( Như cô mong muốn, sau ba ngày, tôi sẽ rời khỏi Học Viện Ngôi sao.)
( Xem như ở cùng một thành phố, tôi sẽ không để mình gặp lại tôi!)
( Từ đây, đại tiểu thư và tôi hoàn toàn là người xa lạ.)
…
Ra khỏi phòng của Trì An, khuôn mặt Trì Vi như không cảm xúc, bên tai vang vọng những câu nói vô nghĩa của Bạc Dạ Bạch.
" Sau ba ngày …"
Nhất thời Trì Vi nhíu mày tính toán xem.
Bỗng dưng đôi mắt sáng như sao của cô trừng lên, không phải hôm nay là hạn cuối sao.
Nghĩ như vậy, biết còn chút ít thời gian, chắc là vào xế chiều … vẫn tới kịp!
Ngay lúc này Trì Vi không chút do dự, kéo lê thân thể ốm yếu của mình nhanh chóng xuống cầu thang để lái xe.
" Đại tiểu thư, cô vẫn còn bị bệnh, cô muốn đi đâu vậy."
Dì Vương nhìn từ xa gọi to một câu như vậy.
Chỉ tiếc hoàn toàn không được đáp lại.
Rất nhanh một tên người làm bước đến, nhỏ giọng khuyên bảo một câu: " Dì Vương, tính khí đại tiểu thư như vậy đâu phải người không biết! Cô ấy yếu ớt như vậy, lại yêu quý bản thân mình nhất, bị bệnh nghiêm trọng thì ra ngoài còn có thể đi đâu …"
Lập tức một người khác tiếp lời: " Lúc nãy chính tôi đã nhìn thấy cô ấy đi ra khỏi phòng của nhị tiểu thư! Ai, tháng sau là sinh nhật của nhị tiểu thư, hiếm khi thấy mời bạn bè về làm khách, còn bị đại tiểu thư đánh đuổi, thực sự là đáng thương a! "
Nghe thấy, Vương tẩu chỉ thở dài: " Trước đây, khi cựu phu nhân còn sống, cô ấy ngoan ngoãn cỡ nào a! Tuy rằng lão gia cưới kế phu nhân về làm vợ như bà ấy tâm tư hiền lành, nhị tiểu thư lại trong sáng, xinh đẹp nhưng đại tiểu thư vẫn không thể nào chấp nhận? "
Người gọi là cựu phu nhân chính là Bạch Thanh Thu, những người làm không biết, chỉ có dì Vương hầu hạ đã lâu nên tự nhiên biết chút ít.
Nói Diệp Tố Chi khắc nghiệt với đại tiểu thư thì thật khó lý giải.
Sáu năm qua ở chung một mái nhà, cô ấy rất để ý, kế phu nhân luôn tránh né, còn nhị tiểu thư cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Ngược lại là đại tiểu thư, càng ngày càng thay đổi, tùy hứng làm khó dễ người khác, nhất là ba lần đính hôn thất bại.
Nếu cô ấy còn như vậy, không phải là sợ các chàng trai tài giỏi ưu tú không thích mà là sợ không ai thèm lấy cô!
…
Thành phố bốn mùa nhiều mưa, tới chạng vạng bầu trời chỉ còn lại một mảng mờ mịt.
Trì Vi tự lái xe, nóng lòng muốn tới Học Viện Ngôi sao.
Dọc suốt đường đi, vì bị sốt nên cảm thấy uể oải, duy nhất chỉ suy nghĩ làm sao để giữ lại Bạc Dạ Bạch!
Ha, đại ca ca, thật không.
Trong lòng cười nhạo, Trì Vi đã quyết định, để có được loại bao nuôi nhục nhã này sẽ đem Bạc Dạ Bạch ở bên cạnh mình.
Nhớ lại Trì An thầm mến tên đàn ông này đã sáu năm, nếu biết Bạc Dạ Bạch được bao dưỡng, không biết sẽ thú vị cỡ nào.
Nhưng then chốt ở chỗ, kim chủ của Bạc Dạ Bạch không phải là người khác … Mà là Trì Vi, người bản thân Trì An căm ghét!
Ván cờ này, nhất định cô phải tiến lên, trở thành người thắng, cười xem Trì An khóc.
Hơn nữa Trì An lại là niềm kiêu ngạo của Diệp Tố Chi, nhìn con gái thống khổ như vây, làm sao bà ta không đau lòng.
Còn nữa, Trì Viễn nhìn người vợ của mình đau khổ sẽ có cảm xúc gì nữa đây?
Thực sự là … Cô không thể chờ đợi được nữa!
Vừa đến Học Viện Ngôi sao, quả nhiên trời bắt đầu đổ mưa.
Trì Vi bị mắc mưa, không đi về khoa âm nhạc, nên cô chỉ đi ra cửa nhắn tin hỏi thăm Nguyễn Nguyễn buổi chiều có tiết học Piano nào không.
Sau đó, cô trực tiếp đi đến phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, liền đưa tay ra vặn.
" Lạch cạch.."
Thật bất ngờ, cửa phòng không hề khóa lại.
Nhìn xung quanh hoàn toàn trống rỗng, dĩ nhiên không có một ai ở đây!
Trì Vi đang muốn rời đi thì ngay tiếp đó nghe một giọng nữ trong phòng truyền ra.
Theo tiếng kêu cô nhìn lại, chính là ở phòng ngủ, theo bản năng bước đến.
Vừa hay một nữ sinh nói: " Bạc lão sư, tôi thích người, thật sự thích người. Cơ bản thôi vẫn chưa nghĩ ra, thông báo có nhanh như vậy, người chỉ mới dạy thay ba ngày đã muốn rời khỏi Học viện Ngôi sao.. "
Tự nhiên dừng lại, nữ sinh này lấy hết can đảm, chân thành mở miệng: " Bạc Dạ Bạch. Anh đồng ý, cùng em qua lại, làm bạn trai của em nhé? "