"Tiếng ai đó đi trước cửa, tiếng cào cửa, còn nghe tiếng cười xong chuyển qua hát, sau lưng mình còn bị đâm chọt lung tung không biết có chảy máu không nữa".
Bờ vai tôi run run vì sợ, bây giờ mới cảm nhận được cơn đau.
"Cậu quay lưng cho mình xem một chút có được không?".
Vĩ Nam nhìn tôi hỏi.
Phương Lâm thấy tôi do dự liền lên tiếng.
"Nhà Vĩ Nam có một cái bệnh viện lớn nên Vĩ Nam biết chữa trị vết thương, bọn mình cũng tin mấy chuyện tâm linh nên không nói cậu nhìn gà ra vịt đâu đừng lo".
Tôi ngồi suy nghĩ xem có nên cho Vĩ Nam xem lưng hay không, Vĩ Nam đã đem tới một hộp đựng dụng cụ chữa trị, tôi cuối cùng cũng gật đầu, chỉ là chữa trị vết thương thôi chắc không ảnh hưởng gì tới việc đào xác hắn lên đâu nhỉ.
"Cậu chữa đi".
Vĩ Nam được sự đồng ý của tôi liền kéo áo lên xem lưng, tôi ngăn cản, mặt đỏ gắt.
Vĩ Nam: "..."
Tôi liếc lên, mọi người hiểu ý lập tức rời khỏi.
Lúc này tôi mới dám cho Vĩ Nam khám xét.
"Nhiều vết thương lắm".
Vĩ Nam nhìn sơ qua nói.
Vĩ Nam đưa cho tôi một cái khăn, tôi cầm lấy, trên đầu tôi hiện ba chấm to đùng.
"Cậu vào trong phòng tắm cởi áo ra rồi lấy khăn này che đằng trước đi".
Tôi hiểu ý liền vào phòng tắm, chân vẫn còn run đứng không vững, tôi cởi dây chuyền nhét vào chỗ khuất theo lời Từ Hào Vương, tôi lấy khăn che lại rồi cầm sợi dây chuyền đi ra.
"Cậu nằm xuống giường đi, nằm úp lại nhé".
Tôi làm theo lời Vĩ Nam nằm úp xuống.
Vĩ Nam thấy lưng tôi rồi lắc đầu.
"Nhiều vết cào móng tay, sâu tầm không phẩy năm xăng - ti - mét".
Tôi không nghĩ ma lại đi hại người như thế, Vĩ Nam bắt đầu rửa vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại, xong xuôi tôi vào trong thay đồ.
Lúc bước ra, mọi người có mặt đô bg đủ, tôi thấy họ cầm sợi dây chuyền của liền giật lại.
"Dây chuyền này của nhà họ Từ sao cậu lại có?".
Phương Lâm hỏi tôi.
"Ai nói dây chuyền này của nhà họ Từ? Của gia đình tôi đấy".
Tôi ấp úng biện minh.
"Chắc chắn đây là của nhà họ Từ vì mặt đằng sau có khắc chữ Từ".
Cái tên khốn nạn này tại sao lại khắc họ lên dây chuyền làm gì chứ, tôi giống như kẻ trộm giấu đầu lòi đuôi, không biết cãi như thế nào, Phương Lâm thấy tôi im lặng liền nói tiếp.
"Nghe nói dòng họ đó mất tích từ rất lâu rồi, trên trang wed vẫn còn những tin báo lá cải suy diễn về sự mất tích của dòng họ đó nhưng bây giờ vụ đó chìm rồi".
"Sợi dây chuyền này là nhà họ Từ giao cho Ông nội tôi cất giữ, đến bây giờ đã giao đến đời của tôi vẫn không thấy họ quay trở lại lấy".
Tôi bày ra vẻ mặt thương tiếc, họ bị vẻ bề ngoài yếu đuối của tôi lừa gạt, tôi không thích nói dối, khi tôi nói dối thì chắc chắn chuyện đó là bí mật không thể mật bí.
