Sự thật, đối với người yêu của Trì A, Trì Vi không cảm thấy có chút hứng thú nào.
Chỉ là vừa nghĩ đến, người như Trì An lại thầm mến người khác sáu năm, vẫn còn ngây thơ viết thư …
Nếu như nói không tò mò chút nào, chắc chắn là nói dối.
Giờ đây ma xui quỷ khiến, bức chân dung lại rơi trước mặt mình, nhìn mặt Trì An biến sắc, rõ ràng phải để ý.
Trì Vi nhất thời cảm thấy thú vị, định cúi đầu nhìn xem.
Tuy nhiên, cái thoáng nhìn ấy lại phát hiện ra sự dây dưa cả đời.
Con ngươi của Trì Vi co rụt lại, nhìn sơ bức chân dung, liền có thể nhận ra thân phận người đàn ông.
Nếu như nói, ba chữ gọi là " Bạc tiên sinh ", Trì Vi không để ý chút nào … Nhưng thời khắc này, có thêm bức tranh, một thực tế không thể trốn tránh đang bày ra trước mặt.
Bỗng dưng Trì Vi đang định cúi người đưa tay ra thì ở phía trước Trì An đã nhặt bức chân dung lên.
Trì An chậm rãi lùi về sau, giữ lấy một góc bức tranh: " Đừng đụng vào, cái này là của tôi."
Chỉ tiếc, Trì Vi vẫn nắm tay, không muốn buông ra chút nào.
Cô như vậy, Trì An không thể mạnh bạo đoạt lại, lo lắng nếu không cẩn thận sẽ hủy hoại bức tranh giấy!
Lại nhớ đến trước đây bản thân cô thích cái gì Trì Vi sẽ ngay lập tức cướp đi, lòng Trì An buông xuống.
" Buông tay.."
Sau vài giây, Trì Vi nghiêng đầu nhìn Trì An mở miệng, giọng nói hiện ra sự chán chường, thất vọng.
Không rõ làm sao, có lẽ là vì chán ghét Trì Vi, Trì An nhìn bức tranh mình quý trọng rơi vào tay đối phương, cảm giác thật chướng mắt.
" Nếu như cô không buông tay, tôi cũng không thể bảo đảm bức tranh này có thể tồn tại hoàn chỉnh
…"
Nhìn Trì An chậm chạp nắm giữ một góc giấy của bức tranh, Trì Vi nói chuyện cảnh báo.
Trì An biết, cô ta không phải đang nói đùa, không thể làm gì khác ngoài lo lắng buông tay, đôi mắt căng nhìn bức tranh.
Những thứ khác, Trì Vi muốn hủy, muốn cướp, cô có thể nhẫn nhịn … Nhưng bức tranh về Bạch tiên sinh này, cô cực kỳ yêu thích. Thực sự không thể bất chấp giành lại.
" Tại sao cô lại quá đáng vậy. Bức tranh là của An An, cô dựa vào cái gì mà cướp lấy rồi không trả."
Không cẩn thận bức tranh sẽ tiêu tan, thực sự thấy không hợp mắt, một cô gái đã tiến lên giúp Trì An.
" Đây là nhà tôi, cái gì cũng đều là của tôi."
Trì Vi biếng lười nói chuyện, thấy người đối diện không giống người hiền lành.
Một câu nói đơn giản đã khiến đối phương cứng họng, dù sao cũng là người ở chung một nhà, rất nhanh cô gái đã đoán ra thân phận: " Cô là tỷ tỷ của An An."
Vừa đoán ra mặt cô gái này đã biến sắc.
Hóa ra, đây là nữ chính ba lần đính hôn thất bại trong những lời đồn mà cô nghe được … Nhìn khuôn mặt cùng An An tuyệt nhiên trái ngược, chỉ là tính khí quả thật quá kém.
Có loại tỷ tỷ này, An An chắc chắn chịu khổ cực không ít, cô gái này đồng lòng nghĩ như vậy.
Ngược lại, xưa nay Trì Vi không bao giờ thừa nhận điều này thế nhưng vào lúc này cô lại chớp mắt nhẹ nhàng: " Đúng đấy, tôi là tỷ tỷ của cô ấy. Hiếm thấy a, em gái ngoan của ta mới biết yêu, coi trọng một tên đàn ông! Thân là tỷ tỷ, ta lẽ ra nên giúp đỡ nó nắm chặt, đỡ phải cả ngày nghe người ta nói, làm tỷ mà vô trách nhiệm …"
Nói xong, Trì Vi lại lần nữa cúi đầu, tinh tế đánh giá bức vẽ của người đàn ông.
Càng xem càng chắc chắn đây là Bạc Dạ Bạch.
Cứ cho rằng, đây là Bạc Dạ Bạch sáu năm trước, nhưng không khó để phân biệt … Chẳng qua Trì An nói không sai, do trình độ vẽ.
Cô không biết, Bạc Dạ Bạch trước đây có dáng dấp ra sao, chẳng qua so với hắn ở hiện tại, bức vẽ vẫn không hiện lên được ba điểm.
Đời này gặp gỡ rất nhiều nhưng chỉ có Bạc Dạ Bạch làm cho cô cảm thấy hắn là người đàn ông tuyệt sắc.
Chỉ là buồn cười, thế giới bình thường này không hề nhỏ bé, tại sao bản thân Trì An lại thầm mến anh ta sáu năm!
Trì An biết, nguyên nhân Trì Vi lúc nào cũng đối xử gay gắt với mình là vì mẹ cô.
Bởi có mặt những người bạn tốt ở đây, nhất thời suy tư, áy náy giải thích với các bạn: " Xin lỗi, tỷ tỷ tôi thích yên tĩnh, hôm nào chúng ta lại hẹn nhau nhé. Trước tiên để tôi tiễn các cô về …"
Nếu như không có sự xuất hiện của Trì Vi, cô vốn muốn các bạn ở lại dùng cơm, nhưng hiện tại, bớt một chuyện vẫn tốt hơn là thêm một chuyện.
Hai cô gái này không hề ngu ngốc, nhìn Trì gia tỷ muội không hòa thuận, lại càng không muốn làm khó dễ Trì An nên đã gật đầu tạm biệt ra về.