Cưới Chồng Ma

Chương 17: Nguy hiểm tính mạng




"Vậy em chưa có mối tình đầu?" hai chị chỉ kịp nhìn thấy tôi lắc đầu thì bị hắn đẩy mạnh ra ngoài bằng năng lực.

"Ra ngoài đó ngồi thiền, nhớ là ba vòng trái đất mới được về" hắn nghiêm giọng nói rồi dùng suy nghĩ đưa hai chị bay xa.

"Hai chị đó chỉ thắc mắc thôi mà, ông có cần phải nghiêm khắc như vậy không" tôi cau mày khó chịu trách hắn.

"Có những chuyện không nên biết quá nhiều, biết nhiều rất nguy hiểm" xem như chuyện này bỏ qua, hắn cũng không phải là người vô cớ phạt người khác phải có lý do hắn mới làm như vậy.

Tôi nhìn thoáng qua thấy hắn đang cầm túi ni lông đựng đồ ăn "Ông ơi, cháu đói" một lần nữa mặt hắn tối sầm, tôi bị hắn treo lơ lửng trên không "Cháu nói gì sai à mà ông treo cháu" tôi bực tức mà không làm được gì.

"Gọi lại".

"Ông".

"Gọi lại".

"Ông".

"Một lần cuối cùng, gọi lại".

"Anh" tôi gọi anh hắn mới thả xuống, không phải là thả xuống nhẹ nhàng mà cho rơi tự do.

"Không biết nhẹ nhàng là gì à, dù gì tôi cũng là cành vàng lá ngọc mà" tôi giận dỗi lên giường ngồi, hắn cũng muốn nhẹ nhàng nhưng mà nhẹ nhàng thì sợ tôi dính tình cảm, có tình cảm sẽ không giúp được hắn, tôi nói "Tôi chỉ là con cờ trong tay hắn" câu này hắn không phũ nhận nhưng cũng không đúng lắm.

"Không, đồ ăn này ăn đi, đồ ăn này chỉ làm no linh hồn, còn thể xác thì không" hắn đưa đồ ăn bay tới chỗ tôi.

"Tôi thắc mắc là ông--" tôi dừng lại vì lỡ lời "Tôi thắc mắc là anh tự tạo ra đồ ăn à?" hắn chỉ lắc đầu không nói "Vậy đồ ăn từ đâu ra?".

"Dùng tiền âm phủ mua, ma thì cũng ăn như con người nhưng ít trừ ma đói, khi buổi chiều xuống sẽ xuất hiện một cái cây màu đỏ rất to, chỉ cần ăn một chiếc lá là bước qua thế giới bên kia".

"Nhưng anh ở đây hai trăm năm rồi thì tiền đâu ra mà mua?".

"Ăn trộm" tôi ngạc nhiên, hắn mà cũng đi ăn trộm đúng là hoang đường, rất là hoang đường nhưng không tin là không được.

"Vậy đồ ăn lúc trước tôi ăn là anh cũng đi ăn trộm?".

"Không, tôi tự tạo ảo ảnh cho cô nhìn thấy rồi dùng ít phép để cô có cảm giác no" tôi vỗ tay, cái gì hắn cũng suy nghĩ ra cho được.

"Vậy tôi ăn nhé?" hắn gật đầu.

"Ngày mai tôi sẽ đốt thật nhiều tiền và thẻ ATM cho anh".

"Tôi chờ câu nói này của cô lâu lắm rồi bây giờ mới chịu nói" cái tên này đang thử thách xem tôi có giống hắn không à, suy nghĩ của hắn đến bố tôi cũng chịu nói gì là tôi.

"Anh không nói thì có ma mới biết".

"Nhớ ghi đủ họ tên, ngày tháng năm sinh".

Tôi vừa ăn vừa hỏi "Vậy anh sinh ngày tháng bao nhiêu?".

"Ngày mười sáu tháng ba năm một ngàn tám trăm linh năm" tôi vừa nghe xong liền sặc, hắn thấy vậy ném chai nước tới "Ăn xong đi rồi nói, con gái con đứa mất hình tượng".

"Tôi tưởng anh mới hai trăm hay một trăm chín mươi mấy thôi, ai ngờ anh lớn như thế à".

"Ở đây lâu rồi, còn năm ngày nữa là tới ngày trăng tròn lo về nhà mà xử lý đi".

