Cưới Chiến Thần Tàn Tật Về Làm Thiếp Và Cái Kết

Chương 1: Chương 1





Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao.
Phủ Tĩnh Vương nằm ở giữa phố Thanh Hà, sáng sớm đã giăng lụa đỏ và đèn lồng.

Sắc trời vừa tối lập tức lên đèn, từ xa nhìn lại chỉ thấy một mảng trời sáng trưng ánh đỏ sắc vàng.

Trước cửa ra vào tiểu tư bận rộn ra ra vào vào và ngay bậc thềm rơi dày đặc xác pháo, tất cả đều ánh lên không khí vui mừng vô cùng náo nhiệt.
Giang Nam đầu xuân gió nhẹ thổi phất phơ, đèn lồng nến đỏ lấp lánh, chữ hỉ trên đèn lồng sáng rỡ.
Phủ Tĩnh Vương có tiệc mừng, chính vào hôm nay.

Mùng ba tháng hai, là ngày hoàng đạo do thánh thượng khâm điểm.
Hoàng thượng nói, mùng ba tháng hai, mọi việc đều thích hợp, càng thích hợp cưới gả.
Về phần hôm nay có phải thật sự là ngày hoàng đạo hay không cũng chẳng quan trọng.

Quan trọng là Hoàng thượng nhất định muốn Tĩnh Vương lấy vợ vào ngày này, cho dù hôm nay phủ Tĩnh Vương có tang, cũng phải đặt quan tài qua một bên, cứ lên nhạc thổi sáo rước người vào cửa trước đi rồi tính sau.
Một lời của thiên tử có sức mạnh tựa ngàn quân, nói đúng là đúng.
Mặc dù hai năm trước vị thiên tử này bị phản quân giết thẳng vào thủ đô Nghiệp Thành, sa cơ thất thế dẫn theo bách quan một đường chật vật chạy trốn về phía Nam, chạy trốn như hàng tham sống sợ chết.
Nhưng mà, có giống chó nhà có tang đến thế nào thì thiên tử vẫn là thiên tử.

Huống chi, vị thiên tử này mới đại thắng mấy ngày trước đó, hôm nay đúng là thời điểm xuân phong đắc ý, đắc chí vừa lòng.
Dù sao trong thiên hạ ai mà không biết, vị Hoắc Tướng quân bách chiến bách thắng, khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật đã bị Hoàng thượng đánh gãy hai chân.
Đúng là chuyện vui.
Đại Cảnh có tin mừng, phủ Tĩnh Vương cũng có hỉ.

Nhưng khi hai tin vui này đến cửa phủ Tĩnh Vương cùng một lúc lại khiến mọi người ở Phủ Tĩnh Vương không vui mừng nổi, trái lại ai ai cũng buồn như cha mẹ chết.
Dù sao…
Tướng quân người ta bắt thì bắt, muốn chém giết muốn róc thịt, cũng bình thường.
Nhưng mà, mặc áo cưới lên người vị tướng quân kia, còn đẩy đến Phủ Tĩnh Vương bọn họ để làm thiếp… Chuyện này, chuyện này tính làm sao đây!
Cho nên, phủ Tĩnh Vương ngày hôm đó mặc dù nhạc trống rình rang, giăng đèn kết hoa, đốt pháo hơn nửa ngày, nhưng trên dưới Vương phủ lại không một ai vui vẻ.

Mọi người bận rộn tới lui, nhìn thì náo nhiệt nhưng từng người đều ngầm hiểu lẫn nhau mà ngoan ngoãn, không dám mở miệng.
Ở trong không khí vui mừng này lại im lặng lan tràn, khiến cho bầu không khí trong Vương phủ có chút căng thẳng, càng đi vào trong bầu không khí càng im lặng đến đáng sợ.
Nhất là An Ẩn Đường.
An Ẩn Đường là chỗ ở của Tĩnh vương điện hạ, hai chữ “An Ẩn” là đại sư trong cung trích từ kinh Diệu Pháp Liên Hoa đặt giúp anh.
Việc này cũng không hiếm, dù sao Tĩnh vương điện hạ đã ốm yếu bệnh tật từ trong thai, sức khỏe cũng không khang kiện.

Có thể bệnh tật như vậy mà sống đến bây giờ, ít nhiều cũng coi như mượn vài phần Phật quang.
Lúc này bên trong An Ẩn Đường đèn đuốc sáng trưng nhưng yên tĩnh.
Toàn bộ Vương phủ đều treo lụa đỏ, nhưng riêng bên trong An Ẩn Đường nửa dây cũng không có.

