Cưới Chiến Thần Tàn Tật Về Làm Thiếp Và Cái Kết

Chương 49




May mà vốn Giang Tùy Chu cũng không thích quyển sách kia lắm, Hoắc Vô Cữu không muốn đọc, y cũng không truy đến cùng.

Ngày hôm sau, Lý Trường Ninh liền cảm thấy tinh thần Hoắc Vô Cữu đã tốt hơn một chút so với hai ngày trước.

Sắc mặt vẫn trắng như cũ, nhưng không còn vẻ uể oải rõ ràng như hai ngày trước nữa, thấy ông ta đi vào trong phòng còn nhẹ nhàng gật gật đầu với ông ta.

Lý Trường Ninh chỉ nghĩ là bởi vì trong quá trình chữa bệnh, trạng thái người bệnh khó tránh khỏi sẽ có chút bấp bênh, là hiện tượng bình thường.

Ông ta cười nói: “Hôm nay thoạt nhìn tướng quân không tệ, có lẽ nào hai ngày trước chữa bệnh đã bắt đầu có hiệu quả?”

Hoắc Vô Cữu không cảm giác được hiệu quả gì, nhưng mà vẫn nhẹ nhàng gật đầu để cổ vũ.

Lý Trường Ninh vui mừng ra mặt.

Mãi cho đến khi buổi chữa bệnh hôm đó xong xuôi, Lý Trường Ninh thu dọn hòm thuốc, thời điểm chuẩn bị cáo từ, Hoắc Vô Cữu nâng tay lên, gọi Ngụy Giai đi qua.

“Tướng quân?” Ngụy Giai vội vàng tiến tới.

Liền nghe Hoắc Vô Cữu nói: “Có chuyện muốn ngươi đi làm.”

Trên mặt Ngụy Giai lộ ra thần sắc kinh hỉ: “Tướng quân xin nói!”

Hắn ta biết hiện giờ bản thân mình cùng tướng quân đang ở trại địch, mặc dù muốn có tính toán, cũng phải yên tĩnh chờ cơ hội. Vào lúc này, trừ việc nghĩ mọi cách để chữa khỏi hai chân cho tướng quân ra, hắn ta không còn gì có thể làm.

Nhưng mà, cứ mãi không có cơ hội máu chảy đầu rơi vì tướng quân, vẫn khiến người ta vô cùng ngứa tay.

Nghe thấy Hoắc Vô Cữu nói như vậy, hai mắt Ngụy Giai hiện lên cả ánh sáng.

Liền nghe Hoắc Vô Cữu nói: “Các huynh đệ bên trong thành, hiện giờ đều nhàn rỗi đúng chứ?”

Ngụy Giai liên tục gật đầu.

“Chưa có của mệnh lệnh tướng quân, mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thuộc hạ đã an bài bọn họ ẩn núp trong thành Lâm An, nếu tướng quân có phân phó, thuộc hạ có thể liên hệ với bọn họ trước tiên.”

Hoắc Vô Cữu ừ một tiếng.

“Vậy mấy ngày nay, nghĩ cách tìm chút phiền toái cho Bàng Thiệu.”

Ngụy Giai sửng sốt.

Việc này…… Tướng quân đã không hạ mệnh lệnh thì thôi, một khi đã ra lệnh, lại hăng tới như vậy?

Hắn ta ngơ ngác nhìn Hoắc Vô Cữu, trong lúc nhất thời quên cả việc đáp lại.

Liền thấy Hoắc Vô Cữu giương mắt, nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái.

“Không cho các ngươi đi ám sát gã.” Trên mặt Hoắc Vô Cữu lộ ra hai phần ghét bỏ.

Ngụy Giai chớp chớp mắt, lắp bắp nói: “Vậy…… Tướng quân nói tìm phiền toái, là phiền toái thế nào?”

Hoắc Vô Cữu dời ánh mắt đi, hờ hững hạ mệnh lệnh.

“Trong tay gã đang có không ít chuyện lặt vặt làm cho Giang Thuấn Hằng đúng chứ? Làm hỏng một hai việc của gã, nếu quan trọng, có thể ầm ĩ đến trước mặt Giang Thuấn Hằng.”

Ngụy Giai ngơ ngác trực tiếp gật đầu.

Hoắc Vô Cữu đạm thanh nói: “Đi đi.”

Ngụy Giai liền lui ra ngoài cùng Lý Trường Ninh.

Hoắc Vô Cữu thần sắc bình tĩnh mà nhìn thoáng ra bên ngoài.

Hiện tại, việc mà hắn có thể làm thì vẫn ít, nhưng cũng không phải là không làm được gì cả. Bàng Thiệu đã tìm phiền toái cho Giang Tùy Chu, vậy hắn cũng có thể nghĩ chút biện pháp, tìm phiền toái cho Bàng Thiệu.