"Ừ, thôi chuyện đau buồn nên bỏ qua đi".
Hoạ Việt lên tiếng, Phương Lâm định hỏi tại sao lúc đầu tôi lại nói dối là sợi dây chuyền đó là của tôi, nhưng nghe Hoạ Việt nói vậy đành nuốt vào trong lòng không tra hỏi nữa, tôi nghe Hoạ Việt nói vậy cũng gật đầu đồng tình, trong lòng thì thở ra một cách nhẹ nhõm như vừa mới thoát nạn, bây giờ tới lượt tôi tra hỏi các cậu bạn về phòng tôi đang ở.
Hiện tại ở dưới tầng hầm nhà tôi hắn đứng ngồi không yên, hắn có lấy trộm một ít máu của tôi bỏ vào một ly thuỷ tinh, không biết hắn trộn thứ gì vào trong máu của tôi, khi tôi gặp nguy hiểm máu sẽ thành màu trắng, hết gặp nguy hiểm máu sẽ không chuyển màu, nếu tôi chết máu sẽ thành màu đen, hắn nhìn thấy máu tôi chuyển qua màu trắng liền tức giận chửi rủa tôi, muốn bóp nát cái ly nhưng không thể.
"Không biết cô ta đang làm cái gì mà không chịu cho máu vào trong sợi dây chuyền nữa, ngu hết chỗ nói".
Tôi ngồi nghiêm chỉnh trên giường mấy chục con mắt nhìn nhau, liên tục hắt xì, tôi bực mình không biết ai nhắc trong lúc nghiêm trọng như thế này.
"Các cậu nói xem, phòng tớ làm sao thế?".
Phương Lâm lên tiếng nói.
"Năm năm về trước khi trường này mới xây được hai năm thì khối A có hai chị là bạn thân nhất, được biết là hai chị đó vì muốn học đại học công nghệ thông tin mà bị gia đình hắt hủi".
Tôi cau mày khó chịu.
"Học đại học công nghệ thông tin có gì sai mà bị hắt hủi chứ?" tôi bực giùm hai chị đó.
Phương Lâm lắc đầu "Nhà hai chị đó rất giàu vì gia đình muốn nể mày nể mặt trong giới thượng lưu nên muốn con họ học nghành diễn viên hoặc ca sĩ".
"Chỉ như vậy thôi mà bị gia đình hắt hủi?".
Phương Lâm gật đầu nói tiếp.
"Từ khi hai chị đó vào trường này học thì gia đình hai chị đó bắt đầu gây khó dễ, ăn cũng thiếu, không đủ no, mọi người muốn giúp nhưng không được vì họ doạ giúp hai chị đó sẽ bị họ từ chối hợp đồng công ty của gia đình mấy anh chị kia, tuột dốc, phá sản, nên ai cũng đứng ở ngoài cuộc xem mà buồn thay cho hai chị".
Phương Lâm ngừng một chút rồi nói tiếp.
"Hai chị đi làm thì chỗ này từ chối, chỗ kia từ chối thế là hai chị bị ép quá mức mà treo cổ tự tử ngay trong phòng cậu đang ở, hai chị đó oán hận nên về phá gia đình tuột dốc, gia đình có kêu thầy về cầu xin cũng không được vì nỗi hận quá lớn, gia đình cũng tiếc vì sự suy nghĩ thiếu bồng bột, vì muốn nở mày nở mặt mới ép hai chị".
"Vậy gia đình hai chị đó sao rồi?".
"Làm thuê cho người ta ở thành phố Vô Tích, cuộc sống cực kì khổ cực".
Vĩ Nam trả lời.
"Còn hai chị kia tại sao không chịu siêu thoát?".
"Oán hận quá lớn không chịu siêu thoát".
Phương Lâm ngán ngẫm dựa lưng vào cột giường trả lời tôi.
"Để lâu thành quỷ thì sao? Sinh viên đâu có tội gì?".