Cưới Anh Nhé

Chương 30: 30: Dạy Học





Mấy ngày nghỉ này Châu Chấn Kiệt ở nhà đến phát chán, ngoài ăn rồi ngủ thực sự không có gì để làm.

Hắn đi ra ngoài phòng khách không ngờ thấy Khương Bạch Ngọc đang ngồi viết bài.
Dưới ánh chiều tà một cô gái có nét đẹp thanh thuần ngồi cầm bút nghiêm túc viết bài.

Dường như đang gặp phải vấn đề khó nên cô liên tục nhíu mày lại.
Châu Chấn Kiệt thấy vậy đến gần nhìn, bóng người cao lớn che đi ánh nắng tạo thành một cái bóng trên trang sách.

Khương Bạch Ngọc giật mình ngẩng đầu nhìn thấy là hắn liền hỏi.
"Sao anh không ở phòng nghỉ ngơi mà lại ra đây?"
"Nằm nhiều cũng chán nên tôi muốn vận động chút, mà cô đang làm gì vậy."
Nói rồi hắn cúi sát người xuống gần Khương Bạch Ngọc, gương mặt ngay bên cạnh làm cô tim đập bình bịch.

Sau nụ hôn hôm qua hắn chẳng có thái độ gì khác lạ, có lẽ hắn đối với cái hôn đó chỉ để chọc Viên Châu Hoa tức giận.
Khương Bạch Ngọc lại khác, nụ hôn kia khiến tâm tình của cô càng thêm kỳ lạ, chỉ cần lại gần hắn là đầu liền đình chỉ hoạt động.
Cô biết mình chỉ đang đơn phương vì thế cực kỳ cố gắng giữ cho tâm trí mình tỉnh táo.

Nhưng thực ra Châu Chấn Kiệt cũng đang phát sinh biến hóa như cô, có điều hắn quá kiêu ngạo, cũng không tin rằng sau tổn thương từ mối quan hệ trước hắn có thể yêu thêm một lần nữa.
Hai người cùng có tình cảm với nhau nhưng lại cực lực phủ nhận hoạc che giấu điều ấy, vì thế trước mặt đối phương liền ra vẻ điềm tĩnh.
Châu Chấn Kiệt khẽ quan sát mặt cô, lúc bị phát hiện thì khụ một tiếng chỉ vào bài làm nói.
"Cái này cô phải dùng công thức khác."
Khương Bạch Ngọc ồ lên, cô bắt mình tập trung vào bài tập trước mặt nghiêm túc viết lại lời giải.


Viết xong cô chỉ vào một bài khác hỏi.
"Còn cái này? Tôi đã thử rất nhiều cách giải khác nhau mà chẳng ra."
"Bài này ư, nó là dạng toán cao cấp cần phối hợp nhiều công thức khác nhau.

Đây để tôi ví dụ cho cô xem."
Nói rồi hắn cầm lấy bút viết ra lời giải minh họa cho Khương Bạch Ngọc.

Qua lời giảng của hắn cô cũng hiểu được phần nào.

Cô nhìn bài làm trên giấy rồi lại nhìn gương mặt nghiêng của hắn, nam nhân thực tài giỏi tốt nghiệp bao nhiêu năm mà vẫn nhớ cách giải toán.
Nháy mắt đến tối, Khương Bạch Ngọc duỗi tay thư giãn sau đó nhìn Châu Chấn Kiệt cảm tạ hắn.
"Cảm ơn anh, không có anh chắc đến đêm tôi vẫn chưa giải xong bài."
"Không có gì, vậy bao giờ đến kỳ thi thử vậy?"
"Ba ngày nữa."
Châu Chấn Kiệt ngạc nhiên.
"Nhanh vậy sao? Sắp thi thử mà bắt cô phải bỏ thời gian ra chăm sóc tôi..."
Khương Bạch Ngọc cắt lời hắn.
"Đừng nói vậy, là do tôi tự nguyện mà."
Câu này vừa nói ra cả hai đều rơi vào trầm mặc, Khương Bạch Ngọc vội vàng sửa lời.
"Bởi...bởi vì anh giúp tôi rất nhiều còn nói sẽ trả học phí cho tôi mà không lấy lãi.

Mấy chuyện chăm sóc này tôi giúp anh cũng là lẽ thường thôi."
"Vậy à."
Châu Chấn Kiệt vẻ mặt như hiểu ra, nhưng trong lòng bỗng thấy có phần mất mát.

Hắn nghĩ rằng cô chăm sóc hắn như vậy, có lẽ còn có tư tình khác.

Nhưng là hắn nghĩ nhiều quá rồi.
Khương Bạch Ngọc thì thở phào một hơi, cô sợ rằng nếu nói ra tình cảm của mình Châu Chấn Kiệt sẽ cảm thấy e dè mà tránh né cô.