Chiến trường tuy lớn, nhưng chút ngọn gió nhỏ không bắt mắt, lại có thể quyết định toàn bộ chiến cuộc.

Chỉ cần khống chế được ngọn gió này thổi từ hướng nào.

Hoắc Vô Cữu nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, cầm lấy một quyển sách từ mép giường, nhăn mày lại, vất vả mà nghiêm túc đọc nghiền ngẫm.



Đúng là quyển sách vô cùng tối nghĩa mà hôm qua bị hắn gọi là “nhàm chán” rồi ném sang một bên kia.

——

Lâm An mưa nhiều, chẳng được mấy ngày trời quang, lại đã mưa liên tiếp vài ngày liền.

Mưa dưới thành Lâm An không hiếm, nhưng trận mưa lần này, lại khiến lòng người hoang mang, ai ai cũng cảm thấy bất an.

Bởi vì, cơn mưa này làm sụp từ đường ở phía bắc hoàng cung.

Từ đường kia mới chỉ bắt đầu xây từ hai tháng trước, còn chưa xây xong. Trận mưa này mãnh liệt, phá hủy tan tành cung điện đã xây dựng được gần hai tháng, gần như biến thành một đống phế tích.

Đây chính là điều đại kị, là điều rất không may mắn!


Bên trong tông miếu đều thờ cúng các triều đại hoàng đế Đại Cảnh, kia chính là căn cơ của triều đình, là nơi còn quan trọng hơn so với hoàng cung. Bởi vì Đại Cảnh dời về phía nam, Hoàng Thượng lòng mang chí lớn, còn đặc biệt xây từ đường ở nơi tọa nam triều bắc, chính là vì để cho Thái Tổ Thái Tông được tận mắt nhìn thấy chính mình giành lại đất đai đã mất, kiếm chỉ Nghiệp Thành.

Kết quả, Nghiệp Thành còn không giành lại được, tông miếu này đã sụp mất.

Trong lúc nhất thời, dân gian xôn xao phao tin đồn nhảm nhí, tới tình trạng không áp xuống nổi. Mọi người đều nói, chỉ sợ vận số của Đại Cảnh sắp hết, ngay cả hài tử đầu đường cuối ngõ đã bắt đầu bịa ra bài đồng dao Cảnh diệt Lương hưng.

Hậu Chủ nổi trận lôi đình, trên triều đình loạn thành một nùi.

Mà Tĩnh Vương phủ thì lại là một nơi an bình, hoàn toàn bất đồng với bên ngoài phủ.

Sau hôm thi châm đó, chân Hoắc Vô Cữu đã có thể động đậy đôi chút rất nhỏ.

Biên độ động đậy rất nhỏ, gần như là không tính được, vả lại bởi vì vết thương còn chưa lành, cho nên càng không thể dễ dàng hoạt động. Nhưng với hắn mà nói, lại đã chứng minh cho việc dược của Lý Trường Ninh đã có tác dụng, trong lúc nhất thời, mấy người trong phòng đều nín thở ngưng thần, vui mừng ra mặt.

Duy chỉ có Hoắc Vô Cữu trên giường biểu tình đạm nhiên.

Hắn vừa thử động đậy chân, vừa đạm thanh hỏi: “Chuyện từ đường đó, các ngươi làm?”

Ngụy Giai cười hắc hắc: “Đúng rồi! Chẳng phải tướng quân nói, phải tìm cho Bàng Thiệu chút phiền toái có thể ầm ĩ đến tận trước mặt cẩu hoàng đế sao? Các huynh đệ bên trong thành tìm hiểu một phen, sửa tông miếu chính là chuyện lớn nhất Bàng Thiệu đang làm! Lúc đầu thuộc hạ còn có chút sợ hãi, nhưng đội trưởng thống lĩnh đám huynh đệ kia là một người thông minh, cam đoan với thuộc hạ, nói nhất định có thể hoàn thành!”

Hoắc Vô Cữu giương mắt nhìn hắn ta một cái, đuôi lông mày khóe mắt đều nhiễm ý cười, khen: “Lá gan rất lớn.”

Ngụy Giai biết bình thường trong mắt tướng quân nhà mình không chứa được nửa hạt cát, hiếm khi thấy hắn có bộ dáng cười. Thần thái này của hắn, chính là cực kỳ vừa lòng đối với chuyện bọn họ làm.