Màn đêm hạ xuống, trong viện ánh nến rực rỡ, gió mát thổi nhẹ, mấy nhành cây đường lê cổ mộc trăm năm lung lay trong gió, các bông hoa màu trắng rơi rụng lác đác.
Thị nữ trong nội viện ra ra vào vào, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, thở mạnh cũng không dám.
Tất cả mọi người đều biết, hôm nay tâm trạng Vương gia không tốt.
Ngày thường Vương gia đã ít nói, làm người khiêm tốn, dù sao cũng là bộ dáng u ám làm cho người ta cảm thấy cao thâm khó đoán, đoán không ra trong lòng hắn nghĩ cái gì.
Ngày hôm nay càng quá hơn.
Nghĩ cũng đúng, Vương gia tuy là đồng tính nhưng không phải người ăn tạp.

Làm sao thích nổi tướng lĩnh nước địch bị đánh thành tàn phế, còn thưởng cho Vương gia làm thiếp?
Không bàn chuyện người kia nguy hiểm đến nhường nào, tựa như thú dữ bị vây khốn, chỉ nói Hoàng thượng ban đạo thánh chỉ này thật vớ vẩn vô cùng, quả thực là soạn mấy lời sỉ nhục này thành thánh chỉ, có khác gì vả vào mặt Vương gia.
Nhưng Vương gia tâm trạng kém thế nào thì cũng phải làm theo.

Bọn họ chỉ là người hầu, chỉ cần cẩn thận hầu hạ, cẩn thận để tránh bị vạ lây mà mất đầu là đủ rồi.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Bởi vì cưới vào là thị thiếp, cho nên Vương gia không cần đích thân nghênh đón, nhưng động phòng là tất yếu.
Cho nên, Tĩnh Vương điện hạ từ sáng sớm đã chuẩn bị xong, thay hỉ bào đỏ chỉ vàng, tóc đen cài ngọc quan.
Anh đang ngồi ở trên giường, trong tay cầm một cuốn sách.
Bọn hạ nhân lặng yên không một tiếng động mà đứng hầu ở bên, không ai dám quấy rầy anh.
Một thị nữ hầu hạ trong viện cẩn thận từng tí đi đến.


Nàng nhận được mệnh lệnh của cấp trên, phải bưng chậu nước đặt cạnh bàn trang điểm.
Nàng cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn lung tung, hai tay nắm chặt trước người.

Bầu không khí trong viện đã đủ kiềm nén, lại không ngờ rằng trong phòng Vương gia càng lớn hơn.
Trong lư đang đốt trầm hương, chung quanh bày biện cổ xưa trang nghiêm, đốt đèn sáng như ban ngày.

Rõ ràng nên là khung cảnh thanh nhã tĩnh lặng, vậy mà cứ như yêu ma bốn vòng âm tào địa phủ, làm cho nàng sợ đến mức chân run rẩy.
Nàng nỗ lực mà không phát ra tiếng vang, im ắng hành lễ với Vương gia đang ngồi trên giường, rồi cực kỳ nhanh nhẹn đi bưng chậu đồng trên mặt đất.
Nhưng bởi vì nàng không thường xuyên hầu hạ trong phòng nên không thuần thục.

Lúc bưng chậu đứng dậy, không cẩn thận đụng chậu vào mép bàn gỗ ô mộc, phát ra một tiếng trầm đục, một chút nước bắn tung tóe.
Một tiếng boong vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh như chết.
Tay thị nữ run lên, toàn thân đều căng thẳng, vội vàng giương mắt nhìn vị chủ tử trên giường.
Nàng nhìn thấy, Vương gia giương mắt, ánh mắt lẳng lặng rơi trên người nàng.
Đôi mắt kia sao mà đẹp như thế.

Hình dạng hẹp dài, đuôi mắt lười biếng nhếch cao, lại thêm lông mi dài mảnh, lại có đôi lông mày hơi hếch lên, lười biếng lại mê hoặc, giống như thư hùng mạc diện* trên sách, yêu quái câu hồn đoạt phách.
* Thư hùng mạc diện: nét đẹp phi giới tính, nam nữ đều bị thu hút.
Trên đuôi mắt xinh đẹp như vậy lại điểm lên nốt ruồi nhỏ màu son.

