Cưới Chồng Ma

Chương 26: Rong chơi




Sau vài phút, hắn trở về với mấy cái túi ni lông đồ ăn trên tay, hắn vứt sang chỗ tôi, tôi nhanh chân lao tới bắt lấy đồ ăn, tôi cau mày "Đồ ăn mà anh vứt như vậy, lỡ hư thì sao?".

"Không phải cô cũng bắt được đấy thôi" tôi mặc kệ hắn, ăn trước rồi mọi chuyện tính sau.

"Cô xem Phương Lâm là gì đối với cô?" hắn bất giác hỏi, hắn đang run sợ cái gì đó, sợ mất đi một thứ mà hắn xem rất là quan trọng, mất đi thứ đó thì hắn sẽ rơi vào hố đen tuyệt vọng, hắn hỏi xong thì muốn đánh lại hắn vài cái vì câu hỏi thiếu suy nghĩ, Cảm giác hồi hợp và xấu hổ đi cùng với nhau tạo ra một xúc hỗn độn.

"Liên quan anh không?" tôi vừa ăn vừa trả lời, mặc dù hắn hay nhắc nhở nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà.

"Tôi muốn tìm hiểu về ân nhân đào xác giúp tôi một chút chứ? Chẳng lẽ cô lại sợ tôi biết bí mật gì của cô à, hay tiết kiệm lời đến thế mà lỡ như cô có tình cảm với hắn thì sao? Ai giúp tôi đào xác?" hắn hỏi dồn dập tôi không kịp nghe hắn đang nói gì, đề cập về vấn đề cứu hắn hay tình cảm nữa.

"Tình nhân nhỏ bé" tôi đùa cợt.

Tình nhân nhỏ bé? Ý là gì? Là Châu Mộng Dư có tình cảm với tên khốn kiếp đó?.

"Cô biết cô có tình cảm thì không cứu được tôi không? Sẽ bị chết đó" giọng mang vài phần lo sợ.

"Tôi đùa đấy, ăn chơi chưa đủ với lại tôi không thích bị quản".

Hắn nghe vậy thì thở thầm trong lòng nhẹ nhõm, hắn sợ Phương Lâm làm tôi nhớ lại ký ức mà thù hận hắn, đánh hắn không thương tiếc như lúc nãy.

"Tôi phải bỏ qua trăng tròn tháng này rồi".

"Ừ, sức khoẻ cô còn chưa hồi phục thì làm sao đào xác tôi được, buổi sáng ngày mai tôi chữa trị cho cô thêm một lần nữa rồi đưa cô về thế giới thật, vết thương đừng để tiếp xúc với gạo, muối, máu chó mực, nếu không tình trạng thế này sẽ xảy ra nữa" hắn dặn dò kỹ càng, hắn không biết là tôi có đang nghe hay không nữa, chỉ biết mê ăn là giỏi.

"Tôi ăn no rồi, căng bụng luôn" tôi tự vỗ vào bụng tôi vài cái, hứng thú kể.

"Đi theo tôi".

"Đi đâu?".

"Đi rong chơi ngắm cảnh cho tiêu thức ăn bớt đi, ăn no mà không chịu hoạt động sẽ thành con lợn hồng cho xem".

Tôi thở dài, đúng là hắn nói rất có lý, tôi cũng sợ mập mà hắn lại nói trúng tâm lý của tôi, tôi ngậm miệng không thể cãi.

Hắn tạo ra một đường cầu vồng trên không, hắn đi trước, tôi theo sau, giống sư phụ đang dẫn dắt đồ nhi như trong game Thiện nữ, tôi tủm tỉm cười, hắn khó hiểu đứng lại quay ra sau, tôi mãi mê suy nghĩ, không để ý nên đụng vào ngực hắn, chân không đứng vững lùi lại ra sau hai bước liền ngã nhào xuống đất, hắn vẫn đứng đó đút tay vào túi quần, ánh mắt đăm đăm nhìn tôi không đi tới đỡ tôi dậy dùm.

Tôi chống tay đứng dậy xin lỗi hắn, tôi có tay chân, hắn có đỡ tôi cũng không cần tới, có những thứ làm được thì làm, trông chờ ở người khác chỉ thấy bản thân rất giống một kẻ vô dụng, càng chờ người khác nuôi mình không khác gì kẻ cực kỳ vô dụng và lười biếng.

Hắn gật đầu không nói gì, quay lưng bước đi tiếp.

Ơ mà? Tại sao tôi phải xin lỗi hắn nhỉ? Rõ ràng là do hắn dừng lại để tôi đụng trúng mà? Tôi có lỗi gì mà phải xin lỗi? Người xin lỗi phải là hắn ta chứ?.

Tôi đứng ngây ra vài giây khi nhận ra một điều ngu ngốc tôi vừa làm, tôi chạy theo chặn đường hắn "Anh phải là người xin lỗi tôi chứ, tại sao tôi phải xin lỗi anh?".

"Đi không nhìn đường thì nói ai? Ai mướn mắt cô dán dưới chân làm gì?".

Tôi còn tưởng hắn sẽ xin lỗi tôi, ai ngờ hắn phản lại câu nói, tôi như bị hắn dán miệng lại không nói được thêm câu nào, từ khi gặp hắn, tôi thấy, tôi chưa bao giờ cãi lại được hắn, không biết do hắn nói đúng hay do tôi chưa kịp cho não hoạt động để kiếm ra câu để cãi.

Tôi đành lủi thủi đi sau, nhìn dáng vẻ rất là đáng thương, còn tôi thì đang quê, bắt lỗi người ta ai ngờ bị người ta bắt lỗi ngược lại, vừa cay vừa quê.

"Đi nhanh đi, tôi dắt cô chơi mấy trò có cảm giác mạnh".

Tôi thở dài "Chỉ có tôi và anh, tôi cảm thấy chán chán, không có hứng thú".

Chỉ có tôi và hắn, tôi cảm thấy chán, không vui nhưng còn cảm xúc của hắn? Hắn đang hạnh phúc khi được ở riêng, một không gian dành cho hai người, hắn sợ tôi nhớ lại ký ức, còn mấy việc khác có gì quan trọng? Tôi không vui, hắn cũng không vui, tôi buồn, thì hắn cũng buồn, chỉ là hắn che đậy cảm xúc quá giỏi, giỏi đến mức người khác không thể nhìn ra hắn đang vui hay đang buồn, chỉ có một gương mặt không có cảm xúc quen thuộc.

Hắn che mắt tôi lại, tai cũng không nghe được gì, tôi đứng im không phản kháng, sau vài giây hắn bỏ tay ra, đâu đâu cũng có người, hoạt động giống như thật, tôi hớn hở vui mừng, vô tình nắm lấy bàn tay hắn lôi đi, hắn ngạc nhiên nhìn tôi không chớp mắt, hắn cười nhẹ, tôi không để ý khi hắn cười, có lẽ tôi đã bỏ lỡ khoảng khắc ngàn năm có một đó, tôi cũng tò mò muốn biết hắn cười sẽ đẹp cỡ nào, tôi quay lại với vẻ mặt vui vẻ nhìn hắn, nụ cười trên gương mặt biến mất từ bao giờ, tôi cũng không biết, tôi chỉ lung tung chỗ đi chơi, nào là tàu lượn siêu tốc, nào là đu quay, và mấy trò chơi cảm giác mạnh khác, tôi rất hứng thú với mấy trò chơi này.