Hắn ta cười nói: “Cũng là do lão già Bàng Thiệu kia gan lớn, ngay cả bạc ở tông miếu cũng dám tham, xây tường đều rỗng ruột, dùng nguyên liệu cũng kém, chẳng qua các huynh đệ chỉ trộn lẫn ít người vào bên trong, làm chút thủ đoạn nhỏ, khiến cho những cung điện đó đều bị mưa cuốn sập!”

Lý Trường Ninh nghe đến đây, ở bên cạnh cười xen mồm nói: “Chắc là hàng năm vị Bàng đại nhân kia sinh hoạt ở phương bắc, không hiểu được nước mưa Giang Nam có bao nhiêu lợi hại, mới dám thâm hụt tiền xây kiến trúc. Theo cách xây của gã, cho dù chư vị không động thủ, chắc hẳn từ đường kia cũng chẳng chống đỡ được mấy năm.”

Nói rồi, ông ta với Ngụy Giai cùng nở nụ cười.

Hoắc Vô Cữu cũng gật đầu theo, tiếp đó nâng tay, cắt ngang tiếng cười của Ngụy Giai.

“Chuyện làm tốt, nhưng không thể thiếu cảnh giác.” Hắn nói. “Để bọn họ chú ý cho kỹ động tĩnh ở Bàng phủ, Bàng Thiệu bị thua thiệt, tất nhiên sẽ có phản ứng.”

Ngụy Giai cười nói: “Tướng quân yên tâm, thuộc hạ đã sớm an bài thỏa đáng!”

Hoắc Vô Cữu ừ một tiếng, giương mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.

Nhà chính An Ẩn Đường người ra kẻ vào, toàn bộ trật tự rành mạch.

——

Giang Tùy Chu đã nhận được tuyến báo ngay từ đầu.

Y không ngờ rằng, cư nhiên lịch sử đã xảy ra biến hóa lớn như vậy. Trong sách sử ghi lại, tuy triều đình Nam Cảnh hủ bại, nhưng chưa bao giờ phát sinh chuyện do hủ bại mà dẫn tới việc sụp tông miếu.

Bất quá, chuyện này đối với Giang Tùy Chu mà nói, lại là một chuyện rất tốt.

Bình thường tuy Bàng Thiệu vô pháp vô thiên, nhưng sẽ không để việc tham ô ầm ĩ tới trước mặt Hậu Chủ, gã lừa Hậu Chủ, rồi quay lưng với hậu chủ để vơ vét tiền, dù có vơ vét được nhiều hơn nữa, cũng sẽ không để Hậu Chủ biết.

Nhưng lần này, việc gã tham ô cư nhiên lại để hậu chủ phát hiện, hơn nữa, còn là do làm sụp tông miếu đặt bài vị tổ tiên của Hậu Chủ.

Bởi vì việc này quan trọng, tuy rằng tông miếu không phải do Bàng Thiệu tự tay xây, nhưng toàn bộ đều do gã giám sát phụ trách. Tông miếu sụp xuống, Hậu Chủ lập tức phái người điều tra, phế tích chất đống ở kia, cho dù Bàng Thiệu có mánh khoé thông thiên như thế nào, cũng không có cách để đổi trắng thay đen, trốn tránh trách nhiệm vào lúc này.

Từ sau khi Hậu Chủ đăng cơ tới nay, hiện giờ là lần đầu Bàng Thiệu xảy ra vấn đề trước mặt gã ta.



Hậu Chủ đã phát cáu một trận rất lớn với Bàng Thiệu, thậm chí mấy người vây cánh liên quan tới Bàng Thiệu đều bị cách chức điều tra. Quan trọng nhất chính là, vốn Hậu Chủ tín nhiệm Bàng Thiệu đủ điều, tất cả việc lớn việc nhỏ trong triều đều yên tâm mà giao cho gã làm, hiện giờ tầng tín nhiệm này, lại xuất hiện vết rách.

Đây là chuyện Giang Tùy Chu mong muốn được thấy nhất.

Y lật qua lật lại tuyến báo kia nhìn mấy lần, chỉ cảm thấy là trời xanh có mắt, giáng một trận mưa to như vậy.

Bất quá……

Trước khi cất tuyến báo lại, y đặt ánh mắt trên đoạn văn tầm thường nhất trong đó.

Trong vây cánh bị cách chức điều tra của Bàng Thiệu, có mấy người đều là quan viên Lại Bộ. Người bị cách chức rồi, vị trí đó sẽ được bỏ trống.

Bình thường việc điều nhiệm quan viên, Hậu Chủ đều để Bàng Thiệu sắp xếp, nhưng hiện giờ Bàng Thiệu lại gây tội, Hậu Chủ liền hết cách.

