Sau khi Giang Tùy Chu buột miệng thốt ra lời này, liền bị chính bản thân mình dọa sợ tới mức trong lòng giật thót.
Quả nhiên Hoắc Vô Cữu đã mang vẻ mặt ôn hoà với mình quá lâu, lúc này không khí lại an bình, khiến cho trong lúc nhất thời, y nói chuyện không mang đầu óc, cư nhiên nói đùa như vậy với Hoắc Vô Cữu.
Trên mặt Giang Tùy Chu là vẻ điềm tĩnh tự nhiên cười nhạt, trong lòng lại khẩn trương mà sụp đổ thành một đoàn, ở sau sách nhìn trộm Hoắc Vô Cữu.
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu dừng một chút, giương mắt liếc nhìn y.
Vẫn là cặp mắt đen bình tĩnh không gợn sóng kia, không có cảm xúc gì, mi tâm giãn ra, tựa hồ không hề tức giận.
Tiếp đó, cư nhiên hắn lại gợi lên một bên khóe môi, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo.
“Vậy quả đúng là thâm cừu đại hận.” Hoắc Vô Cữu nói.
Không biết tại sao, Giang Tùy Chu cứ cảm thấy bốn chữ “Thâm cừu đại hận” kia mang theo vài phần thâm ý mà y nghe không hiểu.
Nhưng có điều, y cũng không muốn tìm tòi tra cứu việc này.
Y chớp chớp mắt, yên lặng nhìn Hoắc Vô Cữu, chỉ cảm thấy bộ dáng hắn cười rộ lên cực kì đẹp.
——
Từ sau đó, ngày nào Giang Tùy Chu cũng chăm chú xem xét động tĩnh trên triều đình.
Nhóm tử sĩ dưới quyền của Từ Độ đã được phái đi non nửa, còn có gần mười người ở lại kinh thành. Mấy ngày nay, những người này liên tục đưa tuyến báo tới cho Giang Tùy Chu không ngừng, kết hợp với tin tức quan viên trên triều đình đưa tới, đó là toàn bộ thông tin mà Giang Tùy Chu có thể thu hoạch hiện giờ.
Mỗi một tin tức được đưa vào tay y, y đều xem kĩ tỉ mỉ từng câu từng chữ, ghi tạc trong lòng, cố gắng phân tích từ đủ loại ý kiến trên dưới triều đình để suy ra động tĩnh của Bàng Thiệu.
Quả nhiên, chưa đầy mấy ngày, trong triều đã có một quan viên có dính dáng tới Bàng Thiệu.
Quan viên này không thuộc đảng của Bàng Thiệu, trước đó gần như không hề lui tới với Bàng Thiệu. Nhưng nhiều ngày nay, hai người bọn họ bỗng nhiên biến thành lui tới cực kỳ thường xuyên.
Nhưng mà, bởi vì Bàng Thiệu quá mức cảnh giác, bất kể là cùng đối phương bí mật gặp mặt hay là liên hệ với nhau, cũng chưa để thủ hạ của Giang Tùy Chu tra ra quan viên lui tới với gã là người nào.
Giang Tùy Chu đành phải kết hợp với ký ức của mình về đoạn lịch sử này để phân tích.
Nhưng mà, ở đoạn thời gian này, số quan viên bị Bàng Thiệu hãm hại không chỉ có một, trong đó có số lượng đông đảo hơn là đồng lõa. Giang Tùy Chu đã phải suy nghĩ hồi lâu, vẫn chưa xác định được đến tột cùng Bàng Thiệu đang chuẩn bị cái gì.
Vì thế ngày hôm nay, y triệu Cố Trường Quân tới phòng mình.
Tuy Cố Trường Quân không đáng tin cậy bằng Từ Độ, nhưng đầu óc lại rất thông minh, đã gặp qua cái gì là không quên được, tất cả tin tức nguyên chủ thu được trước khi y xuyên qua, hắn ta đều nhớ rõ.
Đợi hắn ta chạy tới phòng mình, Giang Tùy Chu liền đuổi hết toàn bộ bọn hạ nhân ra ngoài, chỉ giữ lại một mình Cố Trường Quân. Tiếp đó, y lấy ra tin tức cùng tuyến báo mà mình đã sửa sang lại, cùng nói chuyện với Cố Trường Quân.
Tin tức trong tay bọn họ lấy được rất là phức tạp dài dòng, để xử lý cũng chẳng hề dễ dàng.
