Cưới Chồng Ma

Chương 47: Thế nào là yêu?




"Này, cậu đang nói ai đấy".

"Ai lên tiếng là người đó nhột".

Từ Hào Vương bị Phương Lâm bắt thóp, cái miệng như bị khoá lại không nói tiếp được nữa.

"Tôi thiết nghĩ nên để cho Tiêu Cát Yên tỉnh dậy, mới có thú vui chứ? Cô ta ngất rồi còn gì là niềm vui?".

Phương Lâm đứng chắn tầm nhìn của quỷ, ánh mắt của quỷ đậm đặc sự ác nhân ở bên trong.

"Đụng vào thử? Đụng vào một cọng tóc của Tiêu Cát Yên, tôi sẽ cắt một miếng thịt của cậu ra".

"Tôi chết một lần rồi, sợ chết lần thứ hai sao? Để tôi xem, cậu có năng lực đến bao nhiêu".

Ánh mắt Phương Lâm sắt lạnh, từng cái nhìn như con dao bén nhọn, Phương Lâm hâm doạ, còn thách thức quỷ, khi Phương Lâm đã thách thì Phương Lâm đã nắm chắc chín mươi phần trăm cơ hội thắng trong tay.

Quỷ lộ ra móng vuốt, đôi mắt màu đỏ, vận tốc nhanh như gió, không đoán chắc được quỷ sẽ bay chạy ở phương nào, len lỏi qua bụi nào cây nào, dùng những chiêu thức hiểm ác nào để giết người.

"Anh tự xử được chứ?".

Phương Lâm quay qua nhìn Từ Hào Vương, mặt đối mặt hỏi.

"Mấy chuyện này, đến lượt tôi xử sao? Ba cái chuyện lặt vặt cỏn con".

"Có hay không?".

Phương Lâm gằn giọng hỏi lại thêm một lần nữa, những lúc cần vào chủ đề chính thì Từ Hào Vương lại nói lảng sang chuyện khác, vòng vo tam quốc, gây ức chế cực mạnh cho người khác.

"Miêu Tân".

"Dạ, có em".

Từ Hào Vương nhìn chằm chằm Phương Lâm, gọi tên Miêu Tân, Miêu Tân ngay tức khắc đã xuất hiện đứng ngay ngắn thẳng người trước mặt Từ Hào Vương, không dám chậm trễ dù là một giây, cơn gió bám theo Miêu Tân, hất nhẹ chân áo của những người đang có mặt tại nơi đây.

"Xử vụ này đi, xử cho êm vào".

Miêu Tân vâng lệnh, hai từ "Xử lý" đối với Từ Hào Vương, nhất định không được loang máu ra ngoài hoặc mùi máu tanh bay thoang thoảng xung quanh vụ án, Từ Hào Vương phất tay vài cái, Miêu Tân cười nữa miệng khom nhẹ người xuống dạ, vâng rồi biến mất không để lại dấu vết.

Từ Hào Vương đi tới định bế tôi lên thì Phương Lâm đã xô Từ Hào Vương ngã mạnh ra sau còn tặng thêm một cái trừng mắt đáng sợ, Phương Lâm bế thốc tôi lên.

"Ý cậu là gì?".

Từ Hào Vương đứng dậy, trong chớp mắt Từ Hào Vương đã nắm chặt cổ áo Phương Lâm từ phía đằng sau, Từ Hào Vương cao giọng nói, tuy trên mặt không thể hiện dấu hiệu gì nhận biết Từ Hào Vương đang vui hay buồn, chỉ có thể nghe qua giọng mới biết Từ Hào Vương đang tức giận ở mức độ nào.

"Chỉ cần anh xuất hiện bên cạnh Yên Yên, thì Yên Yên lúc nào cũng trong tình trạng gặp nguy hiểm, nguy hiểm nhẹ thì không đáng nói, nhưng đây toàn là những loại yêu ma quỷ quái muốn giết Yên Yên".

Phương Lâm quay đầu nhẹ, thân người giữ yên một chỗ không nhúc nhích, Phương Lâm nói xong quay cả thân người ra sau, đối diện nói chuyện nghiêm túc, Từ Hào Vương buông cổ áo Phương Lâm ra, Từ Hào Vương không muốn hại gì tôi cả, tình cảm mà, ai nói trước được, muốn bảo vệ nhưng lại vô tình hại người mình thật sự yêu thương, không nhìn mặt một giây là bức rức không yên, nhớ nhung đến mức muốn thời gian trôi nhanh nhanh một chút, à không phải một chút mà là một khúc.

"Tôi đã hại gì Tiểu Yên? Không phải là do Tiêu Cát Yên nuốt viên ngọc sao? Cậu chỉ biết trách tôi, tại sao không đem lỗi của Tiêu Cát Yên ra mà nói, tại sao vậy?".

"Sao câu trả lời của anh lại trẻ con đến như vậy? Đến cả trẻ con lên ba cũng muốn cười thẳng vào mặt anh, Anh yêu Yên Yên nhưng đem lỗi của Yên Yên ra nói? Xin hỏi, anh đem tình cảm ra làm trò đùa thiên hạ à? Muốn nói yêu là yêu, nói không yêu là không yêu?".

"Tình cảm của tôi tới lượt cậu quản?".

Phương Lâm cười khẩy một cái, cái cách cãi không lại của Từ Hào Vương, Phương Lâm còn lạ lẫm gì nữa, quen nhau hơn một ngàn năm, tính cách của nhau không hiểu nhiều thì hiểu ít, ít nói chuyện, không phải là bạn bè thân thiết gì cho cam, Tiêu Cát Yên khi xuất hiện, hai người đã không thiết càng trở thành kẻ thù trong trốc lát, kẻ thù không nhất định phải chém giết máu me, một rừng không thể có hai hổ, kẻ thù ở đây là một sự cạch mặt, nhìn nhau nói chuyện lại không được bình thường, nói móc nhau là chính.

"Tự về lo cho bản thân đi".

Phương Lâm quay ngoắc sải dài chân bước đi.

"Đến cuối bộ phim, Tiểu Yên cũng yêu mình tôi thôi".

"Tôi tôn trọng quyết định của Yên Yên".

Phương Lâm trả lời xong, khuất bóng sau hàng cây màu đen do trời tối bao trùm hết màu xanh.

Từ Hào Vương ngã ngồi xuống bất lực, tự kiểm điểm lại lời nói lúc nãy bị Phương Lâm mắng chửi, nói mắng chửi thì hơi quá nhưng có vẻ gần giống như vậy, có thể là một câu dài giảng đạo.

Phương Lâm lúc thì nhìn đường, lúc thì nhìn tôi, trong màn đêm dày đặc cộng thêm hơi lạnh ở trong rừng, Phương Lâm vừa đi vừa dùng chân tém cỏ sang hai bên tìm đường đi xuống trại.