Dưới ánh đèn chập chờn, quả thực là muốn hút hết hồn phách người ta.
Nhưng tiểu thị nữ toàn thân đều lạnh ngắt.
Đôi mắt kia, đen không thấy đáy, dưới màu sắc diễm lệ, kiêu căng lại băng lãnh, rõ ràng giống như đang nhìn một vật chết.
Chân nàng mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, chậu đồng lách cách rơi xuống đất, đổ nước ra đầy đất.
――――
Giang Tùy Châu cứng đờ phất tay áo, ý bảo tiểu cô nương này lui xuống.
Nàng như là mờ mịt được đại xá, dùng hết sức dập đầu tạ tội với anh, sau đó ôm lấy chậu đồng trên mặt đất ướt sũng rồi lảo đảo chạy mất tiêu.

Giang Tùy Châu nhìn bóng lưng chật vật chạy đi của nàng, cảm thấy hoang mang.
… Mình là ai? Đáng sợ như vậy sao?
Nhưng mà, lời này anh tuyệt đối không dám hỏi ra khỏi miệng, tự nhiên, cũng không ai có thể giải thích.
Anh nhớ kỹ, bản thân vừa rồi chỉ trả lời tin nhắn của sinh viên, tắt máy vi tính chuẩn bị nghỉ ngơi.

Với anh mà nói, đây là một ngày cực kỳ bình thường ―― Ngoại trừ hôm nay thu được bài luận văn đó, thật sự quá nghiệp dư.
Dù sao, anh đã làm giảng viên ở đại học J mấy năm, từng hướng dẫn nhiều sinh viên tốt nghiệp, luận văn hiếm lạ kỳ dị gì cũng đã gặp vài lần, tự nhận kiến thức cũng coi như rộng rãi, lúc đối mặt các sinh viên vẫn có thể tâm bình khí hòa, ứng đối tự nhiên, bảo trì mặt mũi hiền lành.
… Nhưng đây thật sự là lần đầu tiên anh nhìn thấy, một sinh viên khoa lịch sử, lại dựa trên tư liệu dã sử mà viết luận văn thành bình thư tình tiết khúc chiết, xúc động lòng người.
Cậu ghi, Tướng quân khai quốc triều Lương, Định Bắc Hầu Hoắc Vô Cữu dẫn binh diệt Cảnh, là khổ tâm khó mà thổ lộ.

Nguyên nhân trong đó là vì lúc y ở Nam Cảnh làm con tin, bị một vị Vương gia Nam Cảnh phong hào “Tĩnh”, ốm yếu tính danh không rõ nạp làm thiếp thất, chịu nhục nhã ba năm, cho nên lúc trở lại Bắc Lương, khởi binh diệt Cảnh, tốc độ cực nhanh, bởi vì ghi hận trong lòng.
Cũng chính vì như thế, vị kia ở trên chính sử chỉ rải rác vài nét bút, bởi Tĩnh Vương bệnh chết trẻ, cũng không phải cái chết bình thường.
Hắn không phải bệnh chết mà là bị Định Bắc Hầu chém đầu.

Vì báo mối thù năm đó, Định Bắc Hầu còn treo đầu lâu của hắn ở trên tường thành Lâm An, đơn giản chỉ cần treo trọn vẹn ba năm.
Lúc ấy Giang Tùy Châu cảm thấy, thằng nhóc này có lẽ đã chọn sai nghề nghiệp, đáng lẽ nên đi làm biên kịch.
Chuyện này đối với sử gia chuyên nghiệp như bọn họ nói, không khác gì đi nghiên cứu lịch sử nhà Thanh từ phim Hoàn Châu Cách Cách.
Vì vậy, Giang Tùy Châu không chút lưu tình phê bình luận văn đó, cuối cùng còn đưa ý kiến cần sửa đổi của anh: Chọn đề tài khác, làm lại từ đầu.
Người học sinh kia cũng rất lỳ.
“Làm sao thầy biết dã sử là không đúng? Thầy không thể vì vậy mà nói luận văn của tôi là thêu dệt vô cứ chứ! Cho dù thầy nghiên cứu tư liệu lịch sử nhiều hơn nữa, cũng chưa tự mình trải qua, chưa thấy tận mắt mà!”
Nhận được câu trả lời như vậy, Giang Tùy Châu cười khẩy.
Tôi nghiên cứu lịch sử, còn muốn tự mình trải qua? Vậy nếu tôi nghiên cứu sinh vật cổ, chẳng lẽ còn muốn tôi lên núi làm khỉ hả?
Anh cay nghiệt vô tình đẩy kính mắt, trả lời: “Nói rất có lý, nhưng mà luận văn, viết lại.”
Phản hồi xong, anh nở nụ cười, xoa xoa cổ vai đau nhức, tắt máy tính.
Ngay thời khác đó, chung quanh lập tức tối đen.
… Cúp điện à?
Nhưng chung quanh đen kịt, ngay cả đêm tối bình thường cũng sẽ xuất hiện một ít ánh sáng lờ mờ.
Giang Tùy Châu ngẩn người, đang định giơ tay rờ nguồn điện trên bàn.
Nhưng mà không đợi anh vươn tay, khắp nơi đột nhiên sáng lên.
Là đèn, nhưng lại chớp tắt, rung lắc.
Ánh đèn chiếu sáng chung quanh anh.
Anh nhìn thấy ánh sáng màu vàng ấm tỏa ra từ đèn, anh ngồi trong một gian phòng.


