Đến nửa đêm, cô đang ngủ thì có ai kéo kéo tay mình, cô liền tỉnh dậy, thì ra là anh.
Anh nhìn cô, khẽ mếu mếu
" Đói! "
Anh nói cô mới nhớ đến cái bụng của mình, công nhận cô cũng cảm thấy hơi đói, chẳng lẽ bữa cơm tối cô ăn ít quá chăng? Bình thường nửa đêm có bao giờ thấy đói đâu? Lạ kỳ...
" Tôi cũng thấy hơi đói! Hay là tôi xuống tầng tìm đồ ăn mang lên cho anh? "
Cô bước xuống giường, thì anh kéo áo cô lại:
" Sợ...! Cho chồng theo..."
Cô thở dài, thế là anh lẽo đẽo đi theo cô. Vì là dưới tầng tắt hết điện nên anh cứ giữ khư khư tay cô.
Cô xuống gian bếp, bật điện. Bỗng anh hét ầm lên:
" Gián...gián...con gián! " Anh sợ hãi, luống cuống ôm chặt lấy cô.
" Anh bỏ ra coi, anh có còn là trẻ con đâu chứ, mẹ dậy bây giờ! "
Y như rằng vừa nói khỏi miệng xong, mẹ anh từ trong phòng bà bước ra, trên tay cầm vợt muỗi:
" Có chuyện gì vậy? Có trộm sao? Đâu đâu? "
" Không có đâu mẹ, tại anh ấy sợ gián! "
Cô nói xong muốn phì cười, hai mẹ con nhà này khiến cô chết vì cười mất.
Bà nhìn thằng con trai bà, gián cũng sợ, núp sau lưng vợ thì còn làm trò trống gì nữa.
" Mà sao hai đứa không đi ngủ? Dậy làm gì sớm? " Bà liền ngáp ngủ.
" Tại tụi con đói! " Cô trả lời, miệng cười cười.
Bà nghe thấy liền mở tủ lạnh, lấy đồ ăn đi hâm nóng lên cho cô và anh. Hên thật, may có mẹ anh chứ cô chẳng biết nên làm gì?
Ăn xong cô liền suy nghĩ. Chẳng nhẽ cô lại phải nằm chung với tên này?
" À mà, tí con..sẽ ngủ ở đâu vậy ạ? "
Cô quay sang nói với mẹ anh.
" Chỗ lúc nãy con nằm ý! " Bà hẩy hẩy tay cô.
" Nhưng...! "
Cô chưa kịp nói thì gặp cái nháy mắt của bà, bà xu dọn bát đĩa rồi về phòng.
" Tự nhiên thấy tủi thân! " Cô nghĩ rồi lên phòng, anh lại lẽo đẽo theo sau cô. Giờ cô lại có cái đuôi bám theo rồi.
Sáng hôm sau, cô giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài.
" Sáng sớm mà ai đã lớn tiếng vậy ta? Muốn tạo nghiệp à? " Cô vươn vai.
Cô ngồi dậy, lấy tay cào cào lại tóc mình rồi đi ra ngoài, mặc anh vẫn ngủ.
" Cô còn dám quay lại đây? Cô có biết con trai tôi vì cô mà trở thành một kẻ điên không hả? " Mẹ anh hét lớn.
Đối diện với bà là một người phụ nữ. Cô ta khá xinh đẹp, thân hình thon thả rất hợp với chiếc váy đỏ ôm sát người, có vẻ là con nhà giàu, cô ta liền nói:
" Mẹ à, tại con cả, đáng lẽ ra lúc đó con không nên rời xa anh ấy! " Giọng cô ta nghe thôi mà thấy ớn.
" Đừng có gọi tôi là " mẹ"! Cô nghĩ cô xứng sao? Con trai tôi giờ đã có vợ sắp cưới rồi! Cô cút đi! "
" Mẹ à! Mẹ nói anh ấy bị điên đúng chứ? Con chắc cô ta cũng không muốn lấy anh ấy làm chồng đâu! Con..con thật sự yêu anh ấy! "
Cô ta nắm lấy tay bà nhưng lại bị hất ra.
" Cô yêu nó hay chỉ vì tiền của cái nhà này hả? "
Cô nghe loáng thoáng nhưng không hiểu chuyện gì liền đi ra.
" Mẹ! "
" Chu Hạ, con đừng để ý cô ta! " Mẹ anh nói.
" Thì ra cô là vợ sắp cưới của Thần Vũ hả? Trông cũng thuộc dạng quê mùa thôi nhỉ? "Cô ta nhìn cô khinh bỉ nói.
Bỗng anh từ trên tầng đi xuống, tay ôm chiếc gối, bám lấy cô.
" Thần Vũ! " Cô ta lên tiếng, còn gọi lớn nữa.
Anh ngoảnh ra nhìn, chiếc gối trên tay anh rơi xuống đất, cơ thể run rẩy...