"Kia không phải là Châu Mộng Dư hay sao? Còn cập kè với người đàn ông khác có chú ý gì đến anh đâu, anh cứ tốn công ngày đêm mong chờ chi cho tổn hao tâm trí sinh u buồn...".
"Câm miệng".
Giai Hân Hi chưa nói hết ý câu nói Từ Hào Vương đã quát lên trừng mắt nhìn người bên cạnh đầy sự phẫn nộ, ngụ ý rằng: Thử nói thêm câu nữa tôi xem.
Giai Hân Hi bị tiếng nói hơi to, bờ vai nhích lên thể hiện sự giật mình, chưa từng thấy Từ Hào Vương tức giận với Giai Hân Hi hôm nay vì tôi mà nặng lời.
Đau tim lắm Từ Hào Vương có hiểu cho tấm lòng này không? Chờ đợi gần sáu năm chưa rung động thế mà Châu Mộng Dư quay về cần sáu giây là chiếm lợi thế nhanh chóng.
Xin lỗi Châu Mộng Dư, tình yêu không có lỗi, lỗi ở cô xuất hiện sai thời điểm, lúc đầu tốt nhất cô đừng nên quay về thì hơn quay về đây là do cô tự tìm đường chết cho chính mình, Châu Mộng Dư, cô đừng trách tôi.
"Sao im thế? Mỏi chân hả?".
Phương Lâm quay qua nhìn tôi đang cúi gầm mặt nhìn chân bước, gió se se lạnh đầu mùa đông thổi qua từng loạn tóc đen dài được cột gọn trên đỉnh đầu, khăn len quàng trên cổ cũng bay lên hạ xuống như vui cười theo gió, tay Phương Lâm ấm hơn tay tôi nhiều tay tôi lạnh buốt luôn ấy.
Tôi lắc đầu vẫn không ngước đầu lên nhìn xem sắc mặt thái độ Phương Lâm thành ra thế nào, sao trong lòng tôi cảm giác sắp xảy ra một tai kiếp gì đó, thấp thỏm lo lắng, bàn tay còn lại nắm chặt thanh nhôm được bọc cao su màu đỏ của cần kéo, cơ hồ thanh nhôm muốn cong thành hõm như quả áo bị cạp mất một miếng tiếc rằng sức tôi chưa đủ mạnh đến thế nếu không tôi sẽ đấm cho bao cát nổ bùng giải toả tâm trạng tệ hại, nhìn hạt cát bay tứ phía, biết quay thành video sẽ đẹp, xui xẻo không chịu chạy thì cát vào mắt và khóc, dụi kịch liệt, từ ngầu lòi biến thành kẻ thảm hại trong giây lát.
Tôi nghĩ lại thấy tôi ngu kinh khủng, đi xe ngon lành thì đòi trèo xuống bây giờ cuốc bộ, ngu người chưa? Khu tôi sống có phải mặt đường đâu, kiếm taxi đâu bây giờ, ra tớ đường tầm hai ki lô mét ít ỏi gì, thế mà Phương Lâm chả mắng tôi lấy một câu.
Đấy, kiếm bạn thì phải kiếm giống tôi nhé, tốt bụng, hiền lành, chịu đựng kiêm bảo mẫu.
May mắn xe tải chạy ngang qua cho đi nhờ, tôi và Phương Lâm ngồi đằng sau thùng.
Tới quốc lộ tôi đưa tiền, chủ xe từ chối, tôi cười mỉm cảm ơn, chủ xe nổ máy chạy bon bon trên đường, hàng xe sau tiếp nối che lấp chiếc xe ô tô ấy.
Sau ba mươi phút hai người chúng tôi đã tới khách sạn, chọn phòng ở tầng cao nhất mát mẻ dễ nhìn phong cảnh, hai người hai phòng khác nhau nhưng đối diện.
Tôi lăn trên nệm êm thơm tho, tôi nhớ kĩ ánh mắt Từ Hào Vương khi nãy nhìn tôi khá lạnh, sắt bén muốn giết tôi ngay tại chỗ, chằm chằm không chớp mắt, còn người bên cạnh đôi mắt ấy lạ lắm, trừng lên hung ác, trong đôi đồng tử chứa cả ngàn dao găm, mũi tên nhọn, hận thù, ghen ghét.
Đầu tôi mơ hồ thầm nghĩ tôi đã làm gì đụng đến họ đâu nhỉ? Ơ lúc tôi rời khỏi đó yên bình mà? Gây thù chuốc oán, nhiễu loạn nơi ngủ nghỉ dành cho ma đâu? Hận thù nữa chứ xàm hết chỗ nói do tôi nghĩ nhiều chăng?.
Tôi ngược tay sau đầu lôi gối lên úp mặt, rảnh là suy nghĩ linh tinh, bực bội à.
Ting~
Tôi móc điện thoại trong túi quần nhìn xem ai nhắn, biệt danh tôi đặt cho Phương Lâm là sóc nhỏ hiện ngay màn hình có nền biển xanh biếc.
Sóc nhỏ: "Tắm cho mát người rồi cùng mình đi ăn nhà hàng".
Thỏ nhỏ: "Nhà hàng luôn? Sao không ăn ở đây cho tiện?".
Sóc nhỏ: "Sẵn kiếm trò vui chơi, nghe nói khu nhà ma mới mở, đi không?".
Nhắc đến ma cỏ tôi rùng mình lông tơ da gà da vịt dựng đứng cùng một lúc, thanh xuân tôi chìm ngập trong đám yêu ma chưa đủ sao còn kiếm thêm ma nữa? Tôi mím môi, tay hơi luống cuống trả lời.
Thỏ nhỏ: "Cũng đúng ha, tự dưng mình nhớ ma quá hay mình thăm những thứ không sạch sẽ rồi chơi với họ dưới âm phủ luôn?".
Biết tôi châm chọc Phương Lâm nhất thời cứng họng, trả lời thế nào trong mấy lời thâm sâu vậy đây.
Sóc nhỏ: "Thôi, đi ăn rồi dạo xem mọi thứ đi, lâu quá trở lại mọi thứ khác xưa quá, à chọn ngày hẹn các bạn cùng lớp họp mặt nhỉ?".
Một tin nhắn thoại gửi tới đối phương sóc nhỏ.
"Tuỳ cậu".