Xung quanh đều trang trí bằng đồ cổ, che chắn bằng bình phong, đa bảo các các thứ, còn có động thiên, cao nhã đoan chính nghiêm túc.

Mặc dù khắp nơi không có cái gì sáng màu, nhìn qua cũng cổ xưa, thế nhưng mấy món này chiết xạ rất chói, lại mang hơi hướng hoa lệ trang nghiêm.
Phòng cực rộng rãi, chung quanh đứng khá nhiều thị nữ, liếc sơ đã thấy bảy tám người, bọn họ đều đứng cúi đầu, không hề thấy chật chội.
Đầu óc Giang Tùy Châu có chút mơ màng.
… Ảo giác hả?
Anh rũ xuống mắt.
Lúc này, anh đang mặc một bộ váy dài cổ trang đỏ rực.

Tơ lụa có vẻ quý giá rũ xuống, thêu hoa văn mây phức tạp bằng tơ vàng, ở dưới đèn lấp lánh rạng rỡ.
Nhìn cách thức chế tạo này có lẽ là thời kỳ cuối nhà Cảnh đầu nhà Lương.
Quyển sách trong tay anh, chữ được sắp xếp từ trên xuống dưới phải sang trái, kiểu chữ phồn thể, nhìn mực in, còn ở giai đoạn dùng bản khắc để in ấn.
Bàn thấp bên phải anh, gỗ hoàng hoa lê, trên bàn là chén trà nhỏ mà anh từng thấy ở viện bảo tàng.
【 Chén trà men sứ trắng hoa văn sơn trà trong lăng mộ quý tộc cuối thời nhà Cảnh 】
Giang Tùy Châu ánh mắt trống rỗng.
… Tôi là ai, đây là đâu? Tại sao đồ vật đào ra từ lăng mộ cổ lại ở trên bàn của mình?
Cũng đúng lúc này, tiếng vang do thị nữa kia gây ra đã thu hút sự chú ý của anh.
Nhưng khi ánh mắt của anh vừa đảo qua, anh chưa kịp suy nghĩ xem phải nói gì, tiểu cô nương ước chừng mười mấy tuổi đã sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, nước văng đầy đất, không ngừng dập đầu.
Biến thành Giang Tùy Châu bị hù đến bối rối.
Anh cố gằng duy trì sự tỉnh táo, giơ lên tay, ý bảo nàng lui xuống đi.
Thấy tiểu cô nương kia cảm động đến rơi nước mắt mà ôm chậu chạy, còn chưa chạy được mấy bước, lại suýt chút nữa bị trượt chân bởi vũng nước dưới đất, ngã nhào vào một người đàn ông vừa mới tiến vào.
“Vội vàng hấp tấp còn ra thể thống gì nữa! Còn không mau đi ra ngoài!” Người kia trách mắng.
Giọng của thái giám.
Giang Tùy Châu giương mắt nhìn về phía hắn ta, chỉ thấy người này một đường chạy tới, gương mặt thanh tú, trên mặt tươi cười.
Nụ tươi cười rất chân thành, mang theo ba phần nịnh nọt.
“Chủ tử.” Hắn ta ở trước mặt Giang Tùy Châu thuần thục hành lễ, xong đi qua kế bên anh, cung kính đáp lời.
“Kiệu của vị phu nhân kia đã đến, chủ tử, tuyệt đối đừng làm lỡ giờ lành.”
Giang Tùy Châu lẳng lặng nhìn hắn ta, tay giấu ở trong tay áo véo mạnh bản thân một cái.
Anh không tin, anh còn có thể đột nhiên lại xuyên việt như vậy.
Hơn nữa, còn trong tình huống chưa hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân, đã phải nghênh đón một đêm…
Động phòng hoa chúc..