Vì thế, sáng sớm Mạnh Tiềm Sơn đã bị đuổi ra khỏi phòng Giang Tùy Chu, chán đến chết mà khoanh tay chờ ở hành lang, cứ thế từ sáng sớm, chờ tới tận chính ngọ, đến tận khi Lý Trường Ninh đã châm cứu xong cho Hoắc Vô Cữu, mang theo hòm thuốc đi ra khỏi phòng Hoắc Vô Cữu cùng Ngụy Giai.
Mạnh Tiềm Sơn tinh mắt nhìn thấy, đang rảnh rỗi không có việc gì, liền dứt khoát tiến lên định tiễn hai người.
Nhưng không ngờ rằng, hai người kia lại đi về phía hắn ta.
Đi tới trước mặt hắn ta, Lý Trường Ninh cười nói: “Mạnh công công sao lại đứng ở bên ngoài phòng?”
Mạnh Tiềm Sơn cười đáp: “Trong phòng vương gia đang có người, phân phó chúng ta ở bên ngoài chờ một lát.”
Lý Trường Ninh cười gật gật đầu, nói: “Mới vừa rồi đúng lúc Hoắc phu nhân thấy ngài, hình như có lời muốn hỏi ngài, bảo tiểu nhân khi nào đi ra, tiện thể thỉnh ngài qua đó.”
Mạnh Tiềm Sơn hồi hộp trong lòng.
Thấy Cố phu nhân ở trong phòng Vương gia, nên Hoắc phu nhân truyền hắn ta tới hỏi chuyện sao?
Trong lòng Mạnh Tiềm Sơn kinh hãi, chỉ cảm thấy không phải là chuyện tốt.
Hắn ta cười đáp lại, rồi vội vàng chạy tới phòng Hoắc Vô Cữu.
Hai ngày nay mưa vừa mới tạnh, thiên còn âm u, bởi vậy ánh sáng trong phòng cũng không được tốt. Lúc này Hoắc Vô Cữu đang dựa vào thành giường, chăn đắp vừa đến eo, hiện giờ đang lật sách trong tay ngắm nghía, không thấy đọc.
Mạnh Tiềm Sơn vội vàng tiến lên hành lễ.
“Hoắc phu nhân, ngài gọi nô tài có việc?” Hắn ta cười nói.
Hoắc Vô Cữu không nâng mắt: “Đứng ở trong viện làm gì?”
Tuy thanh âm hắn rất bình tĩnh, nhưng cứ cảm thấy còn lạnh hơn so với ngày trước vài phần. Mạnh Tiềm Sơn kinh hồn táng đảm mà giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt: “Vương gia đang gặp khách, nô tài liền ra đó hít thở không khí……”
Động tác ngắm nghía sách dưới tay Hoắc Vô Cữu ngừng lại.
Sáng sớm hắn đã thấy, người tới là Cố Trường Quân, Cố Trường Quân vừa tới, Giang Tùy Chu đã đuổi tất cả người trong phòng ra ngoài.
Cả buổi sáng, ngay cả cơn đau do châm kim hắn cũng không cảm giác được, chỉ cảm thấy có một thứ sức mạnh không thể hiểu nổi, lôi kéo hồn phách của hắn, kéo tâm tư hắn tới nhà chính An Ẩn Đường.
Hắn vô cùng bực bội, nhưng không biết tại sao mình lại bực.
Đây là sự thật đã định, không liên quan gì tới hắn, nhưng hết lần này tới lần khác hắn cứ nghĩ tới những thứ này là vô cùng bực bội, như là con thú bị nhốt trong lồng vậy.
Hoắc Vô Cữu không nói gì, Mạnh Tiềm Sơn bên cạnh trong lòng run sợ.
Hắn ta đành phải thừa nhận, nói: “Sáng sớm Vương gia gọi Cố phu nhân đến, chắc là có chút việc vặt vãnh trong phủ phải thương lượng……”
Thương lượng việc vặt vãnh, đâu cần phải đuổi bọn hạ nhân ra.
Hoắc Vô Cữu nghe ra Mạnh Tiềm Sơn đang lừa gạt hắn, nhưng lúc này cơn bực bội của hắn đã bị khóa chặt chẽ trong lồng ngực, không có cách nào để giận chó đánh mèo.
Hắn dừng một chút.
“Ân, đi ra ngoài đi.” Hắn nói.
Mạnh Tiềm Sơn không ngờ có thể lọt qua cửa dễ dàng như vậy, như được đại xá, liên tục đáp ứng, không muốn chờ thêm một khắc nào, xoay người chạy biến.
Mà ở phía sau hắn ta, lực chú ý của Hoắc Vô Cữu cũng không hề đặt trên người hắn ta.
Hắn giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới bầu trời đầy mây mênh mông sương mù, cánh cửa kia được đóng lại thật chặt.
