"Hai chị đó khổ lắm, mình chỉ kể có một phần mười thôi".
Phương Lâm định kể tiếp nhưng là chuyện của người ta không nên xen vào quá nhiều rồi chuốc hoạ vào thân.
"Các cậu ở đây đi, mình ra ngoài một chút".
Tôi đứng dậy xoay bước đi thì Hoạ Việt nhanh tay nắm chặt cổ tay tôi lại.
"Cậu muốn đi qua phòng kia?".
Tôi nghe Hoạ Việt nói vậy có chút chột dạ, sao Hoạ Việt lại biết? Cả đám con trai nhìn chằm chằm tôi khi Hoạ Việt nói vậy.
Tôi ấp úng nói, từ khi dính tới ma tôi bắt đầu giỏi về việc nói dối, mà nói dối còn giỏi hơn xưa, không chớp mắt.
"Làm gì có, tớ vừa bị doạ xong làm sao dám qua phòng đó lại chứ".
Phương Lâm hắt cằm ý bảo cho tôi đi đi, Hoạ Việt hiểu ý liền buông cổ tay tôi ra, tôi đi ra ngoài tới chỗ cầu thang liền núp vào chỗ khuất, tôi nhìn ngón tay không dám cắn cho máu chảy ra, tôi nhớ là có cây kẹp tóc có chỗ nhọn liền gỡ xuống cắn răng đâm vào đầu ngón tay trỏ, tôi nhỏ vào sợi dây chuyền rồi gọi tên hắn.
"Tôi tưởng cô chết rồi".
Tôi còn tưởng tôi gọi hắn, hắn sẽ hỏi tôi sống ổn không, nhưng câu đầu tiên là tưởng tôi chết rồi, nghe có tức không chứ, tôi hít thở kìm nén cảm xúc nhờ hắn.
"Tôi muốn nhờ anh một việc".
Tôi đứng nói chuyện với hắn mà không biết cả lớp đang theo dõi tôi, lúc nãy Phương Lâm bảo Hoạ Việt buông tôi ra có nghĩa là xíu nữa sẽ theo dõi tôi sau.
"Nói".
"Có hai chị kia vì nỗi oán hận quá lớn che mờ mắt, anh có thể giúp hai chị siêu thoát không?".
"Tôi còn chưa được siêu thoát thì tôi giúp ai được".
Tôi hơi thất vọng, do lòng tốt tôi trỗi dậy nên muốn giúp hai chị kia siêu thoát mà quên mất hắn còn chưa được siêu thoát.
"Vậy thì thôi".
Cả lớp đứng ở ngoài không nghe được tôi đang làm gì ở đó, hắn biết có người theo dõi nên âm thầm che mắt họ nên họ chỉ thấy tôi ngồi dưới cầu thang chơi vơi một mình.
"Cứ vào đó xem thử".
Tôi hơi vui mừng hỏi lại.
"Anh giúp được không?".
"Cô khinh thường tôi đấy à".
"Không có, tôi đưa anh vào liền".
Tôi mở cửa phòng bước vào liền thấy hai chị đó đang treo cổ, tiếng cười phát ra.
"Em gái, em bị như vậy mà còn dám bước vào đây à, gan của bé cũng to đấy".
Tiếng nói như của người dưới địa ngục lên, nghe lạnh xương sống, tôi nắm chặt sợi dây chuyền xem như bùa hộ mệnh.
"Tại sao các cô không chịu đi đầu thai mà lại ở đây làm hại người".
Hắn không chịu xuất hiện, chỉ có tiếng nói ở trong phòng không xác định được phát ra từ đâu.
"Là ai, mau xuất hiện, đừng có làm trò trốn tìm ở đây".
"Thật ra là tôi đùa thôi là do cô ta dụ tôi vào trong đây, tôi không có ý mạo phạm đâu".
Hắn nói xong câu này tôi suýt rớt cằm xuống đất, còn thêm điệu cười chọc ghẹo nữa, tôi muốn phát cáu rồi, hắn đang cố tình chọc giận hai chị kia à?.
"Tôi không cần biết là ai mau xuất hiện cho tôi".
Một chị gào thét, tôi nghe muốn banh luôn lỗ tai.
"Em sợ không dám ra".
Từ Hào Vương giở giọng nũng nịu, da gà da vịt tôi nổi hàng loại, hắn làm mất hình tượng một anh chàng lạnh lùng, nghiêm túc như tôi thường thấy.
"Ra nhanh, đừng có chọc tôi nổi điên".
Tôi đang hứng chịu cơn thịnh nộ của hai chị, còn hắn vẫn còn tâm trạng để trêu chọc họ, ở bên ngoài cả lớp vẫn còn thấy tôi ngồi ở cầu thang.
"Cậu nói xem, tại sao Châu Mộng Dư lại ngồi ở đó một lúc lâu mà không chịu di chuyển?".
Vĩ Nam thắc mắc hỏi.
"Bị ma che mắt rồi".
Phương Lâm dựa vào lang can nói, cái Phương Lâm thấy chính là kết giới.
"Sao cậu biết?".
Vĩ Nam hỏi lại.
"Tớ có học về tâm linh, nhưng lười nên biết có một phần, cái này là ma che mắt không cho nhìn thấy hoạt động của người được che, có vẻ con ma đó biết có người theo dõi nên tạo ra một ảo ảnh giống Châu Mộng Dư ngồi đó".
Cả lớp mệt mỏi ngồi xuống thềm.
"Thân thế của Châu Mộng Dư đúng là không phải dạng vừa, được cả ma giúp đỡ".
Hoạ Việt trả lời Phương Lâm.
"Mình cũng thắc mắc tại sao Châu Mộng Dư được ma giúp đỡ nhưng bị ma kia ăn hiếp".
Vĩ Nam tiếp lời.
"Các cậu nhớ sợi dây chuyền Châu Mộng Dư cầm không? Mình nghĩ liên quan tới sợi dây chuyền đó".
Phương Lâm nghe bạn bè nói liền suy nghĩ tới sợi dây chuyền.
"Đúng rồi, lúc nãy Châu Mộng Dư cầm chặt sợi dây chuyền không cho ai cầm".
Vĩ Nam đánh tay vào nhau như phát hiện ra một thứ gì đó.
Hiện tại tôi đang đứng nhìn hai chị kia tức muốn hộc máu vì độ nhây của Từ Hào Vương vượt mức cho phép.
"Bây giờ hai cháu muốn sao?".
"Nói tên tuổi ra, tôi mà nổi điên cả gia đình ngươi phải gánh hậu quả thay cho sự ngu ngốc nhất thời của ngươi".
Từ Hào Vương cười gian, nhưng là nụ cười của ác quỷ như tóm được con mồi, hắn xuất hiện đứng trước mặt tôi, tôi liền ôm chầm lấy cánh tay hắn rồi núp sau lưng, chân tôi đã run đến mức muốn ngã.
"Hai cháu muốn đàm đạo gì với ông không?".
Hai chị kia thấy hắn liền bay xuống đứng đối diện hắn, hắn đồng thời giơ ngón tay trỏ lên để trên miệng hắn ý bảo im lặng.
"Tại sao lại muốn phá sinh viên?".
Từ Hào Vương ngừng việc đùa giỡn, bây giờ hắn nói với giọng nghiêm túc hơn như đang xử lý việc trọng đại.