"Tôi không dám cắt tay, tôi sợ đau" tôi nuốt miếng thịt bò, nhìn hắn giả vờ yếu đuối.

"Tôi thoát được tôi sẽ phù hộ cho gia đình cô giàu" hắn nhìn tôi chằm chằm còn đưa ra điều kiện.

"Nhà tôi giàu sẵn rồi".

"Vậy cô muốn gì lúc đó cứ nói".

"Anh đi ra khỏi nhà tôi là được" tôi lạnh nhạt trả lời, chính xác là tôi đang đuổi hắn, hắn thì im lặng không trả lời nên tôi cũng không biết hắn đồng ý hay từ chối.

Cả đêm tôi và hắn chỉ im lặng sau câu nói của tôi, tôi không quan tâm cảm xúc của hắn vì hắn chẳng là gì đối với tôi.

Tự nhiên tôi mong đêm dài hơn vì tôi cảm nhận khi tôi thức dậy sẽ có một chuyện gì đó xui xẻo xảy ra khiến tôi đau đớn, thấp thỏm lo sợ, tôi không biết chuyện đó là gì.

Hắn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, có phải Châu Mộng Dư rất ghét tôi không? Chỉ có ghét mới buông ra lời tuyệt tình như vậy, ở bên cạnh nhau hơn một tháng không thể xem nhau là bạn bè được sao? Được rồi khi nào cô cứu tôi xong, tôi sẽ giúp cô lại xem như tôi đang trả nợ cho cô.

Tôi nhắm mắt nằm trên giường để trở về hiện thực, tôi chớp mắt vài cái cho đôi đồng tử tiếp nhận ánh sáng mặt trời, tôi đứng dậy tập vài động tác thể dục, tôi không còn cảm nhận được cơn đau ở vết thương nữa, tôi cột tóc đuôi gà cho thoáng mát dễ chịu, thay một chiếc áo thun rộng và quần dài màu đen, tôi đi ra ngoài định rủ cả lớp đi ăn sáng thì bất ngờ Hoạ Việt hất hết gạo vào người tôi, một số bay trên không, áo thun hơi rộng nên gạo chui thẳng vào trong, sau lưng cũng có, tôi thấy cơn đau tới tận não, vết thương lỡ ra máu thấm đỏ cả áo, áo từ màu trắng biến thành màu đỏ trong chốc lát, những hạt gạo biến thành màu đen rớt xuống thềm.

Phương Lâm vừa bước ra cửa thấy tôi ngã gục xuống liền chạy tới đẩy Hoạ Việt sang một bên "Cậu bị điên à, cậu đang cố tình giết chết Châu Mộng Dư đấy" Phương Lâm phẫn nộ lườm xéo Hoạ Việt, nhanh chóng bế tôi lên chạy thẳng ra ngoài cổng trường, cả lớp chạy theo sau Phương Lâm mà bỏ mặc Hoạ Việt, phòng nào cũng ngó ra nhìn khi thấy Phương Lâm bế tôi chạy ngang qua trong tình trạng nguy kịch, họ chỉ xì xào với nhau về việc tôi ở căn phòng đó.

Hoạ Việt đứng đó run cầm cập miệng lẩm bẩm câu mình không cố ý, mình thật sự không cố ý, mình định hất vào cửa để đuổi âm khí thì tự nhiên Châu Mộng Dư bước ra, mình không cố tình mà, Hoạ Việt tự lẩm bẩm rồi ngã ngồi xuống khóc.

Hắn đang ngồi ở nhà thì lòng như lửa đốt, lo lắng một điều gì đó mà không rõ nguyên nhân, hắn nghe thấy tiếng xe cấp cứu không biết phát ra từ đâu, hắn cảm nhận được sợi dây chuyền đang được nhỏ rất nhiều máu, bình thường thì Châu Mộng Dư né tránh hắn không kịp, tại sao lại nhỏ nhiều máu như thế, hắn ngồi không yên liền ra ngoài xem có chuyện gì không thì điều đầu tiên đập vào mắt hắn là tôi đang được bao bọc bằng chăn mỏng ở trên xe cấp cứu tới bệnh viện, Phương Lâm khi đi không quên dặn Hoạ Việt nhanh chóng rải muối và gạo xung quanh vết máu của tôi kể cả trong phòng để ma quỷ né tránh không dám tới gần.