Hắn chỉ cảm thấy tựa như bản thân mình đã rơi vào trong bẫy rập của quân địch.
Bị bao vây chặt chẽ, không có nơi trốn, mà cũng không chỗ nào để thoát.
——
Cố Trường Quân giúp Giang Tùy Chu rút nhỏ chút phạm vi, Giang Tùy Chu có thể nhận định đại khái, lần này Bàng Thiệu sẽ phải động thủ với Tề Mân.
Gã giữ Tề Mân lại lâu như vậy, chỉ là bởi vì Tề Mân không có gì uy hiếp với gã mà thôi. Nhưng một khi đã sinh ra sự uy hiếp, Tề Mân là cây đại thụ đức cao vọng trọng như vậy, tất nhiên sẽ bị Bàng Thiệu nhổ cỏ tận gốc.
Giang Tùy Chu biết, việc này không liên quan tới y, nếu y nhúng tay vào quản, thì chính là đang xen vào việc của người khác.
Nhưng việc không dính dáng tới y này, y nhất định phải quản.
Vô luận là bởi vì Bàng Thiệu, Tề Mân, hay là bởi vì chính y.
Thế nhưng, đời quan về sau của Tề Mân có lui tới với Bắc Lương hay không, vẫn còn phải tranh luận, hơn nữa y không biết thực sự hiện giờ Tề Mân có nhược điểm trong tay Bàng Thiệu, hay là có người lấy kế sách này để hãm hại ông ta, người hãm hại ông ta là ai.
Cả ngày, y vẫn chưa có manh mối gì, mãi cho đến khi ánh sáng dần tối, Mạnh Tiềm Sơn tới phòng y thắp đèn, y mới bừng tỉnh, cảm giác cả người mình đau nhức, chóng mặt nhức đầu.
Nên nghỉ ngơi một chút rồi.
Y nâng mắt, quan sát cái phòng trống không của mình một vòng, đứng dậy.
“Vương gia?” Mạnh Tiềm Sơn vội vàng tiến lên.
“Bổn vương tới chỗ Hoắc phu nhân nhìn xem.” Giang Tùy Chu nói.
Y ra quyết định này cực kỳ tự nhiên, không hề chú ý rằng trên mặt Mạnh Tiềm Sơn tức khắc nở nụ cười kinh hỉ. Y đứng dậy đi ra ngoài, vòng qua hành lang uốn lượn, đã đi được tới trước cửa phòng Hoắc Vô Cữu.
Sớm đã có thị nữ đi thông báo, đúng lúc Hoắc Vô Cữu đang dùng bữa tối, khi Giang Tùy Chu đi vào, trên bàn đã thêm một bộ chén đũa cho y.
Giang Tùy Chu ngồi xuống trước bàn, chỉ cảm thấy khí đục toàn thân đều thông suốt hơn không ít.
Hoắc Vô Cữu nâng mắt, lại thấy y vẫn còn đang nhíu mày.
Hắn dừng một chút.
Trước đó, hắn chưa từng gặp được người nào khó đối phó, mà lại không thể làm gì được như vậy.
Hắn bực bội cả ngày, hiện giờ gặp được ngọn nguồn làm hắn bực bội, hắn chỉ cần nhìn thấy đối phương, cảm xúc tích tụ cả ngày, đều bị vẻ u sầu cùng mỏi mệt trên mặt người kia lấn át.
Trong ánh mắt chỉ còn lại một mình y.
Hoắc Vô Cữu trầm mặc một lát, vẫn không nhịn được mà mở miệng.
“Có phiền lòng?” Hắn hỏi.
Giang Tùy Chu vừa mới cầm lấy chén đũa đã nghe thấy Hoắc Vô Cữu hỏi như vậy.
Những lời này, nói với Hoắc Vô Cữu tất nhiên cũng vô dụng, nhưng y lại đặc biệt muốn nói với hắn, nhất là khi bị hắn hỏi, y lại càng không nín được.
Có loại cảm giác như chim mỏi về rừng vậy.
Động tác dưới tay y dừng lại, buông chén, nâng tay lên. Mạnh Tiềm Sơn đã hiểu ý, vội vàng lo liệu đuổi hết bọn hạ nhân hầu hạ trong phòng ra ngoài, bản thân mình cũng lui ra ngoài, thay hai người bọn họ đóng cửa lại.
Giang Tùy Chu gắp một đũa đồ ăn, nói: “Ngươi nói xem, sau khi tông miếu bị sụp, nếu Bàng Thiệu muốn giận chó đánh mèo, thì dễ động thủ với ai nhất.”
