Nghe vậy nhất thời Bạc Dạ Bạch ngẩn ra, bình tĩnh nhìn cô gái và không nói điều gì.
Chắc vì trên người ướt đẫm, thêm gió lạnh kéo tới nên Trì Vi run run, không khỏi vòng hai tay sưởi ấm: " Lão sư, anh bị bệnh tim bẩm sinh, tình hình có chút nghiêm trọng. Vậy nên muốn tốn ít tiền, đúng không."
Đối với suy nghĩ của Trì Vi, Bạc Dạ Bạch không hề quan tâm, chỉ là một đường theo dõi bản thân mình còn ở lại chỗ này không đi.
Tuy rằng có chút mệt mỏi nhưng vẫn nhàn nhạt một tiếng: " Ừm."
" Vậy sao. Chắc chắn lão sư thiêu tiền, đúng không."
Đôi mắt sáng chớp chớp, bên trong rực rỡ, Trì Vi đang nóng lòng muốn thực hiện kế hoạch to lớn của mình.
Người đàn ông nghe câu này của cô gái đôi mắt như ngưng đọng lại, nhất thời không thể trả lời.
Thế nhưng trong mắt Trì Vi, khỏi cần nghi ngờ đây chắc chắn là ngầm thừa nhận, cũng không có gì khó để lý giải... Dù sao, thân là đàn ông, chắc chắn sẽ kiêng dè danh dự, nhất thời không muốn thừa nhận.
" Lão sư, tôi lạnh, có thể.. Đi vào rồi hãy nói hay không."
Liên quan đến kế hoạch bao nuôi, cần phải từ từ mở miệng, Trì Vi cảm giác thân thể lạnh lẽo, không muốn đứng mãi ở bên ngoài như thế.
" Đại tiểu thư, như cô mong muốn, tôi sẽ không bao giờ bước vào thế giới của cô. Nhưng bây giờ, cô đang làm gì đây."
Nhìn thấy thân thể Trì Vi đang run run, không khác nào một nhánh tường vi trong gió lạnh, đối mặt với phai tàn, héo úa, đẹp đến mức đáng thương.
Chỉ tiếc, ánh mắt Bạc Dạ Bạch vẫn yên tĩnh, không chút cảm xúc nào chứ đừng nói đến thương cảm.
Trì Vi nghe thấy mình bị làm khó dễ nên cắn môi, trong lòng vừa tức vừa vội.
Tuy rằng lúc trước mình có chút quá đáng nhưng ai mà nghĩ tới... Thế giới nhỏ như vậy, người đàn ông Trì An thầm mến lại là anh ta.
Điều quan trọng ở tên này, cô nên nói là... Hắn quá hẹp hòi,thù dai, quá cứng nhắc.
Lời anh ta nói không cần phân tích cũng biết anh ta không muốn bản thân cùng mình có liên lụy gì.
" Trời cũng không còn sớm nữa, đại tiểu thư nên về sớm đi. Sau này, đừng bao giờ tới đây.. "
Trì Vi đang còn suy nghĩ làm sao để mở miệng cho phù hợp Bạc Dạ Bạch đã hờ hững nói như thế, nhanh chân bước vào biệt thự.
Theo bản năng,Trì Vi vừa định đi theo thì đã gặp phải sự ngăn cản.
Bạc Dạ Bạch nhìn cô xem như người xa lạ, tiện tay muốn đóng cửa lại: " Đại tiểu thư, tự trọng."
" Ngươi.. "
Trì Vi giơ tay chặn cửa, không chỉ cảm thấy tức giận mà còn cảm thấy thật mất niềm tin.
Bản thân xinh đẹp, vóc dáng cân đối, gia đình danh tiếng, gần như mười phân vẹn mười... Hễ là đàn ông bình thường, không nói những điều khác, nhưng đầu tiền sẽ hướng về khuôn mặt này mà nâng niu.
Ai có thể độc ác như vậy, đóng cửa để người ta ở lại bên ngoài.
Thế nhưng nhìn Bạc Dạ Bạch không giống như đang nói đùa, hắn đã đóng cửa thật sự, hoàn toàn không kiêng dè bản thân cô.
Cõi đời này làm sao lại có loại người lạnh lùng như Bạc Dạ Bạch!
Tuy nhiên ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, thái độ Bạc Dạ Bạch lại rõ ràng như vậy, nếu như cô giận dữ, chắc chắn đã nói những lời khó nghe.
Kế hoạch bao nuôi này, đúng là đá chìm biển lớn!
Không tức giận, cô không tức giận, không chút nào tức giận.
Trì Vi nhắc nhở bản thân một lần nữa, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xám kia, đưa tay nắm thử một góc áo người đàn ông, có chút oan ức mở miệng: " Lão sư, anh xem như vậy, có được hay không."
Cân nhắc đến chuyện người đàn ông này không có chút lòng thương hoa tiếc ngọc nào, nên Trì Vi đã cố gắng nhỏ nhẹ, đưa ra điều kiện lớn làm đối phương động lòng.
" Lão sư, anh biết thân phận của tôi, chỉ cần tôi muốn, liền có thể trở thành sự giúp đỡ to lớn nhất của anh! Trái tim anh bị bệnh nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng... Anh xem, nơi này cách bệnh viện xa như vậy, lỡ may bệnh tim phát tác, sẽ có hậu quả gì."
Là người, ai mà không sợ chết, Trì Vi đã nghĩ vậy.
Sau đó lại như Đại Hôi Lang dụ dỗ Tiểu Hồng Mạo, Trì Vi nói: " Chỉ cần, anh chỉ cần ở bên cạnh tôi, tôi không chỉ có mua nhà cho anh mà còn có thể mời bác sĩ nổi tiếng từ nước ngoài về giúp anh chữa trị, tận lực để anh sống lâu dài! Mặt khác, mỗi tháng còn cho anh một khoản tiền lớn..."