc mất rồi, dặn bản thân phải ngầu bất cứ hoàn cảnh nào, bây giờ lực bất tòng tâm khóc tha thiết như kẻ thảm bại mong được khoang hồng trước pháp luật.

"Phương Lâm, cầu xin cậu thả mình ra đi mà, không phải cậu bảo đưa mình họp lớp sao? Sao lại nhốt mình nơi này?".

"Xin lỗi, cậu cần biết sự thật về bản thân cậu là ai, mình là người hay ma, Diêm Hào Vương là kẻ tàn bạo mức độ nào".

Phương Lâm nhắc Từ Hào Vương tôi ngưng khóc thử xem có nghe lầm hay không.

"Ý cậu là Từ Hào Vương?".

"Phải".

"Sự thật?".

"Rồi cậu sẽ biết, chúc may mắn".

Nói rồi giọng Phương Lâm bé dần như bình hút âm thanh hút hết câu nói, tôi sợ nhất là ở một mình nơi lạ mà còn im hơi lặng tiếng, tôi sợ chết khiếp, tôi ra tay đập cửa cố gắng phá cửa trong nỗi tuyệt vọng quá độ.

Cửa cứng ơi là cứng phồng đỏ cả tay, vừa rát vừa ngứa.

Phương Lâm lẩm nhẩm vài câu trong tâm tự xuất hiện vòng lưới màu trắng bọc lấy căn nhà đơn sơ tránh tiếng ồn lọt vào gây xáo trộn kí ức.

Tôi xoay đầu giương giương ánh mắt đẫm nước mắt nhìn màn đêm đến đâu đèn vụt tắt đến đấy, đơ người, màn đêm bao trùm lấy tôi rồi nuốt chửng.

Cơn đau mấy năm trước ập tới, tôi la the thé ngay bờ môi, đồng phục thay đổi thành đồ cổ trang bắt mắt hài hòa tôn sự ác độc lên cao nhấn chìm hiền hậu xuống đáy biển sâu đen tối.

"Chào mừng cô trở lại".

"Ông là ai?".

Giọng nói quen thuộc, tôi chẳng muốn nhớ thế mà phải nghe, biến dùm tôi.

Tôi ôm hai bả vai đau nhói xoay đầu lung tung tìm kiếm, bản thân vì vậy mà xoay theo.

"Cô không cần biết, mời cô xem lại mọi thứ quá khứ".

Phương Lâm ung dung đứng thẳng người chằm chằm nhìn không rời mắt, sợ rời mắt một giây tôi gặp nguy hiểm cứu không kịp.

"Tiêu Cát Yên, cô học có chút võ thuật cũng chả nên hồn thì còn tích sự gì?".

"Em xin lỗi, em xin lỗi, em sửa sai ngay đây ạ".

Cô bé nhỏ nhắn có tên gọi Tiêu Cát Yên vội vàng cầm kiếm xém ngã, tôi thót tim dùm.

Một tia ánh sáng xanh lục phát thành một tia đường thẳng, thêm một tia ôm tia giữa như tia sét thô bạo xé tan bầu trời.

Cây kiếm nằm thẳng ngang ngực cách xa một chút, múa võ tung bay mọi tuyệt chiêu lạ lẫm.

"Luyện tập xong mới được còn không đừng nghĩ đến hột cơm thơm ngon".

Hầu cận bên cạnh nói thay câu cuối.

Từ Hào Vương cùng đám lính đi, cô bé ấm ức rơi lệ trong suốt ngồi thụp xuống, cơ thể có lẽ bị đánh nên nhiều dấu bầm tím chéo, ngang, dọc đủ kiểu.