Hoắc Vô Cữu không nâng mắt, nói: “Thái thường lệnh.”
Thái thường lệnh theo như lời hắn nói đúng là Tề Mân. Giang Tùy Chu sửng sốt, yên lặng nhìn Hoắc Vô Cữu, chiếc đũa còn giơ ra giữa không trung.
Kết quả y phân tích trong vài ngày, sao Hoắc Vô Cữu lại biết?
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu giương mắt nhìn về phía y, nói: “Bàng Thiệu phạm vào tội lớn, cho dù gã không bị phạt, cũng sẽ bị xử lí một phần vây cánh. Trong triều các ngươi trừ gã ra, chỉ còn thái thường lệnh Tề Mân có tiếng nói nhất. Ông ta lại bất hòa với Bàng Thiệu từ lâu, lúc này, tất nhiên sẽ đè lên đầu Bàng Thiệu, để gã rơi xuống thế hạ phong. Cục diện như vậy, hiển nhiên Bàng Thiệu sẽ không ngồi yên làm ngơ được.”
Trong lòng Giang Tùy Chu không khỏi thán phục.
Hắn đối với triều cục Nam Cảnh như hạ bút thành văn, khó trách mấy năm trước bách chiến bách thắng. Chỉ riêng bản lĩnh biết người biết ta này, thì không phải tướng lĩnh bình thường nào cũng có sẵn.
Giang Tùy Chu gật đầu nói: “Không sai, bổn vương cũng suy đoán như vậy. Tuy nhiên Bàng Thiệu làm việc cẩn thận, đến bây giờ vẫn chưa bại lộ ra gã muốn làm như thế nào.”
Hoắc Vô Cữu nhìn về phía y, nói: “Thông đồng với địch.”
Giang Tùy Chu sửng sốt, liền nghe Hoắc Vô Cữu nói tiếp: “Nếu muốn hại chết Tề Mân, đây là biện pháp trực tiếp nhất, dễ dàng nhất.”
Giang Tùy Chu chậm rãi buông đôi đũa xuống.
Hoắc Vô Cữu không mưu mà hợp với cách nghĩ của y, nhưng y có nhiều tư liệu lịch sử như vậy để làm bằng chứng, còn Hoắc Vô Cữu thì tại sao lại nghĩ được đến vậy?
Y không khỏi yên lặng quan sát Hoắc Vô Cữu.
Hoắc Vô Cữu để y nhìn đến nỗi có chút không được tự nhiên.
Chẳng qua hôm nay Ngụy Giai đã hội báo cho hắn kết quả theo dõi qua nhiều ngày mà thôi, tuy rằng không thật sự điều tra rõ được Bàng Thiệu muốn làm cái gì, nhưng cũng có thể khiến hắn đoán ra được đôi phần.
Hắn hắng giọng một cái, nói tiếp: “Tuy Tề Mân và Bàng Thiệu bất hòa, nhưng cũng chưa bao giờ có liên hệ với chúng ta. Nếu bị tra ra là thông đồng với địch, tất nhiên là bị người ta hãm hại.”
Giang Tùy Chu chậm rãi nói: “Nếu muốn mưu hại, tất nhiên phải cần chứng cứ. Như vậy, nhất định sẽ có người thay Bàng Thiệu tạo chứng cứ cho Tề Mân, người tạo ra chứng cứ, nhất thiết phải là người Tề Mân cực kỳ tín nhiệm……”
Nói như vậy, đôi mắt y dần dần sáng lên.
“Hai ngày nay ta đã sai người đi tra, xem xem đến tột cùng là người nào có động cơ này! Nói vậy cái người lén liên hệ cùng Bàng Thiệu kia, cũng có chút dính dáng tới việc này……”
Hoắc Vô Cữu nhìn về phía y, chiếc đũa trong tay linh hoạt xoay chuyển, nhẹ nhàng gõ một cái trên trán Giang Tùy Chu.
“Đi tra học sinh của ông ta, Thám Hoa mười năm trước đó.” Hắn nói.
Giang Tùy Chu mặt đầy kinh ngạc: “Việc này ngươi cũng biết?”
Tất nhiên biết rồi, đây là do Ngụy Giai tra được ngày hôm qua, sáng nay mới báo cáo cho Hoắc Vô Cữu.
Hoắc Vô Cữu dừng một chút, nuốt lời nói thật xuống.
“Tự nhiên biết đó.” Hắn nhàn nhạt nói.
“Tra xét mấy ngày như vậy, cái này cũng không biết? Có thời gian rỗi, không bằng đi làm chính sự đi, còn tốt hơn là ban ngày tuyên dâm cùng thiếp thất.”