" Thật tiếc, đại tiểu thư, tôi không phải là Hoắc đại ca."
Bạc Dạ Bạch thuận miệng nói, giọng điệu hờ hững, nhẹ nhàng như mây.
Thấy vậy, Trì Vi ngưng thở, có lẽ là bởi vì lúng túng, hai gò má trở nên nóng đỏ.
" Lão sư, anh đang tức giận sao? "
Nghĩ đến việc bản thân nhận nhầm người, Trì Vi liền dò hỏi.
" Tức giận vì cái gì."
Anh ta chỉ nhàn nhạt hỏi lại.
Ngay lập tức Trì Vi chưa nghĩ ra phải trả lời sao, Bạc Dạ Bạch đã chớp mắt, nhìn vào một chỗ, đôi mắt hờ hững mấy phần: " Tôi chỉ là hiếu kỳ muốn biết, Hoắc ca của đại tiểu thư bóng bẩy như vậy, nên gọi là cái gì."
" Cái gì bóng bẩy."
Trì Vi ngẩn ra, mang theo chút nghi hoặc cho đến khi cô cúi đầu nhìn mình và người đàn ông cũng nhìn cô.
Lúc này mới nhận ra chiếc áo anh ta mặc trước đó đã được cởi ra và bị vứt sang một bên.
Còn cô khi ngồi dậy, chiếc chăn đã tuột ra khỏi người, hiện ra thân trên trần truồng, hai đám trắng như tuyết nhẹ nhàng rung lên, tỏa ra một chút hồng hào.
Đón không khí mát mẻ, búp hoa đứng ngượng ngùng, như làm tăng thêm sự quyến rũ, hấp dẫn.
" A! Không được phép nhìn …"
Trì Vi kinh ngạc thốt lên, hai tay vội vã vòng ra trước ngực rồi vòng vào trong chăn.
Nghĩ tới thân thể trần trụi cọ sát với người đàn ông vào khi nãy, Trì Vi cảm thấy rát mặt, trên người không ngừng sinh ra những tia nhiệt.
Vậy mà vào lúc này anh ta vẫn bình tĩnh nói chuyện: " Nên xem, không nên xem, từ lâu đã qua hết.
Đại tiểu thư hà cớ gì phải lừa mình dối người như vậy."
" Bạc Dạ Bạch, anh đừng xấc xược! "
Trì Vi tức giận, chỉ thấy cái đầu của cô từ chiếc chăn.
" Đại tiểu thư, đây là sự thực."
So với Trì Vi thẹn quá thành giận kia thì Bạc Dạ Bạch lại càng lạnh lùng và hờ hững.
Nhất thời Trì Vi cứng họng, không có cách nào khác để phản bác.
Ai ngờ Bạc Dạ Bạch vẫn chưa dừng lại, tiếp tục nói: " Há, không chỉ thấy, mà trước đây còn..."
" Bạc Dạ Bạch, ngươi ngậm miệng lại cho ta! Không cho phép nói …"
Qủa thực Trì Vi không thể nào nhân nhượng, đưa tay lên bịt miệng anh ta để tránh phải nghe những lời không thể tả.
Chỉ là, khi cô mới đưa tay, Bạc Dạ Bạch đã nắm lấy cổ tay cô, ép ở một bên giường, khiến cô không thể động đậy: " Đại tiểu thư, có phải là cô đã quên … Tình cảnh của mình bây giờ."
Bạc Dạ Bạch vô ích nói, cúi người áp sát cô gái, tận sâu trong đôi mắt là một vũng u tối, mờ mịt nguy hiểm: " Tôi không đụng vào cô, không phải vì thương hoa tiếc ngọc, mà là vì cảm thấy vô vị! "
Ngừng nói, ánh mắt của hắn thoáng đảo qua cô gái xinh đẹp có những vết hồng nhạt trên cổ, nhìn thật kỹ: " Nếu như đại tiểu thư không ngoan ngoãn một lần nữa, cố gắng thách thức sự kiên trì của tôi … Tôi không ngại giúp đại tiểu thư thỏa mãn nhu cầu đâu! "
Trong nháy mắt Trì Vi trừng mắt lên, thực sự không thể nào tưởng tượng.
Trên người anh ta, có một khuôn mặt vượt thời gian, có sự cao quý trời sinh nhưng cũng chỉ nhàn nhạt như nước ngưng chảy.
Rõ ràng là một cây chi lan già, đàn ông cao quý làm sao có thể nói những từ ngữ thô bỉ như vậy.!
" Ai cần ngươi thỏa mãn! Bạc Dạ Bạch, ta cảnh cáo ngươi, nếu còn chạm vào ta, ta sẽ …"
Theo bản năng Trì Vi lại, dùng những lời lẽ kiêu căng, ngạo mạn uy hiếp hắn.
Chỉ tiếc lần này cô chưa kịp nói xong, Bạc Dạ Bạch đột nhiên đưa tay nắm chặt một góc chăn sau đó kéo đi.
Nhất thời không phòng bị, lại bị anh ta kéo chăn như vậy, thân thể Trì Vi một lần nữa lại thản nhiên lộ ra.
Lần này không chỉ là nửa người trên, mà là toàn thân từ trên xuống dưới.
" Xem ra, đại tiểu thư vẫn là không biết điều a! "