Cô muốn ở bên hắn lâu hơn nữa, vì thế càng thêm chôn chặt đoạn tình cảm này trong lòng.
"Đã tối rồi sao, tôi đi nấu cơm đây."
Khương Bạch Ngọc ôm sách cất đi rồi vào phòng bếp, Châu Chấn Kiệt lại không có gì làm ngồi xuống sô pha bật ti vi lên xem.

Trên ti vi chẳng có gì hay ho, hắn bèn đứng dậy đi xuống bếp.

Lúc này Khương Bạch Ngọc đang bận rộn rán thịt, nghe tiếng bước chân liền quay lại nhìn.
Châu Chấn Kiệt cầm lấy rổ rau lên nói.

"Ngồi không cũng chán, để tôi giúp cô nấu ăn nhé."
Đối với lời đề nghị này Khương Bạch Ngọc có phần lưỡng lự.

Trước đây Châu Chấn Kiệt làm gì có nấu ăn bao giờ, không biết hắn làm nổi không.

Nhưng mà trông hắn chẳng có vẻ gì là ngu ngốc, chắc là sẽ biết làm mấy cái đơn giản.
Nghĩ vậy cô đồng ý cho hắn nấu ăn với mình.

Châu Chấn Kiệt cầm rổ rau đi vào trong xả nước, ban đầu mọi chuyện đều bình thường một người nấu một người rửa.

Cho đến khi đem rau nấu lên Khương Bạch Ngọc giật bắn lùi về phía sau.
"Anh...anh...rửa rau kiểu gì vậy?"
Châu Chấn Kiệt đang hăng say thái cà rốt nghe vậy lại gần xem.
"Làm sao thế? Tôi rửa như bình thường thôi."
Đến khi ngó vào liền thấy trong nồi canh nổi lềnh phềnh mấy con sâu, Châu Chấn Kiệt đưa đũa vào gắp ra nói.
"Chắc là tôi nhìn không kỹ còn sót lại mấy con."
Khương Bạch Ngọc bình sinh sợ nhất mấy con sâu bọ này, cô lùi về phía sau khi thấy Châu Chấn Kiệt gắp nó ra.

Hắn nhìn thấy biểu hiện này của cô bỗng muốn chọc cô liền đưa đũa đến gần nói.
"Cô xem này con sâu này có màu lạ ghê."
"Tôi...tôi không xem đâu."
Châu Chấn Kiệt hiếm khi như đưa trẻ nhỏ không những không vứt đi mà còn lại gần cô.
"Này nhìn coi nó vẫn còn ngọ nguậy đó."
"Áaaa."
Khương Bạch Ngọc sợ hãi ngồi thụp xuống dưới gầm bàn, Châu Chấn Kiệt thấy cô sợ hãi cúi đầu vai run lên đoán rằng  mình đùa quá trớn liền buông đũa xuống.

Hắn vứt hết đống sâu đi rồi cũng ngồi xuống cạnh Khương Bạch Ngọc chân tay luống cuống không biết nên làm gì.
"Tôi không nghĩ cô lại sợ đến vậy...cô không sao chứ..."

Chẳng ngờ có tiếng nín cười vang lên.

Thì ra Khương Bạch Ngọc nín cười nên vai mới run như vậy, cô phì cười nghiêng đầu nhìn hắn nói.
"Haha lừa được anh rồi nhé."
Cô quả thực sợ sâu bọ nhưng không có sợ đến mức khóc lóc như vậy.

Thấy mình bị lừa Châu Chấn Kiệt cũng bật cười.
"Cô đúng là lừa được tôi rồi."
Khương Bạch Ngọc cười đến ch ảy nước mắt, cô dùng tay gạt đi nước mắt đứng lên.
"Thôi đùa nữa là khỏi ăn cơm đó."
Châu Chấn Kiệt cũng đứng dậy đi lên nhìn nồi canh.
"Thế này chúng ta không ăn được nữa rồi."
Nghe vậy cô có phần tiếc nuối, biết là nhà Châu Chấn Kiệt nhiều tiền chút rau này chẳng đáng bao nhiêu nhưng cô vẫn có tính cách tiết kiệm.

Nếu là nhà cô thì vẫn sẽ tiếp tục ăn món canh đó.
Châu Chấn Kiệt đổ canh đi nấu mới, đến tám giờ hai người mới ngồi vào mâm cơm.

Vừa ăn bọn họ vừa nói chuyện.
"Tôi thấy nghỉ ngơi vài ngày đã khỏe hơn rồi, ngày mai tôi sẽ bắt đầu đi làm."
Châu Chấn Kiệt không hề thấy hắn đang dần coi Khương Bạch Ngọc như người nhà, chuyện đi làm cũng sẽ bàn bạc với cô trước.
Trông thấy hắn khỏe lên Khương Bạch Ngọc cũng vui vẻ đồng ý..