Vì thế, gã ta liền dựa vào Tề Mân thượng thư, đề bạt vài quan viên không nằm trong Bàng đảng để thay vào chỗ trống, rất nhiều người trong đó vẫn còn trẻ tuổi, là tân khoa cử tử mấy năm trước.

Giang Tùy Chu nhíu nhíu mày.

Tất nhiên y biết, Tề Mân không có chút tư tâm nào, làm như vậy tất cả đều là vì giang sơn Cảnh triều. Nhưng người như ông ta bởi vì lai lịch cao, tính tình kém, nên nói chuyện làm việc rất là dứt khoát.

Vốn ông ta vẫn luôn gióng trống khua chiêng đối nghịch với Bàng Thiệu, nhưng bởi vì Bàng Thiệu thế lớn, khiến cho ôbg ta vẫn luôn không có thành quả gì. Nhưng bắt đầu từ khi Trần Đễ bị định tội, Bàng đảng liên tiếp gặp rất nhiều lần đả kích, ở lần sơ hở này, Tề Mân chiếm thượng phong.

Giang Tùy Chu vuốt ve mép giấy viết thư.

Y biết, đủ loại thất bại lúc trước, đối với Tề Mân mà nói, ngược lại chỉ là khói mù của ông ta. Bàng Thiệu biết ông ta sấm to mưa nhỏ, liền không để ông ta vào mắt.

Nhưng hiện giờ, Tề Mân xâm phạm tới ích lợi của Bàng Thiệu, biến thành người thuận thế bỏ đá xuống giếng.

Như vậy, cho dù Tề Mân là nguyên lão đức cao vọng trọng tam triều, Bàng Thiệu cũng sẽ nảy sinh tâm tư của gã.

Trong sách sử, Tề Mân chết rất bất thường.

Trước khi Cảnh triều bị diệt, ông ta bị lục soát từ trong phủ ra thư tín cấu kết với Bắc Lương, vì thế bị tru di cửu tộc. Mãi cho đến đời sau, Sử gia vẫn còn tranh luận xem Tề Mân có thật sự đầu quân cho nước Lương hay không.

Nếu là thật, vậy cũng thôi, nhưng nếu là giả……

Vậy chuyện này, rất có thể bởi vì con bướm vỗ cánh, mà phát sinh sớm hơn.

——

Xế chiều hôm nay, khi Giang Tùy Chu đến phòng Hoắc Vô Cữu, Hoắc Vô Cữu đang tự mình ngồi ở trên giường đọc sách.

Tựa hồ hắn không cần mỗi ngày Giang Tùy Chu phải tới thăm hắn cho lắm, bất quá dường như hai người đã đạt được một loại thỏa thuận kỳ diệu, ai cũng không nói về chuyện này.

Ngược lại mỗi ngày sẽ rất là tự nhiên mà ở chung một khoảng thời gian.

Thấy Giang Tùy Chu ngồi xuống trên mép giường, Hoắc Vô Cữu giương mắt nhìn về phía y, hỏi: “Có chuyện tốt?”

Giang Tùy Chu mặt mang vẻ vui sướng, cười nhạt nói: “Quả thật là có.”

Nói rồi, y cầm lấy sách ở cạnh giường, vừa lật, vừa nói: “Nghe nói chưa? Hai ngày nay mưa to, khiến tông miếu ở phía bắc hoàng thành sụp mất.”

Nói xong, y nhướng mày nhìn về phía Hoắc Vô Cữu.

Thần sắc sung sướng trên mặt y quá mức rõ ràng, khiến Hoắc Vô Cữu không nhịn được nhắc nhở y: “Kia là tông miếu nhà ngươi, được cúng bái ở bên trong, cũng là tổ tiên ngươi.”

Giang Tùy Chu không để bụng.

“Chẳng phải mới xây được một nửa, bài vị cũng chưa được chuyển vào sao?” Y nói. “Huống hồ, đó là do Bàng Thiệu làm sụp, nếu Thái Tổ Thái Tông muốn trách tội, thì cũng không trách ta đây vui sướng khi người gặp họa.”

Hoắc Vô Cữu nghe vậy dừng một chút.

Thật sự cũng không phải là do Bàng Thiệu làm. Xét cho cùng, chuyện này vẫn là hắn làm.

Bất quá, ngay cả giang sơn Giang gia Hoắc Vô Cữu hắn cũng đã làm càn mà đánh, ghi thêm mối thù hủy tông miếu người ta, chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy Giang Tùy Chu mang theo tiếng cười, mở miệng.

“Nếu nói như vậy, ngươi được gả vào trong phủ bổn vương, cũng coi như đã vào gia phả bổn vương. Mối thù phá hỏng tông miếu này, bổn vương giúp ngươi cùng nhau ghi tạc trên đầu Bàng Thiệu.”